“Cái gì?” Triệu Khôi Vĩ ngẩn ra một chút, nhìn dáng vẻ căng thẳng của nhân viên, vẻ mặt cũng trở lên nghiêm túc.
Lẽ nào Tổng giám đốc Hoắc thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
“Xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe”
Nhân viên lập tức kể lại chuyện vừa rồi, khoa tay múa chân vô cùng phô trương: “Tổng giám đốc Hoắc cười với tôi, anh ấy vậy mà lại cười với tôi”
Hoắc Tùng Quân chính là một tảng băng ngàn năm ở công ty, xây dựng uy quyền đã lâu, nhân viên đều vừa kính nể vừa sợ anh, hôm nay đột nhiên thấy anh cười khẽ chào hỏi với mình, có thể không sợ được sao.
Tinh thần của nhân viên đột nhiên có chút ngẩn ra: “Hôm qua tôi còn nghe nói Tổng giám đốc Hoắc mắng giám đốc bộ phận thị trường một trận, bây giờ vậy mà lại cười với tôi. Lẽ nào công ty thật sự sắp phá sản rồi sao?”
Loại cảm giác thật sự giống như được ăn một bữa ngon trước khi bị chặt đầu vậy, khiến trong lòng anh ta rất hoảng loạn.
Triệu Khôi Vĩ đen mặt, nhân viên công ty bọn họ đều bị làm sao vậy chứ? Chỉ cần sắc mặt Tổng giám đốc Hoắc thay đổi một chút, đều cho rằng công ty sắp phá sản, Hoắc Kỳ dễ dàng phá sản lắm sao?
“Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, đi làm việc đi”
Nhân viên lải nhải đi xa rồi, Triệu Khôi Vĩ mới đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Có thể khiến cảm xúc của Tổng giám đốc Hoắc thay đổi lớn như vậy, ngoại trừ cô Bạch ra thì chắc không còn ai khác nữa.
Chiều qua mặt của Tổng giám đốc Hoắc còn đen sì, chỉ cách một đêm mà thôi.
Lẽ nào, tối qua Tổng giám đốc Hoắc thành công rồi sao?
Triệu Khôi Vĩ mang theo tâm thái nhiều chuyện đi đến văn phòng Hoắc Tùng Quân, mặc dù đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng khi thấy anh thì vẫn ngẩn ra một chút.
Hoắc Tùng Quân ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu nhìn văn kiện, thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng khi tiến lại gần, Triệu Khôi Vĩ mới phát hiện bình thường cổ áo của Tổng giám đốc Hoắc thẳng tắp, hôm nay lại mở rộng, lộ ra vết trầy xước trên cổ, trên mặt nở nụ cười.
Vậy mà còn hát ngâm nga nữa.
Còn là một bài hát vui vẻ.
Hoàn toàn không hợp với phong cách của Tổng giám đốc Hoắc tí nào.
Nghe giai điệu chắc là bài “Hôm nay em phải gả cho anh”.
Dưới chân Triệu Khôi Vĩ cắm rễ rồi, trực tiếp đứng ngẩn ra, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào cả.
Hoắc Tùng Quân cảm thấy có một người đứng trước mặt, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ đang dùng một vẻ mặt phức tạp nhìn mình, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Triệu Khôi Vĩ ngẩn ra, nhìn vết cào trên cổ anh, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, anh nuôi mèo à?”.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn một chút, khóe miệng nhếch lên cười: “Qủa thật là nuôi mèo, một con mèo hoang nghịch ngợm đáng yêu”
Lời này khiến Triệu Khôi Vĩ rùng mình, cảm thấy nổi da gà, Hoắc Tùng Quân buồn nôn, thật sự là buồn nôn mà.
“Triệu Khôi Vĩ, lát nữa tôi phải đến bệnh viện một chuyến, hội nghị đẩy lại đến chiều”
Triệu Khôi Vĩ lại nhìn vết cào: “Phải đi mua thuốc bôi lên vết cào sao? Nếu như bị nhiễm trùng thì không hay lắm”
Hoắc Tùng Quân lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy lạnh lùng: “Không phải, đi gặp một người”
Bên này, Trần Thị, sau khi Bạch Hoài An tiến vào công ty, trên đường có gặp một số đồng nghiệp, thái độ của bọn họ đều vô cùng kỳ quái, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn cô, nhưng cô vừa đi qua, thì bắt đầu bàn tán xì xào.
Ánh mắt Bạch Hoài An lạnh xuống, chắc là chuyện tối qua đã bị truyền ra ngoài rồi.
Hôm nay cô đến công ty muộn hơn bình thường nhiều, cũng không biết có phải là do Trương Tĩnh Như nói cái gì đó không.
Cô không đến bộ phận thiết kế, trực tiếp đến bộ phận thị trường.
Trương Tĩnh Như đang ngồi ở bàn làm việc, cười nói với người khác, tâm trạng vô cùng tốt.
Bây giờ quả thật tâm trạng của cô ta đang vô cùng kích động, tự sắc của Bạch Hoài An đến một người con gái như cô ta nhìn thấy còn cảm thấy vô cùng xinh đẹp, huống hồ gì là một con quỷ đói như Tổng giám đốc Lưu chứ.
Ông ta đã đồng ý với cô ta, nếu như Bạch Hoài An thật sự khiến ông ta hài lòng, thì sẽ ký hợp đồng lên đơn hàng hơn mười lăm tỷ của cô ta, cô ta có thể lấy được không ít hoa hồng.
Đang nói chuyện, đột nhiên có người gõ lên bàn của Trương Tĩnh Như, Trương Tĩnh Như ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến hóa ra là Bạch Hoài An, ánh mắt vô thức có chút hoảng.
Sao có thể, hôm nay sao Bạch Hoài An có thể đi làm đúng giờ được chứ?
Cô ta rất hiểu con người Tổng giám đốc Lưu, là một người vô cùng biến thái, thích chơi đùa với phụ nữ, những người phụ nữ bị ông ta ngủ qua, ngày hôm sau tuyệt đối không thể xuống giường được.
Nhưng Bạch Hoài An này nhìn thì rõ ràng yếu ớt như vậy, vậy mà có thể hoàn hảo như cũ mà đứng trước mặt cô ta, hơn nữa nhìn khí sắc còn tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Lẽ nào Tổng giám đốc Lưu không thành công sao?
Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu Trương Tĩnh Như, cuối cùng hóa thành một nụ cười, nói với Bạch Hoài An: “Chào buổi sáng. Hoài An, cô đến tìm tôi sao?”
Vẻ mặt Bạch Hoài An lạnh lùng, phẩm chất tâm lý của Trương Tĩnh Như này thật sự là quá tốt, e rằng đã làm chuyện này nhiều rồi, đã thành thạo rồi.
“Tôi quả thật có chuyện tìm cô đấy.” Giọng nói của Bạch Hoài An rất lạnh lùng.
“Cái gì..”
Trương Tĩnh Như còn chưa nói xong, Bạch Hoài An đã tát cái bốp một cái lên mặt cô ta.
Cái tát này dùng sức rất mạnh, mặt Trương Tĩnh Như đều tê rần, người ngẩn ra, một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại, vẫn là người xung quanh hồ lên một tiếng, chỉ vào Bạch Hoài An hét lên: “Cô, sao cô có thể tùy ý đánh người chứ?”
Tiếng hét này rất nhanh đã thu hút không ít người, bộ phận thiết kế và bộ phận thị trường rất gần nhau.
Phương Ly nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng chạy qua.
Vừa đi qua đã nhìn thấy Bạch Hoài An và Trương Tĩnh Như đứng đối diện nhau, trên mặt Trương Tĩnh Như có một dấu tay đỏ bừng.
Cô ta ngẩn ra, sau đó giả vờ dáng vẻ rất gấp gáp, kéo Bạch Hoài An: “Này, sao cô có thể không hiểu chuyện như vậy chứ? Cô giở tính khí ở bộ phận của chúng ta thì không sao, sao còn đến bộ phận người khác mà giở trò chứ”
Sau đó cô ta áy náy nhìn Trương Tĩnh Như, giải thích với bộ phận thị trường: “Hoài An là nhân viên mới nhỏ tuổi nhất của bộ phận thiết kế bọn tôi, mọi người đều rất quan tâm cô ấy, cho nên khiến tính cách của cô ấy thế này. Tôi ở đây xin lỗi mọi người, đừng trách cô ấy”
Những lời này nói như là xin lỗi thay cho Bạch Hoài An, nhưng từng câu từng chữ đều nói Bạch Hoài An xấu tính, ở trong bộ phận của mình cũng không tôn trọng tiền bối, tùy ý giở tính tiểu thư.
Các nhân viên của bộ phận thị trường trực tiếp bùng nổ: “Làm sao, nhỏ tuổi thì có thể tùy ý đánh người sao? Đều là người trưởng thành rồi, lẽ nào không biết khống chế tính cách của mình chút nào sao?”.
Lúc này Trương Tĩnh Như mới phản ứng lại, vội vàng trấn an nhân viên của bộ phận mình, bình tĩnh giải thích: “Có lẽ có hiểu nhầm gì đấy, tôi tin Hoài An không phải là người như vậy đâu. Cô ấy.”
“Đúng, tôi quả thật không phải là người có tính khí cáu kỉnh gì đó”
Bạch Hoài An lạnh lùng ngắt lời cô ta, chế nhạo nhìn cô ta: “Tôi đến công ty lâu như vậy rồi, chưa bao giờ vô duyên vô cơ tức giận, điều này người của bộ phận thiết kế đều có thể làm chứng”
“Hoài An”
Phương Ly còn muốn nói cái gì đó, Bạch Hoài An đột nhiên hất tay cô ta ra: “Phương Ly, cô tốt nhất nên ngậm miệng lại, nếu như cô dám ăn nói linh tinh, tôi sẽ xé nát miệng của cô. Câu nói này không phải chỉ nói suông đâu. Tôi và cô cũng có không ít xích mích, cô còn thay tôi xin lỗi, không cảm thấy quá giả sao?”
Phương Ly ngẩn ra, cô ta không ngờ Bạch Hoài An vậy mà lại trực tiếp như vậy, đến cả thể diện cũng không nguyện ý giả vờ nữa, trực tiếp nói ra chuyện giữa hai bọn có xích mích.
Trương Tĩnh Như bị ngắt lời, sắc mặt cũng không phải là rất tốt.
Bạch Hoài An nhìn thẳng cô ta, rõ ràng đôi mắt hoa đào dịu dàng như vậy, nhưng lúc này lại lạnh lùng thấu xương: “Cho nên Trương Tĩnh Như, tính khí của tôi tốt như vậy, sao lại vô duyên vô cớ tát cô một cái chứ?”
Trương Tĩnh Như cảm thấy thân thể bắt đầy rét run, sau lưng toát đầy mồ hôi.
Các đồng nghiệp đứng nhìn xung quanh bắt đầu bàn tán, quả thật vừa rồi bị cái tát của Bạch Hoài An làm cho ngạc nhiên, lúc này mới phản ứng lại.
Bạch Hoài An này rất dễ nhìn, bởi vì ngoại hình nổi bật, còn được đích thân Tổng giám đốc Trần tuyển vào công ty nên rất nhiều người chú ý đến cô.
Lúc đầu mọi người còn cho rằng tính cách của cô kiêu ngạo, nhưng thật sự tiếp xúc một thời gian, cảm thấy cô gái này rất dịu dàng, tính tình rất tốt, mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mới khiến cô không thể khống chế được trực tiếp xông vào đây tát Trương Tĩnh Như chứ.
“Bạch Hoài An, tôi, sao tôi biết tại sao cô lại tát tôi chứ?
Trương Tĩnh Như giả vờ nghi hoặc, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Không phải là vì tối qua tôi nhờ cô đến công ty lấy hộ tôi một phần văn kiện nên cô bất mãn với tôi đấy chứ.”
Cô ta nói xong còn chưa đợi Bạch Hoài An trả lời, đã tự mình biểu diễn: “Hoài An, mặc dù tôi biết tan làm rồi mà còn làm phiền đến cô thì không tốt, nhưng dù sao đều là vì công ty, lúc đó tôi đang bàn một đơn hàng hơn mười lăm tỷ với Tổng giám đốc Lưu, thật sự không thể đi được. Nhà cô gần công ty nhất, cho nên vì để đạt được hiệu suất nên tôi chỉ có thể nhờ cô thôi.”
“Những nhân viên trẻ tuổi các cô thật sự không thể chịu đựng một chút oan ức nào mà”
Trương Tĩnh Như giả vờ bất lực lắc đầu: “Được rồi, tôi xin lỗi cô vì chuyện hôm qua. Bây giờ là thời gian làm việc, cô có thể trở về vị trí của mình được không? Đừng làm phí thời gian của mọi người nữa”
Trương Tĩnh Như nói xong, một số nhân viên tương đối lớn tuổi đều có chút bất mãn nhìn Bạch Hoài An, cảm thấy người này không thể chịu được khổ, chẳng qua chỉ dùng của cô ta một ít thời gian mà thôi, vậy mà trực tiếp xông qua đây đánh người, thật sự quá đáng mà.
Ánh mắt Bạch Hoài An ngưng lại một chút, sau đó bật cười trong lòng.
Trương Tĩnh Như này không phải thật sự muốn chuyện chủ đề dễ dàng như vậy chứ, còn nghĩ muốn chuyện sự chú ý sang việc khác, thật sự quá ngây thơ rồi.
“Trường Tĩnh Như, nếu như tôi thật sự không muốn chịu oan ức, vậy thì tối qua khi tôi nhận được điện thoại của cô thì đã trực tiếp cúp rồi, hoàn toàn sẽ không đặc biệt lệ các thân ốm đi một chuyến. Cô không cần phải di chuyển lực chú ý. Tôi ngược lại muốn hỏi cô, tôi đưa tập văn kiện qua đó, cô nói cô đi nhà vệ sinh, tại sao sau đó lại không trở về phòng bao, để lại tôi một mình đối phó với Tổng giám đốc Lưu?”
- -------------------