Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 151: Cô ta không thể lấy đi được



“Cô, cô điên rồi, điên rồi” Người nhà họ Bạch hoảng sợ lui về phía sau hai bước. Lúc này Bạch Hoài An thực sự hơi đáng sợ. Căn bản là không hề hiện ra dáng vẻ dịu hiền nữa, nhìn qua rất giống như cô nói vậy, là bò ra từ trong địa ngục.

“Hoài An?” Giọng nói của Trần Thanh Minh từ phía sau truyền tới.

Biểu cảm của Bạch Hoài An hơi ngưng trệ, lúc cô quay đầu lại đã mang theo nụ cười trong trẻo, chẳng qua là khóe mắt vẫn còn phiếm đỏ chưa thuyên giảm: “Tổng giám đốc Trần”

Trần Thanh Minh tiến lên trước một bước, kéo cô lại sau lưng mình, mắt nhìn thẳng vào bốn người trước mặt mình: “Các người là ai, muốn làm gì với Hoài An?” .

Lúc Trần Thanh Minh vừa mới tới đã chú ý tới biểu cảm không thân thiện của bốn người trước mặt Hoài An, anh ta cảm thấy không đúng lắm mới chạy tới, đã nghe thấy tiếng gào thét của Bạch Hoài An. Anh ta chỉ sợ cô bị ức hiếp, đến lúc đó lại hoàn thành tốt sự giao phó của Hoắc Tùng Quân.

Ngày thường anh ta rất hay cười, tuổi tác cũng còn trẻ. Nhưng vì là người thừa kế của nhà họ Trần, được nhà họ Trần bồi dưỡng ra, quản lý công ty đã mấy năm rồi, trên người cũng mang theo khí chất vô cùng uy nghiêm.

Bác Bạch vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, sau khi thấy Trần Thanh Minh, sự âm trầm trên mặt cũng dần tản đi, bắt đầu nở nụ cười lấy lòng nịnh nọt: “Cậu là ông chủ của Hoài An phải không? Tôi là bác của con bé, chúng tôi là người nhà của Hoài An.”

“Người nhà sao?” Biểu cảm của Trần Thanh Minh tỏ vẻ không tin. Theo như anh ta biết, người thân của Hoài An đã qua đời hết rồi. Cô cũng chưa từng đề cập tới việc cô có người thân gì.

“Đúng vậy” Bác Bạch gật đầu.

Bạch Hoài An nở một nụ cười lạnh: "Tôi làm gì có người thân nào chứ. Bọn họ là kẻ thù của tôi, tới đây để uy hiếp tôi. Bọn họ không muốn để tôi làm việc ở công ty nên cố tình lớn tiếng gây loạn công ty để anh đuổi việc tôi”

Trên mặt Trần Thanh Minh tràn đầy sự cảnh giác. Bây giờ Bạch Hoài An rất được lòng của công ty, cũng là người trong lòng của Hoắc Tùng quân. Đừng nói đến chuyện đuổi cô, ngay cả việc dạy bảo anh ta cũng không dám dạy bảo cô lấy một câu.

Dĩ nhiên Hoài An cũng đủ ưu tú, không cần dạy bảo cô gì cả.

“Các người mau tự giác cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức gọi báo cảnh sát” Trần Thanh Minh thấp giọng, nổi giận nói một câu.

Bốn người nhà họ Bạch vừa rồi cũng bị Bạch Hoài An dọa sợ, đã sớm có ý định quay về. Giờ lại thấy anh ta nói muốn gọi điện báo cảnh sát thì vội vàng nói lấy lòng: “Đừng đừng đừng, chúng tôi lập tức rời khỏi đây, lập tức đi luôn”

Bác Bạch vừa nói vừa kéo con trai và mẹ già vội vàng rời đi.

Trước khi bốn người đi, đã nhìn chằm Bạch Hoài An thật sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa sợ hãi vừa tức giận.

Ngay cả nhìn lại bọn họ, Bạch Hoài An cũng không thèm, lập tức quay đầu lại nói cảm ơn với Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thì tôi còn phải dây dưa với bọn họ rất lâu đấy”

“Không có gì đâu, cô mau lên đi”

Người nhà họ Bạch rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt của Bạch Hoài An, cuối cùng cũng có thể thở một hơi rồi.

Bạch Quang thấy ba mình đang toát mồ hôi, dáng vẻ của cả bốn người bọn họ vô cùng chật vật, trong lòng bèn cảm thấy không cam chịu: “Đáng ra vừa rồi chúng ta không nên sợ con khốn Bạch Hoài An kia. Con thấy cô ta chỉ được ngoài miệng thì lợi hại thôi, căn bản cũng không dám ra tay với chúng ta”

"Mày im miệng” Cả người bác Bạch đầy phiền não, sau khi cơn hen suyễn qua, cầm lấy điện thoại gọi điện cho người nào đó.

“Chào, là tôi đây. Theo chỉ đạo của cô, chúng tôi đã đến tìm Bạch Hoài An gây phiền phức cho cô ta. Nhưng mà... Ông ta hơi do dự, vẫn cắn răng nói: “Nhưng cô ta không hề quan tâm tới chúng tôi, cũng không thấy sợ hãi gì cả. Chúng tôi không thể làm gì cô ta được, ngược lại chúng tôi còn bị cô ta uy hiếp”

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng sắc mặt của bác Bạch vô cùng khó coi: “Vâng, là tôi chưa hoàn thành được nhiệm vụ của cô, cho nên chúng tôi chỉ nhận một nửa tiền thôi. Dù sao trước đó chúng tôi cũng đã bị làm nhục một trận, cô cũng nên bồi thường cho chúng tôi chứ?

Bên kia nói lại mấy câu, sắc mặt của bác Bạch cũng đã dịu đi nhiều, vẻ mặt hơi nịnh hót: “Được rồi, quả nhiên cô là người rất giữ lời. Sau này cô có việc gì xin cứ phân phó, chúng tôi cũng không vừa mắt với cô gái nhỏ Bạch Hoài An kia, kẻ thù của kẻ thù là bạn mà.”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Quang tiến tới, thấy thông báo chuyển tiền trên màn hình di động của bố, nhíu mày hỏi: “Chỉ ít tiền

như vậy sao?”

“Tự biết thỏa mãn đi. Ngay cả một cọng tóc của Bạch Hoài An, chúng ta cũng không đụng được tới” Lúc Bác Bạch nói những lời này, trên khuôn mặt tối sầm lại, ánh mắt trầm xuống.

Những lời nói của Bạch Hoài An khiến ông ta rất để ý. Nếu như có thực sự đến nơi làm việc của ông ta để làm loạn thì nhất định công việc của ông ta không giữ được. Hơn nữa ông ta là một người rất coi trọng thể diện.

Điều khiến ông ta lo lắng hơn là cô có nói tới chuyện thu nhận hối lộ. Ông ta ngồi ở vị trí này trên nhiều người như vậy rồi nên cũng đã hết sức cẩn thận. Nhưng ít nhiều gì cũng có nhận vài thứ không nên nhận. Nếu quả thực Bạch Hoài An không quan tâm mà truyền thông tin ra ngoài thì đến lúc đó nơi chờ ông ta chỉ có thể là ngục tù.

“Trước kia cảm thấy Bạch Hoài An không cha không mẹ, chỉ là một cô nhi, cảm giác dễ bắt nạt. Nhưng bây giờ xem ra chúng ta đã quá coi thường cô ta rồi. So với bố cô ta, cô ta cứng đầu hơn nhiều.”

Bác Bạch cắn răng nói ra những lời này.

Bạch Quang khinh bỉ một tiếng, mặt xù xuống: “Bố, con cảm thấy bố đang nghĩ về cô ta quá giỏi rồi.Dù cô ta có thể nào đi nữa thì cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ mà thôi. Không chừng qua mấy ngày nữa danh tiếng cũng tiêu tan, cho dù cô ta có đưa chuyện của chúng ta ra ánh sáng thì cũng không thể gây tiếng vang lớn được. Còn bố đó, càng không cần lo lắng đầu. Cô ta chỉ nói linh tinh vậy thôi chứ trong tay chẳng có lấy một chứng cứ nào cả”

Lời này khiến cho bác Bạch khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Con nói cũng có lý. Nhưng cũng không thể không phòng trước lòng người. Bây giờ Bạch Hoài An cũng khá cứng đầu, muốn tìm chúng ta để trả thù. Tuyệt đối không được để cô ta tra ra, nếu không chúng ta sẽ bị lột da ngay khi chưa chết đó. Cô ta không có gì thì sẽ không sợ hãi gì cả, còn chúng ta phải trăn trở lo lắng quá nhiều”.

Bạch Quang nghe vậy gật đầu đồng ý: “Bố, còn chuyện nhà cửa nữa. Dù sao cô ta cũng là con gái duy nhất của chú Hai. Hiện tại tiền bán công ty trước đó cũng không còn dư lại bao nhiêu, mà nhà chúng ta vẫn bị nợ nần quấn lấy. Vì vậy không thể để cho cô ta cướp nhà đi được, con cũng không muốn trở về ở ngôi nhà trước kia đâu”.

Ngôi nhà trước kia vừa chật lại vừa hẹp, đầu được thoải mái như ngôi nhà của chú Hai chứ.

Bác Bạch còn chưa kịp lên tiếng, bà cụ Bạch đột nhiên lạnh lùng cười thành tiếng: “Cô ta không thể lấy nhà đi được.”

Vừa nói xong, bà ta bảo ba người còn lại đến gần, nhỏ giọng nói một câu.

Trong nháy mắt, biểu cảm của cả ba người trở nên cực kỳ kinh ngạc, tỏ ý không thể tưởng tượng nổi.

Biểu cảm của bác Bạch sững sờ: "Sao con lại không biết chuyện này vậy?”

“Lúc ấy cậu Hai đã quỳ xuống cầu xin mẹ lừa gạt con. Bây giờ nó chết rồi, mẹ cũng không cần gạt nữa, chỉ cần Bạch Hoài An muốn đòi lại nhà, mẹ sẽ lập tức vạch trần chuyện này ra”

Lúc bà cụ Bạch nói đến đứa con trai nhỏ Bạch Quang Nhật, ánh mắt lạnh như băng, không hề có một vẻ của tình thân nào trong đó.

Năm đó, thân thể của bà cụ Bạch rất khỏe mạnh rắn chắc. Lúc mà rất nhiều người vẫn là nông dân thì bà cụ là nữ công nhân làm trong xưởng dệt may, cũng gọi là một vị trí khá vẻ vang.

Khi đó theo kế hoạch hóa gia đình của nhà nước, mỗi gia đình chỉ được sinh một đứa con. Lúc bà cụ mang thai cậu Hai, bà ta không hề phát hiện ra, còn tưởng là mình ăn ngon nên bị tăng cân.

Chờ đến khi phát hiện ra thì đã không thể phá bỏ đứa trẻ được rồi, cưỡng ép sinh non sẽ khiến tính mạng gặp nguy hiểm.

Bà cụ chỉ có thể đi về nông thôn, trốn ở nhà người thân để sinh ra đứa trẻ thứ hai. Bởi vì đứa trẻ này mà bà cụ mất đi công việc của mình. Lúc bà cụ sinh cậu Hài ra còn có vài việc chẳng may khiến thân thể bị tổn hại rất nhiều, đồng thời mất đi sức khỏe.

Mặc dù cuối cùng đã sinh ra một bé trai nhưng bà cụ vẫn cảm thấy vô cùng căm hận đứa bé đó. Mỗi lần liếc mắt nhìn đều thấy phiền lòng. Ông nội Bạch thấy rất đau lòng cho con trai nhỏ, chỉ có thể dùng cháo nuôi lớn con trai.

Sau khi ông nội Bạch qua đời, bà cụ Bạch càng ngày càng hà khắc với Bạch Quang Nhật. Khi ông ấy chưa đến mười tám tuổi đã đuổi ông ấy ra khỏi nhà.

Cũng may Bạch Quang Nhật không chịu thua kém, có bản lĩnh nên mới được phần tài sản này.

Nhưng dù bà cụ đối với ông ấy như vậy, Bạch Quang Nhật vẫn rất hiếu thảo với người mẹ này của ông ấy. Nếu đổi là người khác, đã sớm yêu thương hết mục người con trai hiếu thảo như vậy rồi. Nhưng bà cụ Bạch lại hết lần này tới lần khác không muốn gặp ông ấy.

Ngay cả khi chết đi, bà cụ vẫn đay nghiến người nhà của ông ấy.

Tính cách bác gái nhà họ Bạch vô cùng mềm lòng. Nhớ tới những chuyện cũ kia rồi lại nhìn biểu cảm của bà cụ cũng cảm thấy chú Hai của bà ấy thực sự rất đáng thương. Nhưng vì lợi ích của nhà mình nên bà ta cũng không nói lời nào cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv