Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 63: Biến mất thì tốt rồi



Bố An sững sờ nhìn An Bích Hà bằng ánh mắt không thể tin, mím môi nói: “Như con vừa mới. nói, Hoắc Tùng Quân thích vợ trước của anh ta, muốn từ hôn với con vì người vợ trước đó, sao bố có thể để con chịu ấm ức như vậy được. Bích Hà, nhà họ An chúng ta cũng không phải loại người

mặt dày mày dạn, nếu anh ta không thích con, chúng ta cũng không thèm anh ta. Con yên tâm, bố nhất định sẽ tìm cho con một người...”. . Google ngay trang * trumtruyen . NET *

Còn chưa kịp nói xong đã bị An Bích Hà ngắt lời, đôi mắt cô ta đỏ thẫm, trong đó chứa đầy sự tức giận và phiền chán: “Bố, bố dựa vào cái gì mà quyết định thay con, bố biết vì để có thể đính. hôn với Hoắc Tùng Quân, con đã phải cố gắng thế nào không? Con nằm mơ cũng muốn gả cho anh ấy, khó khăn lắm mới có thể đính hôn, bố dựa vào cái gì đồng ý từ hôn thay con, dựa vào cái gì?"

Giọng nói của cô ta chói tại gần như sắp vỡ giọng, nói xong câu cuối cùng, trong mắt lại. mang theo ý hận.

Bố An sững sờ, ở trước mặt ông ta An Bích Hà luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông ta biết cô ta thích Hoắc Tùng Quân, có lẽ sau khi nghe xong chuyện từ hôn sẽ tức giận, khó chịu. Không nghĩ tới phản ứng của cô ta lại lớn như vậy, điên cuồng như vậy, vậy mà dám dùng loại ánh mắt mang theo ý hận nhìn ông ta.

Bố An lập tức trở nên tức giận: “Ôn Bích Hà, con biết con đang nói chuyện với ai không, bố là bố của con, hôn ước không phải hôn ước của một mình con, là của nhà họ Hoắc và nhà họ An. Bố là gia chủ nhà họ An, chỉ cần bố đồng ý là được, con có ý kiến gì cũng nhìn lại cho bố!”.

Ông ta rất tức giận, mẹ An cũng bị hoảng sợ, nhìn thấy An Bích Hà dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm bố An, vội vàng kéo cánh tay của cô ta đến sau lưng mình để che..

“Hai người bình tĩnh lại, đừng tức giận, chúng ta là người một nhà, tại sao phải làm mọi chuyện trở nên như vậy, không phải chỉ là Hoắc Tùng Quân thôi sao?

Bà ta quay đầu lại nhìn về phía An Bích Hà: “Bích Hà, bố con nói đúng đấy, trong lòng Hoắc Tùng Quân không có con, cho dù con gả cho anh ta cũng sẽ không hạnh phúc, thay vì bị tra tấn cả đời thì tại sao không tìm một người yêu thương con, như vậy con mới có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp, có thể hạnh phúc. Con phải tin tưởng lời của mẹ nói, mẹ là người từng trải....”

An Bích Hà từ từ nhìn về phía bà ta với vẻ thất vọng: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng cảm thấy bố con. nói rất đúng à?”

Mẹ An lập tức ngây người, mím môi, không dám nhìn thẳng đôi mắt của con gái mình. Bà ta biết An Bích Hà thích Hoắc Tùng Quân nhiều như thế nào, thích đến điên cuồng, cũng biết con gái mình lén làm rất nhiều chuyện đáng sợ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, tiếp tục làm ầm ĩ cũng không có tác dụng gì.

“Bích Hà, mẹ biết con thích Hoắc Tùng Quân, nhưng chuyện tình cảm không phải chuyện từ một phía là được, phải từ cả hai phía. Hoắc Tùng Quân không thích con...”

“Mấy người đều nói Hoắc Tùng Quân không thích con, vẫn luôn nhấn mạnh chuyện này” An Bích Hà ngắt lời bà ta, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt cố chấp: “Đúng vậy, bây giờ anh ấy không thích con, nhưng về sau thì sao, nếu con gả cho anh ấy thì sẽ có rất nhiều thời gian ở chung với nhau, con sẽ cố gắng bày ra ưu điểm của mình, cố gắng làm anh ấy thích con, rõ ràng con đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh ấy”.

Nói xong lời cuối cùng, biểu cảm của cô ấm ức, giọng nói khàn khàn..

Mẹ An thở dài trong lòng, An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân cũng coi như là cùng nhau lớn từ nhỏ đến lớn, đã hơn hai mươi năm Hoắc Tùng Quân vẫn không thích cô ta. Đơn giản là vì ơn cứu mạng nên mới nhìn cô ta thêm một cái. Không thích chính là không thích, loại chuyện tình cảm này không phải cố gắng là có thể đổi được.

Nhưng An Bích Hà không hiểu, cô ta cố chấp, điên cuồng, rõ ràng đã mất đi nhận thức.

“Không được, con phải đi tìm Hoắc Tùng Quân, con không đồng ý hủy bỏ hôn ước, con có chết cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước. Anh ấy còn thiếu con một ơn cứu mạng, trước kia con đã cứu tính mạng của anh ấy, anh ấy không thể vô tình như vậy được.”

An Bích Hà lẩm bẩm trong miệng, muốn chạy ra nhưng bị bố An giữ chặt lại, khuôn mặt của ông ta trầm xuống, để người giúp việc bắt cô ta khóa vào trong phòng, không cho cô ta đi ra ngoài.

Sao An Bích Hà có thể so sánh với mấy người giúp việc cơ thể khoẻ mạnh được, dù có liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị nhốt ở trong phòng.

Bố An nghe tiếng hét điên cuồng trong phòng, biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa quyết liệt.

Tuy rằng con gái của họ thật sự bị ấm ức, nhưng vì nhà họ An, ông ta không thể không làm như vậy. An Bích Hà vừa mới nói chuyện cô ta có ơn cứu mạng với Hoắc Tùng Quân.

Nhưng theo tình huống bố An thương lượng với Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân giống như không hề nói đến ơn cứu mạng, nếu trong lòng anh ta không coi chuyện này ra gì, cho dù Bích Hà có cứu mạng của anh ta thì đã sao.

Mẹ An lo lắng kéo cánh tay của bố An: “Sức khỏe Bích Hà không tốt, nếu cứ để con bé nhà vậy nhỡ đâu nó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Bố An liếc bà ta một cái: “Bà yên tâm, con bé là con gái của tôi, nhất định có thể nghĩ rõ ràng chuyện này. Bây giờ Bích Hà đã lớn rồi, sức khỏe của mình tự trong lòng nó biết rõ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện mà bà nói đâu”.

Nói xong lập tức nghe thấy trong phòng vang lên tiếng đồ vật bị ném.

Bố An không để ý, kéo mẹ An đi xuống tầng, âm thanh ném đồ kêu khóc này kéo dài suốt một tiếng, dần dần trầm mặc, cuối cùng bình tĩnh lại.

Giống như bố An đoán trước.

Ông ta quá hiểu An Bích Hà, cô ta đúng là thích Hoắc Tùng Quân nhưng cô ta càng yêu quý chính mình hơn. Không có khả năng vì Hoắc Tùng Quân mà không màng đến cơ thể và mạng sống của mình, loại uy hiếp này chỉ là làm màu chút thôi.

Lúc này, phòng An Bích Hà rất bừa bộn, trên mặt đất tất cả đều là mảnh sứ mảnh thủy tinh nhỏ, cô ta ném tất cả những gì có thể ném xuống đất nhưng là bố mẹ vẫn không mở cửa phòng cho cô ta đi ra ngoài.

Cô ta ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, lau sạch nước mắt, trong đôi mắt đỏ đậm tất cả đều là ý hận.

Bạch Hoài An, đều do Bạch Hoài An, nếu cô ta không trở về thì Hoắc Tùng Quân sẽ không từ hôn với cô ta. Tất cả chuyện này đều do Bạch Hoài An, nếu cô ta có thể biến mất thì tốt rồi.

An Bích Hà nghĩ, trên mặt là sự điên cuồng, cô ta muốn Bạch Hoài An chết, chỉ cần có chết Hoắc Tùng Quân sẽ là của cô ta, anh ấy sẽ không hủy bỏ hôn ước nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện trong lòng cô có một ý định. Lâm Kỳ, cần phải tìm Lâm Kỳ trở về, cô ta muốn Lâm Kỳ lại lần nữa giết Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An không biết Hoắc Tùng Quân đã thương lượng xong xuôi với bố An, cũng không biết sát ý của An Bích Hà với cô. Cô đi đến công ty được in trên danh thiếp, gặp được con trai của bà Trần, Trần Thanh Minh.

Anh ta quả nhiên giống như Hoắc Tùng Quân nói, được giáo dục rất tốt, rất dễ gần.

Có thể bà Trần đã nói với anh ta chuyện xảy ra ở “Khinh Hà” nên thái độ của Trần Thanh Minh với cô rất nhiệt tình, vẫn luôn cảm ơn chuyện cô giúp mẹ của anh ta giải vây.

Nhưng Trần Thanh Minh cũng rất quan trọng năng lực. Anh ta xem sơ yếu lý lịch của Bạch Hoài An và một số tác phẩm trước đây của cô, sau khi xem xong cũng rất vừa lòng.

Tuy Bạch Hoài An đã ba năm không làm công việc liên quan đến thiết kế những cô tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, hồ sơ thực tập cũng rất đẹp. Cô tham gia cuộc thi có uy tín cao và đạt được giải thưởng, tác phẩm trước kia thiết kế cũng rất sinh động, khiến cho lòng người rung lên.

Nhân tài ưu tú như vậy khó trách nhà họ An phong sát cô kĩ càng. "Cô Bạch, cô thật sự rất ưu tú, công ty chúng tôi rất cần những nhân tài như cô.”

Trần Thanh Minh nói xong câu đó, Bạch Hoài An hoàn toàn thả lỏng, nhoẻn miệng cười làm mọi người kinh ngạc.

Anh ta đưa ra các đãi ngộ cũng rất phong phú, Bạch Hoài An đồng ý thứ hai tuần sau nhậm chức, chuyện công việc xem như hoàn toàn được giải quyết.

Vừa ra khỏi cửu công ty Hoắc Tùng Quân đã gọi điện thoại qua.

Bạch Hoài An ấn nghe, giọng nói mang theo ý cười của Hoắc Tùng Quân truyền tới: “Thế nào, khi nào bắt đầu đi làm?”

Giải quyết xong chuyện công việc, tâm trạng của Bạch Hoài An rất tốt: "Sao anh biết bọn họ sẽ tuyển em?”.

Hoắc Tùng Quân nghe giọng nói ngọt ngào của cô, cúi đầu cong khóe miệng, khuôn mặt lộ ra sự cưng chiều: “Em ưu tú như vậy, nếu Trần Thanh Minh không có ánh mắt tốt, công ty đã sớm đóng cửa”.

Triệu Khôi Vĩ nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tổng giám đốc Hoắc, sự cưng chiều trên mặt anh làm anh ấy sợ run cầm cập.

Trên khuôn mặt bằng của tổng giám đốc Hoắc lại xuất hiện loại vẻ mặt này, thật là quái dị, không thể tưởng tượng được.

Bạch Hoài An bị sự cổ vũ không che giấu của anh làm cho đỏ mặt, cô ho khan một cái, nghiệm mặt nói: "Tìm tôi có chuyện gì? Nói nhanh lên!”

Nghe thấy cô “Trở mặt vô tình”, Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ: “Được rồi, anh thật sự có chuyện muốn nói cho em biết”.

“Anh và An Bích Hà đã hủy bỏ hôn ước, sau đó sẽ thông báo rõ ràng”

“Hả?” Bạch Hoài An không nghĩ tới hiệu suất của Hoắc Tùng Quân lại nhanh như vậy, chẳng qua trong lòng vẫn rất hả giận.

An Bích Hà hảo tâm tổn tựa hại nhiều người như vậy để lấy được hôn ước, cuối cùng vẫn trắng tay, Bạch Hoài An rất muốn nhìn biểu cảm bây giờ của cô ta.

“Chúc mừng anh, rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ độc ác này” Cô không che giấu ác ý của mình chút nào. Hoắc Tùng Quân cười, thay đổi đề tài: “Tối nay em có thời gian không?”

Bạch Hoài An nghe xong lời này, khuôn mặt căng thẳng, nghĩ tới phân tích của Sở Minh Nguyệt về con sói kia, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv