Bố Trương mở bút ghi âm ra, sau khi nghe hết những lời Ngô Thành Nam nói gương mặt bố Trương, mẹ Trương đều đen kịt lại, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Trương Kim Liên nghe lại những lời này một lần nữa thì cơn giận vốn đã hạ xuống lại bùng lên.
Thật sự khiến cho người ta tức giận mà.
Bố Trương cất cây bút ghi âm, nói với Trương Kim Liên: “Chuyện này.
con đừng quan tâm. Sau này đi làm hay đi về nhà đều phải ở cùng với bố mẹ, không được ở một mình. Bố sẽ giao cái này cho chú Trịnh của con”
Chú Trịnh chính là người vừa nãy Trương Kim Liên nói tới với Ngô Thành Nam, là người lớn làm việc trong ngành công an của cô ta.
Trương Kim Liên gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ”
Nhưng hôm nay Ngô Thành Nam ở trước mặt cô ta nói những lời như vậy nếu thật sự buông tha cho anh ta thì chính Trương Kim Liên cũng không cam tâm.
Ánh mắt cô ta đảo quanh, trong lòng đã có chủ ý.
Đến buổi chiêu Ngô Thành Nam cũng không về công ty, anh ta tìm một khách sạn vào tắm rửa thay quần áo, sau khi thu dọn xong liền trở lại nhà họ Ngô.
Sau một buổi chiều anh ta đã không còn khiếp sợ như lúc mới nghe được tin tức, đã có thể che giấu rất tốt cảm xúc của mình.
Ngô Thành Nam xách đồ vào nhà, nhìn thấy ông cụ đang ở phòng khách liền bước tới, tỏ thái độ thân mật: “Ông ơi, hôm nay hôm nay tan †ầm về cháu có mua món ăn vặt ông thích ăn nhất đây ạ. Người mua nhiều quá, cháu phải xếp hàng rõ lâu mới mua được”
Anh ta ân cần lấy hộp đồ ăn ra, còn cả mấy hộp trà ngon.
Mấy thứ này không quá đáng tiền, đều là vật nhỏ, nhưng chính vì những thứ đồ nhỏ bé này lại làm cho trong nội tâm ông cụ Ngô chấn động.
Ngô Thành Nam vẫn nhớ kỹ ông ta thích ăn cái gì.
Hộp đồ ăn được mở ra, bên trong quả thực đều là những món ông ta ưa thích.
Ngô Thành Nam cầm hộp đồ ăn, thần sắc căng thẳng nhìn ông cụ, thấy lông mày ông cụ vẫn luôn nhíu chặt thì cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ông nội, ông không thích ạ?”
Ông cụ Ngô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ánh mắt Ngô Thành Nam có vẻ mất mát, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười miễn cưỡng: “Cháu xin lỗi ông, là tại cháu suy nghĩ không chu toàn.
Nhiều năm như vậy nhất định là khẩu vị của ông đã thay đổi rồi, tại cháu không nhận ra..: Ông cụ Ngô thở dài nắm tay anh ta, giọng nói trầm thấp: “Không phải đâu, ông rất thích, những món này ông rất thích”
Ngô Thành Nam nở nụ cười: “Ông thích là tốt rồi ạ, cháu còn mua trà nữa, cháu pha cho ông một tách nếm thử nhé ông”
Anh ta nói xong cũng không chờ ông cụ trả lời liền cầm trà đi vào phòng bếp.
Thư ký đứng sau lưng ông cụ không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Ông cụ, cậu… biểu hiện của cậu ấy hôm nay rất kỳ lạ”
Quan hệ của Ngô Thành Nam với ông cụ gần đây rất căng thẳng, thái độ nói chuyện đều lộ ra vẻ không kiên nhãn. Mấy ngày trước sau khi ông cụ tỏ thái độ lạnh nhạt với anh ta thì Ngô Thành Nam lại một mực cẩn thận nịnh nọt lấy lòng ông cụ.
Nhưng trong sự cẩn thận đó vẫn lộ ra cảm giác kiêu căng ngạo mạn, có vẻ như anh ta chắc chắn là ông cụ chỉ nhất thời tức giận thôi.
Nhưng hôm nay sự thận trọng này lại mang theo cảm giác sợ hãi, e sợ ông cụ sẽ không chấp nhận anh ta.
Mắt nhìn người của ông cụ vô cùng sắc bén, ông ta đã nhìn ra từ trước khi thư ký mở miệng, lông mày nhíu lại: “Ông nói xem có phải thằng bé đã phát hiện ra manh mối gì không?”
Đôi mắt thư ký trừng lớn: “Có lẽ là không ạ”
Ông ta vẫn luôn điều tra rất kín đáo, toàn bộ quá trình đều thận trọng, căn bản không dám để lộ ra một chút tin tức gì, làm sao Ngô Thành Nam có thể biết được.
“Ông đi điều tra hoạt động hôm nay của thằng bé…”