(11)
"Bạch Duệ Thần, mày là cháu tao, chứ không phải ông nội tao. Tao muốn làm gì, không cần mày phải dạy bảo."
Ánh mắt ông trầm xuống, lồng ngực phập phồng cố đè nén cơn giận dữ xuống.
Mấy người giúp việc thấy ông cụ giận dữ, ai nấy đều sợ hãi, khuôn mặt co rúm lại. Bọn họ chẳng dám hé nửa lời, bọn họ còn muốn sống, vẫn chưa muốn mất việc đâu.
Hai vợ chồng Bạch Tu Văn sợ hãi chẳng dám nhúc nhích, bọn họ vẫn muốn sống yên ổn trong cái nhà này. Bạch Tu Văn vốn không có vị thế gì trong nhà, cho dù có dám bênh vực Tư Giai thì cũng vô ích.
Còn Tư Giai, cô ta co rúm người lại, hai bên vai cô ta khẽ run lên, người cô ta khép nép núp vào trong người Bạch Duệ Thần.
Bạch Duệ Thần thái độ đầy cương quyết, hắn nhìn thẳng vào mắt ông cụ, chắc chắn như đinh đóng cột.
"Ông nội, cho dù ông có nói thế nào, cháu nhất quyết phải cưới Tư Giai. Cô ấy là người mà cháu yêu, người con gái cháu muốn chung sống cả đời này. Hôm nay, cháu đưa cô ấy về chỉ muốn thông báo với ông thôi."
Hắn nắm chặt tay Tư Giai, muốn cho cô ta sự an tâm.
Tư Giai thở phào nhẹ nhõm nhìn Bạch Duệ Thần, vậy là cô ta có thể trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Bạch Duệ Thần rồi.
Ông cụ thở dài, ông đứng dậy, chẳng còn muốn ăn nữa.
Trước khi đi lên phòng, ông quay lại nhìn Bạch Duệ Thần.
"Chúng mày muốn làm gì thì làm. Cái nhà này loạn hết rồi, đều muốn trèo lên đầu tao ngồi."
Ông thật thất vọng về đứa cháu trai này.
Có một người vợ tốt như thế không biết trân trọng, lại đi yêu một con người lòng lang dạ sói.
Vừa nhìn ông đã biết, người phụ nữ kia ở bên cạnh Bạch Duệ Thần là có mục đích gì? Ông không thể để nó đi vào vết xe đổ như ba của nó được.
Nhưng nó kiên quyết muốn cưới người phụ nữ kia, cho dù ông có nhất quyết ngăn cản thì cũng vô ích, hơn nữa, có khi lại còn làm phản tác dụng nữa.
Vậy thì cứ để nó cưới cô ta về đây, ông sẽ chính tay bẻ gãy cái mộng tưởng của cô ta.
"Còn nữa, gọi Hạo Vân về nhà đi. Nó là cháu trưởng của Bạch gia, không thể không có mặt được."
Nói rồi, ông đi thẳng lên phòng.
Mấy người kia thở phào.
Bạch Duệ Thần xoa đầu Tư Giai, ánh mắt nâng niu, ân cần.
"Mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi đăng ký, sau đó tổ chức lễ cưới luôn. Còn mai hẹn hai gia đình, cũng nên tổ chức gặp mặt rồi."
Cha mẹ của Bạch Duệ Thần cũng gật đầu tán thành.
"Phải đó, mai chúng ta hẹn cha mẹ của Tư Giai đi ăn một bữa cơm đi."
"Mẹ con nói đúng, Duệ Thần, chuyện này con sắp xếp đi."
Bạch Duệ Thần khẽ gật đầu.
Còn Tư Giai, môi cô ta vô thức cong lên, lộ rõ vẻ nham hiểm. Cuối cùng, ước mơ của cô ta cũng thành hiện thực, cái ghế Bạch phu nhân kia cũng đã nằm chắc trong tay cô ta rồi. Sau này, cô ta sẽ không phải lo phải sống thế nào nữa, gia sản của nhà họ Bạch đủ để cô ta sống sung sướng cả đời.
\[....\]
Tư Mộc mệt mỏi ngủ một mạch đến tận trưa, haizz, muốn sống lành mạnh mà cũng không được.
Hôm qua, cô bị Bạch Hạo Vân lôi đi khắp nơi, mua bao nhiêu đồ, nào là quần áo, đồ ăn, rồi đủ các thứ. Làm cô tê nhức hết cả người.
Mà công nhận anh ta cũng rảnh thiệt, quần áo của cô đầy ra, mặc không hết lại còn mua thêm. Mua về để làm cảnh à? Còn nữa, mua đồ ăn làm cái gì? Sang kia mua không được à?
Đúng là rảnh hơi, thừa thời gian. Cô thầm mắng Bạch Hạo Vân trong lòng.
Tên chết tiệt!
"Ọt ọt."
Thôi chết!
Ngủ cả nửa ngày, chưa ăn gì, bụng nó đã đánh trống rồi.
Thật mất mặt!
May mà không có ai ở đây, không cô cũng chẳng biết chui vào cái lỗ nào để cho bớt nhục.
Thế là cô phải lết cái thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi xuống phòng bếp.
Xuống bếp, một mùi thơm phả vào mũi cô, là mùi đồ ăn nha. Nghe mùi là biết ngon rồi. Chắc là Bạch Hạo Vân đi làm rồi, vậy thì ai làm mấy món này? Người giúp việc chăng?
"Dậy rồi? Mau lại đây ăn chút gì đi."
Giọng nói bên tai cô, là của Bạch Hạo Vân.
Anh không đi làm sao?
Sao lại ở nhà?
Nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu kia của cô, Bạch Hạo Vân đành phải giải thích.
"Hôm nay tôi được ở nhà. Không cần phải ngạc nhiên đến thế đâu."
Cô gật đầu.
Thì ra là được nghỉ.
Nhưng mà?
Anh ta là người nấu mấy cái món kia sao?
Chắc không đâu.
Anh ta là người đàn ông thành đạt, làm gì biết nấu cơm. Chắc là do người giúp việc làm thôi.
"Mấy món ăn, là anh làm?"
"Đúng vậy. Là tôi làm. Có gì lạ không?"
Cô há hốc mồm, không thể tin nổi. Người như Bạch Hạo Vân mà cũng biết nấu ăn? Cô không nghe lầm chứ?
Cô đưa tay ngoáy lỗ tai mình, rồi thử véo mình một cái. Ai da, đau quá! Không phải mơ.
Chắc cô chết mất.
Người như thế này, lại còn biết nấu ăn, cần phải đưa vào viện bảo tàng.
"Không phải chứ?"
Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên.
"Tôi đâu có rảnh mà đùa em. Có tin tôi làm lại không?"
Cô xua xua tay.
"Không cần đâu. Tôi tin rồi. Mà sao anh biết nấu thế?"
"Sang Mỹ sống phải biết cách tự lập chứ. Làm gì có ai làm cho. Không muốn chết đói thì phải tự vác xác vào bếp mà nấu chứ sao?"
Cô "à" một tiếng, rồi theo mùi thức ăn mà tìm được chiếc bàn. Cô tự túc kéo ghế ngồi xuống.
Bạch Hạo Vân cũng muốn để cô tự làm, cô cũng phải cố gắng mà sống, chứ không thể cứ phụ thuộc vào người khác mãi được.
Cô đưa tay tìm kiếm trên mặt bàn, cuối cùng cũng tìm thấy một đôi đũa. Cô gắp một miếng bỏ vào miệng.
Ôi, ngon quá!
Ngon đến mức phải thốt lên!
Sao lại có những con người như thế này cơ chứ?
Đã tài giỏi, lại còn nấu ăn ngon.
Hôm đó, cô ăn no đến căng cả bụng. Nếu ngày nào cũng được ăn ngon như vậy thì quá tốt rồi.
Haizz, nhưng cuối cùng người đàn ông này cũng phải kết hôn, không thể cứ nấu mãi cho cô ăn được.
\[....\]
"Tư Giai, mai chúng mình đi thử áo cưới nhé."
"Mai á. Có gấp quá không anh."
"Anh chỉ muốn nhanh chóng cưới em về nhà. Anh thật muốn em trở thành vợ anh."
Bạch Duệ Thần vuốt ve đầu của Tư Giai, để cô ta dựa đầu vào ngực mình. Hai bọn họ vừa mới trải qua kích tình kịch liệt, Tư Giai vẫn còn thở hồng hộc.
Tư Giai vui vẻ gật đầu, đây cũng chính là ý của cô ta, bọn họ phải kết hôn càng nhanh càng tốt. Nhưng cô ta không dám lên tiếng, bởi vì cô ta sợ Bạch Duệ Thần sẽ khó chịu, lại đổi ý. Nhưng không ngờ Bạch Duệ Thần lại yêu cô ta như vậy, muốn nhanh chóng rước cô ta về nhà.
Sáng hôm sau, Bạch Duệ Thần đưa cô ta đến một cửa hàng váy cưới cực kỳ sang trọng, bởi hắn ta muốn cho người phụ nữ hắn yêu một hôn lễ long trọng nhất.
Cửa hàng váy cưới này nhập những mẫu được các nhà thiết kế nổi tiếng trên toàn thế giới thiết kế. Giá tiền của chiếc váy xấu nhất, cũ kĩ nhất cũng phải bảy con số không.
Tư Giai hoa hết cả mắt với những chiếc váy lộng lẫy ở đây, cái nào cũng đẹp, cái nào cô ta cũng muốn.
Thấy mấy nhân viên trong cửa hàng nói, số cô ta thật tốt, ở cái thành phố S này, chẳng mấy ai có thể mua được một chiếc váy cưới ở đây. Trong lòng cô ta tràn ngập sung sướng, cô ta ngẩng cao mặt, muốn cho cả thế giới biết cô ta may mắn thế nào.
"Em có thể mua hai bộ không anh? Em muốn giữ lại làm kỷ niệm."
Cô ta lay lay cánh tay của Bạch Duệ Thần.
Thật ra cô ta muốn mua mấy bộ để khoe với bạn bè của mình, để cho bọn họ lác mắt ra.
Bạch Duệ Thần dịu dàng xoa đầu cô ta.
"Em muốn mua bao nhiêu bộ thì mua. Nếu em thích cả cái cửa hàng này, anh cũng sẽ mua cho em."
Cô ta như mở cờ trong bụng, cô ta biết Bạch Duệ Thần yêu thương mình, nhưng thật không ngờ hắn ta lại có thể hào phóng đến thế.
Đám nhân viên trong cửa hàng không khỏi há hốc mồm. Bọn họ thán phục, quả nhiên là Bạch phó tổng của Bạch Thị, một trong những người giàu nhất cái thành phố này, lại có thể hào phóng với vợ sắp cưới của mình như vậy.
Thật là ngưỡng mộ a!
Cuối cùng, cô ta tham lam mua mười bộ váy, giá tiền cũng phải bằng mấy căn biệt thự. Cô ta chi tiêu quá phung phí, nhưng Bạch Duệ Thần lại cho đó là đáng yêu.
Hắn ta cho rằng, một người phụ nữ khi kết hôn, xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất.
Hắn không biết xấu hổ cho rằng như thế là đúng, hắn không hề nhớ đến Tư Mộc, nhớ đến cái ngày cưới mà không được cho là ngày cưới của bọn họ.
Hôm đó, hắn chỉ cho cô mặc một cái bộ váy cũ kĩ, khoảng một trăm tệ, gọi là váy cưới nhưng chẳng ra một cái hồn gì.
Suốt cả buổi lễ, hắn mặt mày cau có, tỏ vẻ khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi lễ.
Giờ đây, hắn lại cho rằng, người phụ nữ khi kết hôn phải được hưởng những gì tốt cho nhất, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Sau khi chọn xong áo cưới, hắn dẫn cô ta đi ăn. Bọn họ cậy mình có tiền, ăn cũng phải ăn ở nhà hàng năm sao, sang trọng, thể hiện được đẳng cấp.
"Ăn xong, chúng mình đi đăng ký kết hôn đi."
Bạch Duệ Thần đề nghị.
"Thật không? Liệu có nhanh quá không?"
"Không, anh còn thấy lâu nữa ấy. Anh chỉ muốn lập tức lôi em đến cục dân chính ngay thôi."
Cô ta cười tủm tỉm đánh lên cánh tay của Bạch Duệ Thần.
"Anh thật đáng ghét!"
Cô ta làm ra vẻ xấu hổ.
Bạch Duệ Thần cưng nựng nhìn cô ta, chỉ muốn gói cô ta lại.
Tư Giai cũng được gọi là một mỹ nhân, nhưng nét đẹp của cô ta mang vẻ sắc sảo, không được dịu dàng như Tư Mộc. Có điều, lòng dạ của cô ta quá hiểm độc.
Cô ta mừng rỡ, vậy là cuối cùng, cô ta cũng trở thành vợ của Bạch Duệ Thần rồi!
Tư Mộc à, tao lại thắng mày rồi!
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.