Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 184: Hận thấu xương



Bạch Quang không biết bên ngoài có người nghe trộm, giọng nói của anh ta cũng không có dừng lại, đang oán giận với bố mình: "Bố, không phải là con không thể hạ mình để lấy lòng Bạch Hoài An, giữa chúng ta là mối hận sâu như vậy, cô ta làm sao có thể tha thứ cho chúng ta. Người khác không biết, con không biết sao? Mẹ của Bạch Hoài An bị chúng ta làm cho tức đến xuất huyết não như thế nào, bộ nhớ không"

Bên kia không có tiếng nói, sắc mặt Bạch Quang có vẻ đắc ý, tiếp tục thừa thắng nói tiếp: "Bây giờ Bạch Hoài An chỉ nghĩ rằng ngày đó chúng ta tình cờ tìm được mẹ cô ta, lại vô tình chọc giận mẹ cô ta làm bà ấy xuất huyết não. Nhưng mà dựa trên tình cảm của cô ta với mẹ, cô ta nhất định sẽ điều tra ra manh mối của chuyện lúc trước, nếu biết chúng ta cùng An Bích Hà cố ý chọc giận khiến mẹ cô ta chết, cô ta không những không bỏ qua cho nhà họ Bạch chúng ta, mà còn có thể ép chúng ta không chết không dừng."

"À, đúng, còn chuyện của bố cô ta, nếu cô ta biết nguyên nhân khiến gia đình bọn họ tan nát bị thảm là do chúng ta động tay động chân lên xe của Bạch Quang Nhật, bố nghĩ cô ta có thể để cho Hoắc Tùng Quân trực tiếp địa chết của nhà chúng ta hay không? Theo con, cách tốt nhất bây giờ là tránh gặp mặt Bạch Hoài An hết mức có thể, đừng có tìm chuyện trước mặt cô ta, tốt nhất là để cô ta quên chúng ta đi, tìm người chú ý tới động tĩnh bên phía Bạch Hoài An, một khi cô ta phát hiện ra điều gì đó không ổn, chúng ta nhanh chóng bán nhà và rời đi, đây mới là cách làm đúng đắn."

Ngoài của Trần Thanh Minh nghe anh ta nói, suýt nữa không khép miệng lại được.

Thì ra là như thế này, nếu An Bích Hà là chủ mưu, thì đám người nhà họ Bạch là đồng phạm giết bố mẹ của Hoài An, bố của Bạch Hoài An là người thân của những người này, bọn họ làm sao có thể ra tay được?

Trong lòng Trần Thanh Minh chấn động, trong lòng lạnh lẽo, việc này chỉ sợ bà cụ cũng có phần, bà cụ sao có thể làm chuyện ác độc như thể với chính con ruột của mình.

Đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Quang đi ra, anh ta nhanh chóng tắt ghi âm trốn đi, cho đến khi bóng lưng Bạch Quang dần dần biến mất, mới từ nơi ẩn nấp đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn theo. Anh ta không kịp đi vệ sinh, trực tiếp gọi

điện thoại cho Bạch Hoài An. Sau khi đối phương nghe điện thoại, Trần Thanh Minh ngập ngừng không biết nên nói thế nào, chuyện lớn này liên quan đến cái chết của bố mẹ Bạch Hoài An, anh ta do dự, không biết nên nói ra một chút, hay là nói hết ra, nếu nói hết, sợ rằng Bạch Hoài An sẽ không chịu nổi.

"Tổng giám đốc Trần, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Bạch Hoài An thấy anh ta vẫn chưa lên tiếng nên hỏi lại.

Trần Thanh Minh cắn môi, không thèm quan tâm, chuyện này Bạch Hoài An có quyền biết, cô vẫn luôn tìm kiếm sự thật về cái chết của bố mẹ mình, chuyện này rất quan trọng đối với cô.

"Hoài An, tìm một chỗ ngồi xuống đi, tôi có chuyện nói với cô."

Hiếm khi thấy giọng điệu của Trần Thanh Minh rất nghiêm túc, sắc mặt của Bạch Hoài An cũng trở nên căng thẳng, làm theo lời anh ta nói, tìm một chỗ ngồi xuống, nói: "Nói đi, tôi chuẩn bị xong"

Trần Thanh Minh nói cho Bạch Hoài An nghe chuyện vừa nghe được, sau khi nói xong chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề bên. trong micro, biết Bạch Hoài An chắc chắn đang tức giận. Anh ta nói tiếp: "Tôi cũng đã ghi âm lại, đợi chút nữa sẽ gửi bản ghi âm cho cô, cô nghe lại lần nữa. Là do chính Bạch Quang nói, tuyệt đối không sai được."

Một lúc lâu, Bạch Hoài An giọng khàn khàn nói: "Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn Trần tổng, anh đã giúp tôi một chuyện lớn"

Cúp máy không lâu, đoạn ghi âm được Trần Thanh Minh gửi tới, Bạch Hoài An cẩn thận nghe một lần.

Nghe được Bạch Quang dùng dùng giọng điệu thờ ơ, nhẹ nhàng nhắc tới sống chết của bố mẹ, cô tức đến hai mắt đỏ bừng, móng tay đâm sâu vào thịt, môi dưới bị hàm răng cắn nát, cũng không bằng một phần nghìn nỗi đau trong trái tim cô.

Lũ súc sinh nhà họ Bạch!

Giờ phút này, trong lòng cô tràn đầy đều hận thù, hận không thể đem lũ người nhà họ Bạch đầy lột da rác thịt.

Đám người nhà họ Bạch đã ba năm không liên lạc với bọn họ, ngày đó đột nhiên tới đòi tài sản, hóa ra là đã bàn bạc với An Bích Hà. Còn có vụ tai nạn xe cộ, vốn dĩ cô không nhớ rõ chi tiết lúc đó, sau khi nghe Bạch Quang nói, đột nhiên nhớ tới tối hôm đó xe của An Bích Hà đột nhiên lao ra, sắp đụng phải, rõ ràng bố có cơ hội đạp phanh lại nhưng chiếc xe vẫn không giảm tốc độ, lao thẳng vào. Đều tại lũ người nhà họ Bạch, thì ra là lũ người đấy.

Cô hận đến cắn nát răng, lúc trước còn chưa hạ quyết tâm, giờ phút này đột nhiên quyết định, cô nhất định phải để lũ người nhà họ Bạch nợ máu phải trả bằng máu.

Sau khi suy nghĩ xong, Bạch Hoài An cất kỹ ghi âm, sau đó trực tiếp liên lạc với Quý Tiêu Châu.

Sau khi Quý Tiêu Châu trả lời điện thoại, cô cũng không giấu giếm gì nữa, hỏi thẳng: "Anh Quý, người mà anh nhắc tới lúc trước, anh ta đã từ nơi khác trở về chưa?"

Quý Tiêu Châu nghe vậy, giọng nói có chút kinh ngạc: "Cô muốn ra tay với người nhà họ Bạch? Đã nghĩ kĩ rồi sao?"

Bạch Hoài An nở nụ cười chua xót, giọng nói nghẹn lại: "Bây giờ tôi mới biết, hóa ra hồi đó xe của bố tôi là bị những người đã từng là người thân giở trò. Cái chết của mẹ tôi cũng là do bọn họ cố tình hợp tác với An Bích Hà. Tôi hận bọn họ".

Lời này vừa nói ra, bên kia im lặng một hồi, sau đó giọng nói kiên định truyền đến: "Hoài An, cô muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô hết mình, bên này tôi sẽ giúp cô để ý động tĩnh của người kia, chắc là đệm mai sẽ về, tối mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp anh ta"

“Được!” Bạch Hoài An gật đầu, cúp máy. Cô nắm chặt điện thoại, trong đầu hoàn thiện biện pháp đối phó, không phải đảm người nhà họ Bạch muốn lấy lòng cô, muốn được lợi từ Hoắc Tùng Quân sao?

Vậy thì cô sẽ thỏa mãn họ!

Bạch Hoài An cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi bác Bạch nói chuyện với Bạch Quang qua điện thoại, vẫn do dự có nên tiếp tục liên lạc với Bạch Hoài An hay không.

Ông ta liếc nhìn bà cụ đang nằm rên rỉ trên giường, rồi nhìn căn nhà im lìm, nghiến răng, quyết định thử lại lần nữa.

Nếu như Bạch Hoài An vẫn nhất quyết không muốn hòa hoãn quan hệ với bọn họ, thì ông ta cũng không ôm hy vọng gì, nếu may mắn, cô đồng ý, chỉ cần đợi cô nhận ra sự thật, ông ta vớt đủ lợi ích rồi kịp thời rời đi là được.

| Bạch Quang không có năng lực gì, sau này cũng sẽ không nuôi được ông ta lúc về già, ông ta nhất định phải chừa cho mình một lối thoát, chí ít cũng phải dành dụm đủ tiền để chu cấp đủ cho ông ta sau này mới được. Bạch Hoài An là hy vọng duy nhất để ông ta có thể có được một lượng lớn của cải, chỉ cần có một tia hy vọng, ông ta không muốn từ bỏ.

Trong nhà bà cụ đã thất bại, Bạch Quang không muốn hạ mình đi cầu xin Bạch Hoài An, vợ của ông ta còn chưa nói được hai câu với Bạch Hoài An, đương nhiên không thể thuyết phục Bạch Hoài An. Chỉ còn một mình ông ta.

Bác Bạch suy nghĩ một chút, lên nhà kho trên tầng tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng ôm một vật đi tìm Bạch Hoài An.

Lại thêm một ngày bận rộn cả ngày, Bạch Hoài An trở về nhà, trên đường về đều suy nghĩ miên man, trên mặt lộ ra vẻ nặng nề.

Khi cô nhìn thấy người đứng ở cửa nhà mình, ánh mắt cô đóng băng trong giây lát, lập tức công khóe môi nhẹ đến mức khó phát hiện ra. Sự xuất hiện của người này nằm trong dự đoán của cô.

Với tính cách của bác Bạch, sao có thể từ bỏ cơ hội một bước lên trời này, một đời ông ta tính kế, không phải là muốn cơ hội này sao? Bạch Hoài An dập tắt nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng đi tới, khó chịu nói: "Sao các người lại tới đây nữa? Ngày hôm qua là bà cụ, hôm nay lại là ông, ngày mai lại đổi thành Bạch Quang à? Các người có thể dừng lại được không ? Chúng ta đã cắt đứt quan hệ, nếu các người lại dám làm phiền tôi, cẩn thận tôi trực tiếp báo cảnh sát đấy".

| Vừa nói xong, sắc mặt của bác Bạch khựng lại một chút, nhưng ông ta là người rất có thể nhịn, luôn luôn có được dãn được, khẽ cắn môi, bày ra vẻ mặt tươi cười: "Hoài An, là bác không mời mà đến, đến đây để nhận lỗi, bác biết con ghét chúng ta, bác sẽ không quấy rầy con, nói mấy lời xong bác sẽ đi. Bác đã đứng đầy đợi con cả buổi chiều rồi, con không thể một lời cũng không cho bác nói được"

Khuôn mặt trải qua thăng trầm cuộc đời của bác Bạch nở nụ cười mệt mỏi, trông có chút đáng thương.

Bạch Hoài An cau mày, trong lòng trào phúng, nếu không phải nghe được những lời nói đấy của Bạch Quang, cho dù ai thấy vẻ mặt này sẽ không có ai nghĩ đến, ông ta động tay động chân với xe của chính em trai mình, muốn hại chết cả nhà họ để cướp lấy tài sản của em trai. Nhưng mà trong lòng có hận, nghĩ đến kế hoạch tương lai, cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ không kiên nhẫn mở miệng: "Chỉ cần để ông nói, sau này sẽ không quấy rầy tôi nữa?"

Trên mặt bác Bạch nở nụ cười vui vẻ: "Đương nhiên, bác chẳng những sẽ không quấy rầy, cũng sẽ không để bà cụ và Bạch Quang quấy rầy con".

Bạch Hoài An giả vờ lo lắng một chút, sau đó mới khó chịu nói: “Vậy thì ông nói đi, nói ngắn gọn một chút, hôm nay tôi rất mệt, cũng không muốn nghe mấy câu nói dối trá xã giao của ông.".

Nụ cười trên mặt của bác Bạch ngưng một chút, sau đó gật đầu, thái độ vô cùng tốt, thậm chí có chút hèn mọn.

"Bác hiểu rồi, bác nhất định sẽ không nói linh tinh đâu."

Ông ta nhìn Bạch Hoài An, thở dài: "Năm đó chúng ta đuổi mẹ con con ra ngoài, là chúng ta không đúng, nhưng mà cũng không phải ý của bác, mà đó là ý của bà nội con."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv