Khi Bạch Hoài An tỉnh dậy, đã gần tan cuộc rồi.
Khi Hoắc Tùng Quân vào phòng đón cô, cô rất xấu hổ nói: “Mọi người đặc biệt đến tham gia tiệc mừng cho em, em còn uống say nữa, quá mất mặt rồi”
“Không sao, đều là người mình cả, không mất một chút nào.” Hoắc Tùng Quân giúp cô chải lại mái tóc rối loạn, mặc áo khoác cho cô, giống như đang đối xử với cục cưng của mình vậy, đặc biệt tỉ mỉ.
Hai người trở về phòng bao, mặt Bạch Hoài An đó ứng, xin lỗi mọi người.
“Không sao, hôm nay bọn anh chơi rất vui” Lâm Bách Châu dịu dàng nhìn cô, thay cô giải vây.
Mấy người Lâm Bách Vĩ lần lượt lấy những chiếc hộp rất tinh xảo từ trong túi ra, đưa cho Bạch Hoài An: “Hoài An, đây là quà tặng cô, chúc cô giành được giải quán quân.”
Sở Minh Nguyệt cũng lấy món quà nhỏ mà mình đi công tác về đưa vào trong tay Bạch Hoài An, tiến lên trước ôm lấy cô: “Khi thi đấu tớ không đi cùng cậu được, thật sự rất xin lỗi”
“Không sao, còn bận công việc mà”
Bạch Hoài An nhìn những người trước mặt đều tràn đầy thiện ý nhìn mình, thật sự động lòng.
Sau khi trở lại thành phố An Lạc, cô cho rằng mình sẽ chiến đấu một mình, không ngờ lại gặt hái được nhiều bạn bè như vậy, cùng cô tiến về phía trước.
Sau buổi hội họp, Hoắc Tùng Quân tiễn hai người về nhà, Châu Hữu Thiên quyến luyến không nỡ nhìn bóng lưng Sở Minh Nguyệt, cánh tay đặt trên vai Lâm Bách Vĩ, giọng nói không khỏi lâng lâng.
Lâm Bách Vĩ, tớ cảm thấy tớ đang yêu rồi”
Tối nay Lâm Bách Vĩ nhìn thấy Châu Hữu Thiên thể hiện dáng vẻ xum xoe với Sở Minh Nguyệt, nhàn nhạt liếc Châu Hữu Thiên: “Lời này cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ nhớ lúc trước khi cậu gặp Hoài An, cũng nói lời này”
Ánh mắt Châu Hữu Thiên khựng lại, vuốt mũi, có chút ngại ngùng: “Lúc trước khi nhìn thấy Hoài An, tớ chỉ đơn thuần cảm thấy cô ấy rất đẹp, nhưng lần này không giống như vậy. Trên người Minh Nguyệt có một khí chất, rất thu hút người khác. Lần đầu tiên tới nhìn thấy cô ấy tim đã đập thình thịch rồi. Cậu hiểu, cậu hiều loại cảm giác đó không?”
Châu Hữu Thiên dùng tay chân mình để biểu hiện thái độ vô cùng say mê.
Lâm Bách Vĩ lắc đầu, trực tiếp trả lời: “Không hiểu, có điều tớ có thể nhìn ra, cô ấy không dễ theo đuổi”
Một cỗ nhiệt tình của Châu Hữu Thiên nhanh chóng bị dội cho một gáo nước lạnh, ai oán liếc nhìn Lâm Bách Vĩ, trong miệng lẩm bẩm: “Sao cậu lại cứ muốn làm người khác mất hứng vậy?”
"Tớ nói thật, cô ấy trông giống như loại người khép kín, cao lãnh lại thông thạo chuyện đời. Những thủ đoạn theo đuổi bình thường hoàn toàn không lừa được cô ấy”.
Lâm Bách Vĩ rất lý trí phân tích, nói xong còn quay đầu nghiêm túc nhìn Châu Hữu Thiên: “Hơn nữa, Châu Hữu Thiên, nếu như cậu thật sự muốn theo đuổi Sở Minh Nguyệt thì nhất định phải thu tâm, cắt đứt sạch sẽ với những bóng hồng trước kia của cậu. E rằng trong mắt Sở Minh Nguyệt không thể chứa nổi một hạt cát”
Châu Hữu Thiên thân là bác sĩ tâm lý, Lâm Bách Vĩ có thể nhìn ra, tất nhiên anh ta cũng có thể nhìn ra được.
Châu Hữu Thiên cau mày: "Tớ phải suy nghĩ cẩn thận”
Anh ta quả thật rất thích Sở Minh Nguyệt, sau khi hai người nói chuyện với nhau, càng thích hơn, nhưng anh ta cũng biết rõ, bây giờ mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nếu như không thể một lòng một ý, e rằng sẽ không xứng với Sở Minh Nguyệt.
“Vậy cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Sở Minh Nguyệt là bạn tốt nhất của Hoài An đấy, nếu như cậu thật sự phụ người ta, có thể sẽ liên lụy đến Hoắc Tùng Quân. Nếu như thật sự ảnh hưởng đến tình cảm mà cậu ấy không dễ gì với giành lại được, vậy thì cậu xong rồi”
Lâm Bách Vĩ nói xong, còn cười trên nỗi đau người khác nhìn Châu Hữu Thiên.
Châu Hữu Thiên kêu gào một tiếng, tiến lên trước bóp cổ Lâm Bách Vĩ, hai người đánh nhau.
Lâm Bách Châu không hề quan tâm đến hai người như trẻ con bên cạnh, đứng bên đường, đèn đường kéo dài hình bóng của anh ta.
Lúc này trên mặt Lâm Bách Châu không hề có sự dịu dàng và ý cười, khí tức trên người lãnh đạm lại tràn đầy ưu thương.
Châu Hữu Thiên nhìn anh ta như vậy, ra hiệu cho Lâm Bách Vĩ nhìn qua.
Lâm Bách Vĩ thở dài: “Cậu về trước đi, tớ đưa em trai tớ về nhà”
Sau khi Châu Hữu Thiên đi, Lâm Bách Vĩ đi đến trước mặt Lâm Bách Châu, cười nói với anh ta: "Bách Châu, về nhà thôi, bố mẹ vừa gửi tin nhắc nói ở nhà đã làm món điểm tâm mà em thích ăn nhất rồi đấy”
Lâm Bách Châu nhướng mi, nhìn Lâm Bách Vĩ, mím môi, đột nhiên nói: “Anh, có phải anh đã sớm đoán trước được kết cục của hôm nay rồi đúng không? Cho nên mới luôn ngăn cản em phát triển tình cảm với Hoài An”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Lâm Bách Vĩ cứng lại, một lúc lâu sau mới tiến lên trước vỗ vai Lâm Bách Châu: “Bị em phát hiện rồi”
Lâm Bách Vĩ nhìn lên bầu trời, thời tiết tối nay không tốt lắm, bị mây đen bao phủ, đến cả một ngôi sao cũng không có.
“Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân vướng mắc rất sâu, không phải chỉ vì một chút chuyện mà có thể tách ra được. Ba năm mà Hoắc Tùng Quân kết hôn đó, mặc dù không nhắc đến Bạch Hoài An trước mặt chúng ta, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra sự thâm tình, điều này không thể lừa đối được”
Ba năm đó, mỗi lần bọn họ ra ngoài ăn cơm, chỉ cần có thức ăn ngon, Hoắc Tùng Quân đều sẽ đóng gói mang về,
Mỗi lần bọn họ đều cho rằng Hoắc Tùng Quân mang về cho người làm, nhưng hôm nay nhìn thấy những món mà Bạch Hoài An thường ăn, Lâm Bách Vĩ đã biết.
Mỗi lần Hoắc Tùng Quân mang về nhà, đều là món Bạch Hoài An thích ăn.
Còn có rất nhiều lần, Lâm Bách Vĩnhìn thấy Hoắc Tùng Quân tự mình lái xe, lượn gần nửa thành phố An Lạc đến đến một cửa hàng hẻo lánh chỉ để mua bánh kem.
Hôm nay khi nói chuyện với Sở Minh Nguyệt, cô ấy cũng vô thức nhắc đến nhà hàng bánh kém đó, chính là nhà hàng mà Bạch Hoài An thích ăn từ bé.
Ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy, Hoắc Tùng Quân đối với Bạch Hoài An thật sự tốt đến tận xương cốt, hành vi trong vô thức này, e rằng lúc đó Hoắc Tùng Quân cũng không nhận ra.
Nghe anh trai nói xong những lời này, Lâm Bách Châu cúi đầu, đột nhiên cười khổ một tiếng: “Em còn cho rằng em đối với cô ấy là tốt nhất, không ngờ Hoắc Tùng Quân đối với cô ấy, còn tốt hơn so với em”.
Lâm Bách Vĩ sờ đầu Lâm Bách Châu, giống như hồi nhỏ vậy, dịu giọng nói: “Hoắc Tùng Quần lừa cô ấy là thật, đối với cô ấy tốt cũng là thật, chỉ cần có những thứ tốt này, Bạch Hoài An tha thứ cho cậu ấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn”
Lâm Bách Vĩ chính là nhìn rõ những chuyện này, cho nên từ khi bắt đầu mới giúp đỡ Hoắc Tùng Quân, muốn em trai mình bỏ ra ít tình cảm thôi, đến khi nhận phải tổn thương cũng sẽ ít hơn một chút.
“Em biết rồi, cảm ơn anh” Lâm Bách Châu ngẩng đầu, cười với Lâm Bách Vĩ.
Anh ta cảm nhận được dụng tâm của anh trai mình, chỉ có điều...
Lâm Bách Châu nhướng mày, nhìn Lâm Bách Vĩ hỏi: “Nếu như em và Hoắc Tùng Quân đồng thời gặp nguy hiểm, anh sẽ cứu ai, chỉ có thể chọn một người”
Lâm Bách Vĩ: "..."
Có thôi hay không, em trai ngoan ngoãn của anh đi đâu rồi, sao lại hỏi những câu hỏi không thể nào trả lời được như vậy chứ?
Hoắc Tùng Quân đưa Bạch Hoài An về nhà, trở về nơi ở của mình, đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình truyền đếm một ánh nhìn vô cùng mãnh liệt.
Anh quay mạnh đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về cái cây sau cửa, lạnh giọng nói: “Đi ra đi”
Qua một lúc, một bóng đen từ từ đi từ sau cây ra. Bóng hình đó rất gầy rất gầy, đứng ở đó dường như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay vậy. Cô ta đi tới chỗ sáng, gương mặt từ từ lộ ra, Hoắc Tùng Quân mới phát hiện, vậy mà lại là An Bích Hà.
Cũng không biết hai ngày nay cô ta đã trải qua những gì, cả người gầy trơ xương, trên mặt không có chút thịt nào, giống như một lớp da dính vào xương vậy, chỉ có hai con mắt là đặc biệt to.
Trên mặt không biết đã trang điểm bao nhiêu, trắng bất bình thường.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, An Bích Hà né tránh, che đậy, chỉ nhìn Hoắc Tùng Quân một cái lập tức cúi đầu xuống. Bây giờ cô ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể để Hoắc Tùng Quân nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình được.
“Cô đến đây làm gì?”
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, nhìn An Bích Hà không mang theo chút độ ấm nào.
Rõ ràng đã biết thái độ của Hoắc Tùng Quân, nhưng trong lòng An Bích Hà vẫn lạnh đi một chút, trên mặt tràn đầy tủi thân: “Hoắc Tùng Quân, em bệnh rồi, bệnh rất nặng. Nể mặt em bị bệnh, anh có thể đối xử với em tốt hơn một chút được không?”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cô bệnh rồi, có thể thắng thắn nói với người khác đối tốt với cô một chút, vậy khi mẹ của Hoài An bị bệnh nặng như vậy, tại sao cô lại nói nhưng lời khắc nghiệt như vậy, khiến bà ấy tức chết?”
An Bích Hà nghe thấy vậy, ánh mắt hoảng sợ, vô cùng hoảng loạn. “Em... em không có, không khiến bà ta tức chết, là do Bạch Hoài An lừa anh”
An Bích Hà nâng gương mặt nhọn hoắc của mình lên, cố ý để mình nghĩ đến bệnh tình của mình, nước mắt không ngừng rời xuống: “Hoắc Tùng Quân, em thừa nhận tính tình của em không được tốt, nhưng em cũng không phải loại người xấu không quan tâm đến mạng người. Tại sao anh lại tin Bạch Hoài An như vậy? Thật ra cô ta không hề tốt như anh tưởng tượng đầu, anh thật sự bị cô ta lừa rồi”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân vô cùng lạnh lùng: “Cô hỏi tôi tại sao lại tin Bạch Hoài An như vậy, đó là vì cô ấy không hề nói dối tôi. Mà cô, nói dối hết lần này đến lần khác, chỉ dựa vào chuyện lúc trước cô lừa rồi, hạ thuốc tôi, tôi đã không thể tin cô được nữa rồi”