Trần Thị, Phương Ly gần như cả buổi chiều đều trốn trong nhà vệ sinh, lấy điện thoại lén lút xem trực tiếp cuộc thi.
Khi nhìn thấy trang phục trên màn hình của Bạch Hoài An hoàn toàn không phải là bản thiết kế đó, cô ta tràn đầy kinh ngạc.
Sao có thể?
Hôm đó Tổng giám đốc Trần lấy bản thiết kế đi, rõ ràng nói là đưa cho Bạch Hoài An, để cô ta dùng ở trong cuộc thi, sao lại thay đổi chứ?
Sau đó, cô ta thấy Bạch Hoài An vạch trần Trần Duy Khánh, trở thành nhà thắng lớn trong cuộc thi thứ hai, Phương Ly không thể xem tiếp được nữa, lập tức tắt điện thoại ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong lòng Phương Ly tràn đầy đáng tiếc, cô đã làm đến mức này rồi, còn không thể lật đổ được Bạch Hoài An, đường nói đến xương cốt, đến cả da cũng không chạm vào được.
Trong lòng cô ta vừa tức vừa ảo não, nhưng lại bất lực không thể làm gì được.
“Lần này coi như là mày may mắn, lần sau tuyệt đối sẽ không tha cho mày”.
Toàn thân tràn đầy cáu kỉnh ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vào phòng làm việc, nhìn thấy người bên trong, động tác của Phương Ly cứng đờ, vội vàng điều chỉnh biểu cảm của mình.
“Tổng giám đốc Trần, Hoài An, hai người về rồi sao?”
Trần Thanh Minh ngồi trên vị trí của Bạch Hoài An, Bạch Hoài An đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt hai người đều nghiêm túc nhìn cô ta, các đồng nghiệp xung quanh cũng đều vô thức nhìn qua, vẻ mặt phức tạp.
Trong lòng Phương Ly vô cùng căng thẳng, không ngừng âm thầm làm tâm lý cho mình. “Vừa rồi cô đi làm gì vậy?” Trần Thanh Minh nhìn chằm chằm Phương Ly, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Phương Ly cười: “Tôi... tôi đi vệ sinh.”
“Đi cả buổi chiều sao?” Giọng nói của Trần Thanh Minh tràn đầy uy nghiêm.
Phương Ly liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh mình, thấy cô ta cúi đầu, không dám ngẩng đầu, thì biết cô ta âm thầm báo cáo.
"Tổng giám đốc Trần, từ hôm qua bụng của tôi đã không được thoải mái, cho nên... Xin lỗi, hôm nay tôi quả thật không chăm chỉ làm việc, anh có thể trực tiếp trừ tiền lương của tôi, không hoàn thành được công việc, tôi cũng sẽ tự mình tăng cao
Phương Ly tràn đầy áy náy, vô cùng nghiêm túc nói ra lời này, trông cô ta giống như một nhân viên tốt trong công ty vậy.
Trần Thanh Minh biết sự thật, nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai: “Cô đến nhà vệ sinh để xem cuộc thi trực tiếp của Hoài An đúng không?”
Không ngờ bị Trần Thanh Minh trực tiếp vạch trần như vậy, ngón tay Phương Ly vô thức co lại, cũng không phủ nhận, ngược lại cười nói: “Tôi cũng chỉ quan tâm đến Hoài An, dù sao cô ấy cũng đại diện công ty của chúng ta để tham gia thi đấu, còn là một người mới, tôi vẫn luôn rất lo lắng. Thấy Hoài An được tiến vào vòng trong, lúc này tôi mới thở phào. Xin lỗi, Tổng giám đốc Trần, đúng thời gian làm việc để xem video quả thật là vấn đề của tôi”.
Nói xong, cô ta nhìn Bạch Hoài An, ánh mắt sâu thẳm, trên mặt lộ ra nụ cười: “Hoài An, chúc mừng cô, cô là một người mới, đánh bại nhiều nhà thiết kế tài năng nhiều kinh nghiệm, thật sự lợi hại. Đều nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi thấy cả bộ phận thiết kế của chúng ta, vẫn là Hoài An có thiên phú nhất, con cưng của ông trời, chúng tôi đều không thể so sánh được”
Khóe môi Bạch Hoài An giật giật, đã đến lúc này rồi, Phương Ly còn ngáng chân cô như vậy, thật sự là nhàn hạ thoải mái mà.
“Được rồi, đừng nói nhiều lời như vậy?
Trần Thanh Minh không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Bản thảo của Hoài An, là cô tiết lộ ra ngoài đúng không?”
"Cái gì?”.
Giọng nói của Phương Ly đột nhiên trở lên chói tai: "Tổng giám đốc Trần, chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ là xem cuộc thi của Bạch Hoài An, mới biết bản thiết kế của cô ta bị lộ ra ngoài, sao chuyện này có thể liên quan đến tôi được chứ? Tôi cũng không biết Trần Duy Khánh kia, tôi oan uổng quá"
“Oan uống? Ha ha!
Trần Thanh Minh cười nhạo một tiếng: “Bình thường bản thảo của Bạch Hoài An không để ở công ty, chỉ có hôm qua quên không cầm về. Cả quá trình chỉ qua một mình tôi, tôi là ông chủ của Trần Thị, tôi không thể hại công ty của mình được đúng không? Nhưng sau khi tôi lấy được bản thảo, còn có một người tiếp xúc qua, đó chính là cô” .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Phương Ly ngẩng đầu, giống như lưu manh vậy, nếu như là người bình thường thì thật sự không còn cách nào trừng trị cô ta.
Có điều may mà Trần Thanh Minh là người cẩn thận, trước khi vào nghề, anh ta đã điều tra qua các tư liệu của nhân viên, đặc biệt là bộ phận thiết kế, linh hồn của một công ty thời trang, anh ta càng phải cẩn trọng hơn.
Phương Ly, khi cô học đại học, thiết kế trang phục chuyên nghiệp ở trường học vô cùng nổi tiếng, nghe nói còn có một biệt danh vô cùng vang dội”
Khóe môi Trần Thanh Minh nhếch lên, nhìn sắc mặt Phương Ly ngày càng khó nhìn, lạnh lùng nói: “Mệnh danh là 'máy ảnh thịt người, có tài năng vẽ tranh vô cùng kinh người, chỉ cần nhìn qua tranh của người khác, có thể khôi phục lại giống y hệt, cái này tôi không nói sai đúng không?”
“Anh, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không biết”.
Vẻ mặt Phương Ly có chút hoảng loạn: “Máy ảnh thịt người gì chứ? Anh, sao tôi lại không biết tôi có cái biệt danh này chứ?”
- -------------------