Cô Vợ Nằm Vùng Của Nhị Thiếu

Chương 14: ĐÊM KHUYA THEO DÕI TÌM KẺ ĐỨNG SAU LƯNG (1)



Ban đêm, trời tối đen như mực.

Trải qua một ngày sát hạch thể năng, sau khi đèn tắt, mọi người đều mệt lả, lăn ra ngủ từ rất sớm để ngày mai lại tiếp tục sát hạch, trong phòng ngủ tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng ai đó trở mình.

Đột nhiên, trong bóng tối, một bóng người lén lút rời giường, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.

Khi cửa vừa khép lại, Nhiếp Nhiên vốn dĩ vẫn đang nằm ngủ trên giường liền lập tức mở bừng mắt ra.

Cô nhìn cánh cửa kia, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.

Rốt cuộc cũng không nhịn được rồi.

Nhiếp Nhiên lập tức ngồi dậy, xuống giường, bám theo ra ngoài.

Toàn bộ doanh trại đều im ắng không một tiếng động.

Nhiếp Nhiên đi theo sau lưng người kia, vòng qua vòng lại mấy lần, bóng người kia liền dừng lại ở một góc tối, không di chuyển nữa.

Để đề phòng bị phát hiện nên cô nép người vào trong một góc.



Rất nhanh, ở góc đó có tiếng nói khe khẽ vang lên.

“Lần đó rõ ràng là tôi đã giết chết cô ta rồi, nhưng không hiểu sao lại sống lại! Nhưng cứ có cảm giác như thay đổi thành một người khác ấy, còn suýt chút nữa vặn gãy cả tay của tôi, hoàn toàn không giống một đứa mới tốt nghiệp cấp ba, bà nói liệu có phải là do trước giờ cô ta luôn giả vờ không?” Quả nhiên, Phùng Anh Anh thật sự muốn giết cô, trực giác của cô hoàn toàn chính xác.

Cô liên tục đợi tới khuya như vậy, quả nhiên đáng giá.

Nhiếp Nhiên tránh trong một góc tối, nghe rõ từng chữ một.

“Thật mà, tôi lấy nhân cách ra bảo đảm đấy, cô ta hoàn toàn khác với trước kia. Hôm nay tôi đã định thừa dịp sát hạch thể năng, đẩy cô ta xuống nước, vừa có thể làm cô ta bị đào thải, vừa có thể làm cô ta bị thương, ai ngờ cô ta lại tránh được, không chỉ làm tôi bị rơi xuống nước, mà hại tôi bị đào thải ở vòng đầu tiên. Quan trọng nhất là, lần chạy mang vật nặng này, cô ta đã đứng hạng nhất!” Đang nghe, đột nhiên tai Nhiếp Nhiên hơi động, quay phắt đầu lại quát khẽ một tiếng: “Ai!” Cô híp mắt nhìn về một chỗ tối khác, khí thế quanh thân cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Từng giây một trôi qua.

Đúng lúc Nhiếp Nhiên chậm rãi đưa tay sờ tới bên hông thì có một bóng đen bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.

“Cậu theo dõi tôi?” Cô nhìn Lý Kiêu đứng cách mình chưa tới một thước, kề sát ngay bên cạnh hông cô, sát khí dần xuất hiện trong mắt.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ theo sát cậu.”

Một câu này của Lý Kiêu khiến hơi thở giết chóc trên người Nhiếp Nhiên càng thêm gấp gáp.

“Vậy nên cậu tới để giúp Phùng Anh Anh?” Cô thì thào, con dao găm giắt bên hông đã nhích ra khỏi vỏ, hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.



Cô vận sức chờ phát động, chỉ chờ Lý Kiêu gật đầu.

Nhưng mà không ngờ Lý Kiêu lại nói: “Không phải.”

“Không phải?”

Thấy Nhiếp Nhiên vẫn giữ thái độ hoài nghi, Lý Kiêu lại nói: “Tôi không nhất thiết phải lừa dối cậu làm gì, tôi cũng vừa mới biết là cậu ta muốn giết cậu.”

Quả thực Lý Kiêu là người cực kỳ cao ngạo, lạnh lùng, cũng cực kỳ khinh bỉ chuyện lừa dối người khác.

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu, cuối cùng vẫn giắt dao găm vào lại bên hông, cơ thể cũng dần thả lỏng hơn.

“Nhưng, tại sao cậu ta lại muốn giết cậu chứ?” Lý Kiêu cảm nhận được một cách rõ ràng sự nguy hiểm tăng vọt trên người Nhiếp Nhiên đã rút đi, lúc này mới hỏi, “Bởi vì cậu ta biết cậu là ai nên mới muốn giết người diệt khẩu ư?”

“Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.” Nhiếp Nhiên nhỏ giọng đáp một câu, sau đó tiếp tục dựng tai lên nghe.

“Phu nhân, bà bảo tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đã bị giáo quan đào thải rồi, tiếp đây không thể nào làm việc cho bà nữa đâu.”

Tiếng nói khe khẽ đầy nôn nóng của Phùng Anh Anh truyền đến, “Bà xem có cách nào giúp tôi để tôi tiếp tục được ở lại trong đội ngũ hay không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv