Tưởng Tịch suy nghĩ rất nhiều về cách thức Đinh Mi phản kích.
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là: không có phản kích.
Hơn nữa, chẳng những không có phản kích mà còn đem tất cả vấn đề đổ lên trên người Andy.
Sáng nay có bảy tám toà soạn báo kết hợp viết một bài công khai lênán thanh minh của Andy. Nội dung không hề đề cập tới Đinh Mi, giống nhưđều là Andy làm, chuyện không liên quan tới Đinh Mi.
Lần này, không cần ra tay, Andy liền không thể ở trong cái giới này nữa, trừ khi cô ta thay đổi dung mạo cùng giọng nói.
Cái mà bọn họ gọi là tình cảm chị em bất quá cũng chỉ như thế này, tai vạ đến đều tự bay.
Tưởng Tịch bưng tách trà lên, cười mỉa mai.
Andy đỏ mắt ném tờ báo vào người Đinh Mi. “Không phải là chị nói sẽgiải quyết được sao? Hả? Đây là có chuyện gì? Đinh Mi, chị đừng nói chotôi biết tất cả đều là chị gạt tôi!”
Cô ta vì lỗi của Đinh Mi gởi ảnh đi, đêm qua phải theo tiếp tổng giám đốc Kim kia một đêm. Tại sao buổi sáng thức dậy thì xảy ra chuyện nhưthế này? Không phải là thức dậy thì cái gì cũng không thấy sao?
Đinh Mi nhìn tờ báo vài lần, làm bộ như cái gì cũng không biết: “Ngày hôm qua chúng ta cùng đi, cô cũng đã nghe thấy lời của chị. Đinh Tang,chị là chị của cô, làm sao có thể dụ dỗ cô. Cô đừng quên, chúng ta làhai người cùng cha cùng mẹ, cô không xong thì chị cũng không lăn lộnđược ở trong giới này.”
“Nhưng đây là cái gì?” Andy hổn hển mở máy tính ra. “Tổng giám đốc Kim đã đi từ lâu rồi không phải sao? Vì sao video còn ở đây?”
“Có lẽ…” Đinh Mi như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là Tưởng Tịch.”
“Tưởng Tịch?” Nhắc tới Tưởng Tịch, ánh mắt Andy càng đỏ. “Lại là cô ta?”
Nhưng dường như đáp án này vô cùng hợp tình hợp lý. Cô ta hãm hại Tưởng Tịch, cho nên Tưởng Tịch hại lại cô ta.
“Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây?” Đinh Mi khoanh tay cười thầm.“Mấy ngày nay đấu với hai chị em mình, không phải chỉ có một mình cô tasao? Những người khác, ai lại…”
“Tôi đi tìm cô ta.” Andy quả nhiên mắc mưu, thuận tay cầm lên một bình hoa, chạy nhanh ra khỏi nhà.
Trong lòng cô ta tràn ngập đủ loại thù hận, hoàn toàn không chú ý tới Đinh Mi ở sau lưng lộ ra vẻ mặt như đã vứt bỏ được thứ gì dơ bẩn.
Tưởng Tịch cơm nước xong, ngồi xe đến công ty. Hôm nay là ngày họpđầu tiên tuyển chọn tài năng mới, cô là giám khảo nên phải đến sớm.
Xe đến dưới lầu công ty, Tưởng Tịch bỗng nhiên cảm thấy mắc ói, không muốn đi vào bãi đậu xe, vì thế nói: “Vương Mộng, cô để tôi xuống trước, tôi có chút không thoải mái.”
“Hả?” Vương Mộng nhanh chóng dừng xe, lo lắng hỏi: “Cô không thoải mái ở chỗ nào? Tưởng Tịch, cô đừng làm tôi sợ.”
“Không quá nghiêm trọng.” Tưởng Tịch bịt miệng. “Tôi đi xuống trước rồi cô chạy xe đến bãi đậu xe.”
Bây giờ là tám giờ sáng, trước toà cao ốc công ty rất ít người. Cómấy nhân viên làm việc đi ngang qua, cho dù nhìn thấy Tưởng Tịch thìcũng chỉ để ý lâu thêm vài lần liền đi. Người làm việc ở công ty giảitrí mỗi ngày đều nhìn thấy minh tinh, muốn biểu hiện ra vui mừng ngạcnhiên như người bình thường thì cũng có chút khó khăn.
Nhưng mà Tưởng Tịch thích được đối xử như thế này.
Thân là một minh tinh, mặc dù cảm giác thật thích khi có ánh đèn cùng fan vây quanh, nhưng trong ngày thường làm một người bình thường thìthoải mái, hạnh phúc hơn so với tất cả.
Nhân viên của công ty giải trí chắc chắn đã cho cô loại cảm giác này.
Lăn xe lăn, Tưởng Tịch chậm rãi di chuyển theo dọc bồn hoa.
Andy xuất hiện ngay ở phía sau.
Cô ta rối bù, phóng nhanh về phía Tưởng Tịch.
Tưởng Tịch linh cảm không tốt, há miệng gọi người giúp đỡ. Andy lạinhanh hơn một bước, bỗng nhiên giơ tay đang cầm bình hoa lên.
Tưởng Tịch theo bản năng ngừng lại, nhưng đã không cẩn thận giơ lầmtay, bình hoa lạnh ngắt đập vào cánh tay trong nháy mắt. Tưởng Tịch nghe thấy rõ ràng tiếng khớp xương bị trật.
Một lần không được, Andy lập tức bắt đầu lần tấn công thứ hai. TưởngTịch ngồi trên xe lăn, tay chân bị ràng buộc, cho dù đỡ được lần tấncông đầu tiên cũng không chắc chắn có thể đỡ được lần khác.
Lối thoát duy nhất là tìm người xin giúp đỡ.
Tưởng Tịch tuyệt đối không ngu đến nỗi đàm phán với Andy. Bộ dánghiện giờ của Andy là ước gì có thể giết chết cô. Một khi cô mở miệng,hơn phân nửa là chờ đợi bị tấn công càng điên cuồng hơn.
Tưởng Tịch suy nghĩ làm sao để gọi người, lần tấn công thứ ba của Andy đã đến.
Lần này bình hoa của cô ta bay tới từ phía trước, Tưởng Tịch cúi đầu đưa tay chắn, bình hoa bay sát qua tai của cô.
Xoảng một tiếng, bình hoa vỡ nát.
Andy im lặng một lát, cúi đầu cười rộ lên.
“Tưởng Tịch, cô nhìn xem, bình hoa vỡ, vỡ rồi.”
“Tôi biết bình hoa đã vỡ.” Tưởng Tịch bình tĩnh lăn xe lăn lùi về phía sau. “Andy, cô không nói thì tôi cũng tự thấy.”
“Đúng vậy, cô tự thấy.” Andy cầm lên một mảnh lớn, khẽ thổi một hơi,dáng vẻ điên cuồng: “Vậy cô có cảm thấy được tôi sẽ dùng cái mảnh nàychấm dứt tính mạng của cô ra sao không?”
“Không được tốt lắm?.” Đuôi mắt nhìn thấy Vương Mộng đã đến, TưởngTịch quay đầu nghênh về phía ánh mắt của Andy: “Andy, cô cho là bình hoa nho nhỏ này là có thể làm tôi bị thương sao?”
“Có thể hay không, tôi không tính.” Andy từng bước tới gần, giọng nói không ngừng tăng lên: “Tưởng Tịch, cô hại tôi không thể ở trong giớigiải trí nữa, hại Tần Thành không tin tôi, đều là bởi vì cô. Không cócô, cái gì cũng đều là của tôi, danh tiếng, tiền tài, fan, còn có TầnThành, đều là của tôi, đều là chỉ của tôi.”
Cô ta điên rồi.
Tưởng Tịch cảm thấy có chút đau xót trong lòng.
“Andy, cô dừng tay lại.” Rốt cuộc Vương Mộng đã tới, hét lớn: “ Cô cách Tưởng Tịch xa một chút.”
“Thì ra là cô à!” Andy quơ mảnh vỡ: “Cái người trợ lý nhỏ nhoi vôliêm sỉ này, tôi đã nhìn cô không vừa mắt từ lâu. Đúng lúc, tôi một lầngiải quyết hai người tụi bây, cho tụi bây chết xuống làm bạn.”
Không biết ai đã từng nói, đánh nhau với kẻ điên, trừ khi sức lực bạn không giống bình thường, nếu không thì đừng có ý chọc giận hắn.
Lần này Tưởng Tịch thật sự mở mang kiến thức rồi.
Thân người Andy nhỏ như vậy, thế nhưng giống như tàng trữ một nănglượng vô tận sẽ bùng nổ trong nháy mắt, hai ba phát liền đánh ngã VươngMộng, người đã từng học qua không thủ đạo một thời gian, rồi sau đó lấytư thế rất mạnh chạy đến cô.
Nhưng tay Andy còn cách Tưởng Tịch hai li thì dừng lại.
Đinh Mi ở đối diện, trong lòng bàn tay là mảnh vỡ, máu đỏ tươi chảyra từ lòng bàn tay chị ta, chị ta nhíu chặt mày, vẻ mặt đau đớn.
“Đinh Mi, chị…” Andy không thể tin nhìn Đinh Mi. “Chị đang làm cái gì?”
Đinh Mi đẩy Andy ra, mở bàn tay đang chảy máu, đau đớn nói: “Andy,chị biết em hận Tưởng Tịch, nhưng chuyện này là em làm sai. Chị đã nóirõ ràng em không thể làm chuyện xấu, mà em lại làm. Bây giờ em lại muốngiết Tưởng Tịch, đây là phạm tội đó, em có biết hay không? Andy, em đừng tiếp tục sai lầm nữa, thu tay lại đi! Nói lời xin lỗi, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho em.”
Vẻ mặt giống như một người đại diện lương thiện, có trách nhiệm.
Giống như là chị ta cho tới bây giờ chỉ là người bình thường, chưa từng tham gia hại Tưởng Tịch.
Andy nhìn thấy gương mặt quen thuộc đi theo Đinh Mi, nhìn thấy chứngnhận phóng viên, lúc này mới phát giác cô ta đã bị Đinh Mi, người chịruột này gài cô ta, để cô ta làm con cừu non chịu tội thay. Đinh Mi đãmượn việc này để rửa bỏ oan khúc.