Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 141: Ăn miếng trả miếng



Người lái xe nghe thấy giọng nói gấp gáp của ông cụ, vội vàng dừng xe, thấy ông cụ đã bắt đầu xuống xe, vội vàng đi xuống, đỡ ông cụ.

"Ông chủ, không phải chúng ta còn chưa đến nơi sao?” Sắc mặt người lái xe nghi ngờ, không biết ông cụ đòi dừng xe ở đây làm gì.

Ông cụ nhìn cô gái bình tĩnh nghiêm túc phía trước, ánh mắt hơi dịu lại, nói với người lái xe: “Cậu đi về phía trước xem xảy ra chuyện gì”.

Tài xế vội vàng đi qua nghe ngóng, qua một lúc đi thở hồng hộc chạy về: "Ông chủ, phía trước xảy ra tai nạn xe, nghe nói cô gái lái xe đâm vào một người đi xe đạp, bây giờ còn đang tranh luận. Có điều tôi đi qua xem, cảm thấy cô gái kia hình như bị ăn vạ rồi. Người đàn ông kia trông có vẻ rất huênh hoang, chắc nhìn thấy cô gái này dễ bắt nạt”.

Ông cụ biết xảy ra chuyện gì, thì quay đầu căn dặn tài xế: “Tôi đi qua xem, lát nữa cậu giả vờ không quen biết tôi, nghe thấy chưa?”

“Nghe, nghe rõ rồi” Vẻ uy nghiêm trên người ông cụ khiến tài xế không dám không đồng ý, chỉ là anh ta không hiểu, tại sao ông cụ lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này.

Nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của cô gái kia, trong đầu anh ta đột nhiên có một ý nghĩa

Không phải ông chủ muốn giới thiệu cô gái kia cho cậu chủ nhà bọn họ đấy chứ?

Bên đó rất loạn, tài xế không yên tâm để ông cụ đi qua một mình, vội vàng đi theo, giữ khoảng cách với ông cụ, không xa cũng không gần.

Cảnh sát còn chưa tới, chắc phải một lúc nữa, người đàn ông kia vẫn không thành thực, ngồi trên đất nói từng câu một, đùa giỡn thô tục, dùng lời nói tục tĩu để phỏng đoán Bạch Hoài An.

“Người đẹp, cô xinh đẹp như vậy, xe này không phải của cô đúng không?” Bạch Hoài An liếc anh ta, không nói gì.

Người đàn ông kia lại càng quá quắt hơn: “Vừa rồi tôi nghe thấy cô gọi điện thoại kêu Tổng giám đốc Trần, đó là người tình của có đúng không? Tổng giám đốc Trần kia bao nhiêu tuổi rồi, đã qua năm mươi chưa?”.

Anh ta cười thô tục, đánh giá Bạch Hoài An từ đầu đến cuối: "Loại phụ nữ giống như cô tôi đã thấy nhiều rồi, chân dài, có thể khiến đàn ông mua nhà mua xe cho, không biết xấu hổ. Nếu như là con gái tôi, nó dám thế này, tôi sẽ đánh gãy chân nó”.

"Anh ngậm miệng lại cho tôi”

Bạch Hoài An thấy anh ta càng nói càng khó nghe: “Vu khống bôi nhọ là phạm pháp đấy. Tôi không ngại khi cảnh sát đến đây sẽ xử lý cùng với chuyện ăn vạ của anh đâu”

Người đàn ông thấy thái độ của cô cứng như vậy, lúc này mới im lặng, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có bản lĩnh làm loại chuyện này, còn không cho người ta nói”.

Đúng lúc ông cụ đi đến, nghe thấy người đàn ông này nói như vậy, cũng vô cùng tức giận, khuôn mặt vốn dĩ đã nghiêm khắc, lúc này lại càng uy nghiêm hơn.

“Thằng nhóc kia, nói chuyện thì phải có chứng cứ, cậu và con gái người ta không quen biết, dựa vào cái gì mà lại dùng lời lẽ độc ác để suy đoán về người ta như vậy?

Nhân phẩm của cậu không được rồi”

Người đàn ông kia bị ông cụ giáo huấn, không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắng: "Ông già nhà ông nói lung tung cái gì. Cút đi, đừng lo chuyện bao đồng. Nhân lúc còn sống thì đi dạy dỗ con cháu mình đi, đừng có tham gia náo nhiệt nữa.”

Tài xe nghe thấy những lời này, nắm chặt tay, thật sự muốn đấm cho anh ta một đấm.

Danh tiếng của ông chủ nhà mình, có bao nhiêu người kính trọng, vậy mà lại bị thằng nhóc này mắng. Nhưng nghĩ đến lời ông cụ nói, phải giả vờ không quen biết, lúc này tài xe mới kiềm chế sự tức giận, không ra tay, chỉ chán ghét nhìn người này.

Ông cụ bị người đàn ông này mắng, cũng không tức giận, chỉ cười nói với người bên cạnh: “Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, người này nói lời ác ngôn với người già như vậy, xem ra chính là một người không có tố chất. Mọi người thật sự tin cậu ta bị con gái nhà người ta đâm vào sao?

“Chúng tôi không nhìn thấy, nhưng bà chủ bán hoa quả bên cạnh nói đã nhìn thấy.”

Người đứng xung quanh theo dõi chuyện này nói với ông cụ.

Ông cụ quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén: “Cô thật sự nhìn thấy cô gái này lái xe đâm người sao?”

Bà chủ đối diện với ánh mắt của ông cụ, không biết tại sao, không dám nói một câu. Chỉ cúi đầu, phun nước lên hoa quả trên quầy hàng.

Ông cụ quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười ôn hoa, từ từ nói: “Đợi lát nữa cảnh sát đến, tôi phải kiến nghị bọn họ điều tra quan hệ của người đàn ông này với bà chủ”.

Ông cụ chỉ nhẹ nhàng nói một câu, người đứng xem bên cạnh bị nhắc tỉnh, cũng bắt đầu nghi ngờ nhìn người đàn ông này, lại nhìn bà chủ.

“Có phải hai người có quen biết không?”

Không chỉ phải tán gia bại sản để đền tiền, còn phải ngồi tù nữa đấy.

Trong lòng người đàn ông sợ hãi, trực tiếp đứng từ trên đất dây, chạy ra ngoài.

“Này, thằng nhóc kia quả nhiên là ăn vạ. Mọi người mau đuối theo bắt nó về. Tài xế hết lớn một tiếng, bây giờ có rất nhiều người ghét loại chuyện ăn vạ này, có mất người đàn ông trực tiếp đuổi theo.

Bạch Hoài An đỡ ông cụ đi về phía xe, vừa đi vừa lo lắng: “Ông à, ông chịu đựng một chút, cháu lập tức đưa ông đến bệnh viện gần đây”

“Không cần đầu”

Giọng nói của ông cụ có chút áy náy, đột nhiên đứng thẳng người lên: “Cái đó, cô gái à, ông không sao, vừa rồi ông chỉ muốn dọa cậu ta thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv