Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 239: Cô ta đã đi rồi



Sáng sớm ngày thứ hai, An Vu Khang tỉnh lại từ trong cơn say, đầu của ông ta đau đến mức sắp nổ tung.

Ông ta đỡ cái trán và ngồi dậy, ông ta nghe thấy mùi rượu nồng đậm trên người, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, còn là quần áo của ngày hôm qua.

An Vu Khang sửng sốt một chút, quay đầu nhìn bên cạnh mình, lại phát hiện người phụ nữ bên cạnh mình đã biến mất.

Ông ta đưa tay sờ một chút, chăn lạnh như băng, giống như chẳng có ai ngủ ở đây vào tối hôm qua cả.

An Vu Khang bỗng nhiên mở to hai mắt, loạng choạng bước xuống giường, bắt đầu đi về phía phòng khách, trong miệng hô tên của Sở Hận.

Kết quả phát hiện phòng khách cũng không có cái bóng của Sở Hân, đồ ăn và rượu thừa của tối hôm qua vẫn còn đặt ngôn ngang ở trên bàn, căn bản cũng không có dọn dẹp.

Trong lòng của An Vu Khang có một loại dự cảm xấu.

Sở Hân là một người rất thích sạch sẽ, thậm chí có chút bệnh sạch sẽ, cô ta tuyệt đối không thể nào để cho những đồ ăn thừa đó ở chỗ này. Ông ta đã đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Sở Hân.

Cuối cùng ông ta ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nên vội vã nhìn sang phía sau ghế sa lon.

Phát hiện chiếc vali đặt ở chỗ này trước đó đã biến mất.

Giờ phút này, ông ta mới xác định Sở Hân đã đi, cô ta đã rời đi.

Vẻ mặt của An Vu Khang hoảng sợ, ông ta không thể tin được cô ta sẽ rời đi, tối hôm qua không phải hai người đã giải quyết hết mọi chuyện rồi sao, Sở Hân đã đồng ý với ông ta rằng cô ta sẽ không rời đi, tại sao cô ta lại đổi ý?

Ông ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra được một lý do nào, trái lại bởi vì tự hỏi nên khiến cho đầu càng thêm đau.

Sắc mặt của An Vu Khang trở nên âm u, ông ta chau mày một chút, sau đó vỗ về huyệt Thái Dương, trái tim của ông ta đập nhanh liên tục, ông ta luôn cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không biết cụ thể là có chuyện gì, vì vậy cả người của ông ta đều cảm thấy bức bối.

Vừa rồi khi ông ta đi tìm Sở Hân thì cũng đã đi tìm khắp các ngõ ngách ở trong nhà. Sở Hân cũng không lấy đi một chút tiền nào, sợ rằng thứ duy nhất mà cô ta mang đi chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi, ngay cả chiếc điện thoại mà ông ta tặng mà cô ta cũng bỏ lại.

Chuyện này cũng đủ để nói rõ Sở Hân ở bên cạnh ông ta không phải vì tiền.

Vừa nghĩ tới sự dịu dàng như dòng nước của Sở Hân lúc bình thường thì An Vu Khang không có cách nào để loại bỏ đi nỗi nhớ, tất cả những điều này đều do An Bích Hà.

Sở Hân có ý định rời đi cũng là bởi vì An Bích Hà, sợ rằng cô ta căn bản cũng không thể buông bỏ những khúc mắc này, cho nên mới lựa chọn rời khỏi ông ta ngay trong đêm.

An Vu Khang tự nhiên nghĩ, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý vẻ ngoài, sau đó đi đến công ty.

Tối hôm qua An Bích Hà vẫn luôn ở công ty, cả đêm không ngủ, vừa mới chợp mắt một chút thì đã bị An Vu Khang đánh thức.

Cô ta mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tức giận của An Vu Khang.

An Bích Hà nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mới hơn sáu giờ, cô châm chọc cười cười: “Sao bố lại đến công ty sớm thế, con còn tưởng rằng buổi chiều bố mới đến, sa vào hương vị dịu dàng vui đến quên cả trời đất…”

Cô ta còn chưa nói xong thì An Vu Khang đã liếc nhìn cô ta: “Con đã được như ý mà còn khoe mẽ sao.”

Ông ta rất buồn bực, hít thở một hơi thật sâu, sau đó thấp giọng nói: “Sở Hân đã đi rồi.”

Vẻ mặt châm chọc của An Bích Hà sửng sốt một chút, cô ta nhanh chóng cười càng lúc càng lớn: “Trời ạ, không nghĩ tới cô ta lại biết thận biết phận như vậy, lại có thể đi nhanh như vậy. Nhưng đi rồi cũng tốt, miễn cho phiền phức về sau.”

An Vu Khang nghe thấy lời nói này của cô ta thì sắc mặt càng ngày càng đen: “Nếu không phải là do con đã làm ầmĩ cả ngày hôm qua, nếu như không phải con đánh chửi ở bên đường thì Sở Hân căn bản sẽ không rời khỏi bố ngay trong đêm”

An Bích Hà vốn dĩ cũng bởi vì ngủ không được ngon giấc nên trong lòng rất bực bội, lại bị ông ta răn dạy như thể khiến cho cô ta nhất thời không khống chế được tính tình của mình: “Bố, con là con gái ruột của bố, cô ta chẳng qua là một người phụ nữ được bao nuôi, vậy mà bố lại vì cô ta mà răn dạy con. Con thấy bố đã điên rồi, lại mê muội một người phụ nữ đến mức này. Bố nói cô ta đi, ai biết có phải cô ta thấy an thị xuất hiện nguy cơ, cho nên mới suốt đêm cuốn gối rời đi.”

An Vụ Khang nghe xong lời này thì cười lạnh một chút: “Con sẽ dùng ác ý để phỏng đoán người khác, Sở Hân không cần tiền tài và thân phận mà đi theo bố, khi cô ấy đi cũng không mang theo thứ gì cả, thậm chí còn không mang theo trang sức và tiền bạc.”

Ông ta càng nói thì càng cảm thấy người phụ nữ như Sở Hân rất đáng quý.

An Vu Khang cũng không dám đảm bảo nếu như mình không có tiền tài thì vợ và con gái của ông ta có còn ở bên cạnh mình hay không.

Sở Hân rời đi như thế, trong lòng ông ta chỉ còn lại một vầng trăng khuyết.

An Bích Hà nghe thấy An Vu Khang nói như vậy thì sửng sốt một chút, cô ta lập tức cau mày.

Ngày hôm qua cô ta nhìn thấy người phụ nữ kia, cô ta vẫn luôn hoài nghi người phụ nữ kia là do người khác phái đến để tiếp cận bố của cô, cho dù không phải thì cũng nhất định là vì tiền tài của nhà họ An.

Nhưng lúc người phụ nữ kia rời đi lại không mang theo gì cả, điểm này càng khiến cho người ta hoài nghi.

Nếu như cô ta không cần tiền bạc và thân phận địa vị, vậy thì cô ta cần cái gì, chẳng lẽ chính là An Vụ Khang hay sao?

Nỗi lo lắng trong lòng của An Bích Hà càng ngày càng nặng, nhưng cô ta lại không thể nói lên điều gì cả, cả người càng thêm bức bối.

Nhìn thấy An Vu Khang nhớ nhung người phụ nữ kia ở trước mặt mình thì trong mắt của cô ta càng cảm thấy phiền chán.

Tinh thần của bố cô ta càng ngày càng không tỉnh táo, lại vì một người phụ nữ mà biến thành cái dạng này, ngay cả công ty cũng không để ý.

Thế nhưng hiện tại An Vu Khang mới là người phụ trách của công ty, An Bích Hà chỉ có thể nén giận: “Bố, tối hôm qua con ở công ty cả đêm, đã mệt chết đi được, con muốn nghỉ ngơi một hồi, bố canh chừng công ty đi, phải nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ, nghìn vạn lần không được xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bây giờ công ty của chúng ta đã không thể chống đỡ nổi bất kỳ sóng gió nào nữa.”

An Vu Khang sốt ruột đồng ý, ông ta không cảm thấy hôm nay công ty sẽ xảy ra vấn đề gì, dù sao sáng sớm hôm qua nhà họ Ngô cũng đã tuyên bố, nhưng cả ngày hôm nay đều không có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ Hoắc Tùng Quân tạm thời vẫn chưa có kế hoạch để đối phó với nhà họ An.

An Bích Hà nằm ở trên ghế sa lon, hai mắt đã rất buồn ngủ, nhưng không biết vì sao lại ngủ không được, trong lòng của cô ta rất bồn chồn, luôn cảm thấy có chuyện không tốt đã xảy ra.

Cô ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua thì mới đột nhiên nghĩ đến, hôm nay là ngày mà Ngô Thành Nam rời khỏi thành phố An Lạc.

An Bích Hà vội vã từ trên ghế salon đứng lên, sau đó gọi điện thoại cho Ngô Thành Nam.

Bên đầu điện thoại kia rất nhanh thì được kết nối, giọng nói của Ngô Thành Nam truyền tới: “Bích Hà, có chuyện gì thế?”

An Bích Hà nắm thật chặt điện thoại di động, nghe thấy giọng nói của Ngô Thành Nam thì trong lòng cô ta nổi lên một tia bất lực.

Ban đầu khi cô ta và Ngô Thành Nam ở cùng nhau thì cũng không phải là bởi vì thích nhau, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc thân mật, hơn nữa Ngô Thành Nam cũng đối tốt với cô ta, từ từ trong lòng cô ta cũng sinh ra một tia yêu thích.

Khi biết tin anh ta phải rời khỏi thành phố An Lạc trong vòng hai năm không thể trở về thì An Bích Hà cảm thấy rất chua chát, mất rất lâu cô ta mới mở miệng nói: “Anh phải rời đi rồi sao?”

Ngô Thành Nam đang chuẩn bị lên xe, bởi vì anh ta cũng không có danh giá gì khi rời đi, ông cụ cũng không có xuất hiện, sáng sớm đã để cho anh ta rời khỏi nhà họ Ngô.

Trong lòng anh ta tràn đầy bực bội, lúc này An Bích Hà lại gọi điện tới và nói về cái đề tài này, trong lòng của anh ta đã rất bực bội, nhưng sau đó anh ta vẫn kiềm chế lại tính tình của mình: “Anh đang chuẩn bị lên xe, có chuyện gì không?”

An Bích Hà hít sâu một hơi, nhỏ giọng áy náy nói: “Bây giờ em còn “Ốc còn không mang nổi mình ốc”, vì vậy em không cách nào để tiễn anh, anh hãy giữ gìn sức khỏe”

Ngô Thành Nam sửng sốt một chút, nghe thấy giọng điệu quan tâm của cô ta nên tâm trạng trở nên tốt hơn: “Được, anh đã biết, em cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, anh không có cách nào để giúp An thị, nên không có mặt mũi để gặp em.”

“Em biết anh đã cố gắng hết sức” An Bích Hà vội vàng nói.

Trước đó Ngô Thành nam đã giúp cô ta rất nhiều, lần trước AN thị không có bị hoắc Kỳ đánh cũng là do Ngôi Thành Nam đã giúp cô ta cầu xin ông cụ, trong lòng cảu cô ta vô cùng biết ơn.

Hiện tại hy vọng duy nhất của cô ta là An thị có thể chống nổi qua hai năm, chờ đến khi Ngô Thành Nam trở về, thừa kế nhà họ Ngô sớm một chút, vậy thì An thị của bọn hhọ mới có chỗ dựa vững chắc.

Bây giờ An Bích Hà đã có mongh muốn tiến vào nhà họ Ngô sớm một chút, trở thành mợ chủ chân chính của nhà họ Ngô.

Ngô Thành Nam nghe thấy lời nói của cô ta thì trong lòng cũng có một tia xấu hổ, anh ta quay đầu nhìn tài xế đang thúc giục xúc, sau đó vội vàng nói: “Anh phải đi rồi, không nói tiếp nữa, anh đã nói với em nơi mà anh sắp đến, nếu có cuyện gì thì có thể dến tìm anh”

Anh ta không đợi An Bích Hà trả lời thì đã cúp điện thoại.

Đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên nghe được một tiếng cười nhạo từ xa truyền đến.

“Ngô Thành Nam, không nghĩ tới anh lại sẽ có một ngày như vậy, giống như một con chó nhà có tang, chán nản rời đi thành phố An Lạc.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv