Hoắc Tùng Quân đột nhiên nghe thấy một giọng nữ chói tai gọi tên mình, quay đầu lại trừng một cái, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Phương Ly.
“Có chuyện gì?”
Phương Ly bị anh nhìn như vậy, trong lòng lộp bộp, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, không có gì cả” Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô không có chuyện gì, tôi ngược lại lại có chuyện muốn hỏi cô”
“Chuyện, chuyện gì?" Phương Ly đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, không nhịn được lùi về sau mấy bước.
Hoắc Tùng Quân vuốt ve mái tóc dài của Bạch Hoài An, âm u nói: “Vừa rồi, nếu như không phải tôi ngăn cản động tác của cô, cô muốn làm gì Hoài An?”
Trái tim Phương Ly run lên, ngón tay khẽ run: “Tôi...”
“Vừa rồi cố định đánh cô ấy sao?”
“Là cô ta đánh tối trước.”
Vẻ mặt Phương Ly oan ức, chỉ vào dấu tay trên mặt mình: “Anh xem, mọi người đều nhìn đi, dấu ấn này, là Bạch Hoài An đánh đấy. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ tôi cũng không đánh tôi, Bạch Hoài An dựa vào cái gì mà đánh tôi? Cô ta đánh tôi, sao tôi không thể đánh lại cô ta chứ?”
Trần Thanh Minh nhìn mặt cô ta, quả thật bên trên có dấu hồng, đã nhạt rồi, nhưng vẫn rất rõ ràng. Anh ta hỏi Bạch Hoài An: "Cô thật sự đánh cô ta sao?”
Bạch Hoài An không hề nói dối, rất thành thực gật đầu: “Đúng vậy tôi đánh cô ta
Trong lòng Phương Ly có chút đắc ý, cho dù cô không phủ nhận, nhưng trên mặt Phương Ly càng oan ức hơn, thống khổ đáng thương nhìn Hoắc Tùng Quân và Trần Thanh Minh: “Mọi người xem, cô ta cũng đã thừa nhận rồi. Là cô ta đánh tôi trước, cho nên tôi mới không nhịn được”
Bạch Hoài An cúi đầu cười, đang chuẩn bị nói, Hoắc Tùng Quân đã nói trước cô.
"Trước giờ Hoài An sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người, nếu như đánh cô, chắc chắn là cô có vấn đề.”
Giọng nói của Phương Ly khựng lại, sắc mặt xanh tím.
Giọng nói của anh trầm thấp, trong ngoài lời nói đều là bảo vệ Bạch Hoài An, vừa nghe thậm chí còn cảm thấy có chút không nói đạo lý.
Trong lòng Bạch Hoài An ấm áp, loại yêu thương không hề quan tâm đến nguyên tắc này, khiến đôi mắt hoa đào của cô bất giác tràn ra ý cười.
Anh bảo vệ cô như vậy, mình cũng không để người khác nghĩ rằng anh gây sự vô lý được. “Phương Ly, tôi đánh cô, nhưng tại sao lại đánh cô, sao cô lại không nói ra đi?”
Sắc mặt Bạch Hoài An nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng, dưới ánh nhìn của cô, Phương Ly trở lên chột dạ.
“Nếu như cô không muốn nói, thì tôi nói giúp cô”
Bạch Hoài An cười lạnh, chuẩn bị lên tiếng, Phương Ly vội vàng cản cô lại, sắc mặt cô ta tái nhợt, vẻ mặt hoảng loạn: “Đừng, đừng nói, là tôi sai rồi”.
Cô ta nói xong, nhìn trộm Trần Thanh Minh.
Phương Ly rất thích Trần Thanh Minh, cô ta không thể để anh biết, những lời khó nghe của mình, cô ta muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Trần Thanh Minh.
Bạch Hoài An nhìn ra được tâm tư của cô, không hề trực tiếp nói ra làm khó cô ta, chỉ nói: "Vậy tôi đánh cô, có phải do cô đáng bị không?”
Phương Ly nghiến răng, suy tính sự lợi hại, gật đầu: “Đúng, là tôi nên đánh”
“Cô nhớ là được rồi, sau này đừng tùy ý chọc tức tôi, tôi không phải là người khác, không dễ dung túng tính cách thối tha của cô đầu”
Bạch Hoài An nói xong, kéo Hoắc Tùng Quân rời khỏi.
Phương Ly thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng của bọn họ, hung dữ nghiến răng.
Bạch Hoài An này, nếu không phải sau lưng cô ta có Hoắc Tùng Quân, mình tuyệt đối sẽ không cho cô ta được tốt.
Trần Thanh Minh thấy Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân rời đi, quay đầu nhìn Phương Ly: "Phương Ly, tại sao cô cứ luôn gây sự với Bạch Hoài An vậy?”
Hoắc Tùng Quân im lặng lái xe, nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, đôi môi mỏng mím lại.
Hôm nay anh ngoại trừ làm việc chính là đến bệnh viện tìm Lâm Bách Châu.
Tầm trưa, anh đặc biệt mở rộng cổ áo ra, để lộ mấy vết cào ra ngồi trước mặt Lâm Bách Châu, mặc dù không nói gì cả, nhưng những vết cào này khiến sắc mặt Lâm Bách Châu đen sì lại.
Thoạt nhìn những vết cào này là do con người tạo ra, ngoại trừ Bạch Hoài An, ai còn dám lưu lại vết cào trên cổ Hoắc Tùng Quân chứ.
Lâm Bách Châu vô cùng khách khí với anh, trong giọng nói tràn đầy xa cách, dường như lại càng chán ghét anh hơn: "Anh tìm tôi làm gì? Tôi là bác sĩ khoa mắt, mắt anh có vấn đề sao?”
Hoắc Tùng Quân đối với sự chán ghét của anh ta, cười khẽ: “Không phải tôi đến đây để khám bệnh.”
“Không khám bệnh thì mau cút đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Giọng nói của Lâm Bách Châu cáu kỉnh, người khác sợ Hoắc Tùng Quân, anh ta không sợ.
Hoắc Tùng Quân gõ lên bàn, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đừng tức giận, thân là bác sĩ thì nên tự thân dưỡng tính. Tình khí lớn như vậy, dọa bệnh nhân sự thì phải làm sao?”
Lâm Bách Châu hít sâu mấy hơi, cố gắng không chế tính khí của mình, Hoắc Tùng Quân này thật sự càng ngày càng khiến người khác tức giận rồi.
Đặc biệt là những vết cào trên cổ anh, Lâm Bách Châu không nhìn nữa, trong lòng có thể sinh ra một cỗ hận thù, thật sự hủy diệt anh.
“Rốt cuộc anh có chuyện gì?” Giọng nói của Lâm Bách Châu giống như nói qua kẽ răng vậy, nói từng chữ từng từ một.
Hoắc Tùng Quân thấy tính khí của anh ta đã đến cực điểm rồi, lúc này mới nói đến chuyện chính: “Bức ảnh mà cậu đưa cho Hoài An xem là ai đưa cho anh?”
- -------------------