Ngồi trong xe, Khả Vi trầm mặc, bàn tay vô thức vò lấy chân váy nơi đầu gối mình. Michael hiểu rõ, hôm nay là một ngày dài đối với cô.
"Thật không ngờ, người được đưa đón cẩn thận lại mang theo dù trong người..." Michael cất lời chọc cười, muốn tạo bầu không khí vui vẻ chút cho cô.
Khả Vi liền ngẩng mặt, đường nét trên gương mặt dần giãn ra.
"...Biết làm sao đây, không phải ngày nào cũng quý hóa được ông chủ làm tài xế riêng như thế này." Cô lém lỉnh đáp.
Michael khẽ bật cười, khóe mắt nhẹ nheo lại. Anh là đang nói đến những thuộc hạ đi theo cô, còn cô thì chỉ thừa nhận chuyện được sếp là anh đây đưa đón.
Khi nãy, tên kia vung tay lên hất tung sấp giấy tiền vàng mã, cũng chính vào lúc đó, sát góc đồn cảnh sát có hai người đàn ông mặc đồ đen đồng điệu bước xuống xe, hướng người về phía bọn họ. Khi nhìn thấy sấp giấy bay phất phới trong không trung, sau vài giây, khẳng định là không có nguy hiểm gì ập đến, bọn họ tiếp tục đồng loạt ngồi trở vào trong xe.
Muốn ra tay bảo vệ, lại biết cẩn trọng suy tính, hành tung dứt khoát và bí hiểm như vậy, chỉ diễn ra chưa đầy năm giây đồng hồ, nhưng đã hoàn toàn lọt vào cặp mắt tinh tường của Michael.
Michael khẽ khàng đánh ánh mắt nhìn sang Khả Vi, khóe môi giữ nguyên nụ cười sảng khoái, nhưng tầm mắt vốn đã mang theo ý dò xét. Khả Vi vô tư giương mắt nhìn anh, không quên nhoẻn miệng cười thân thiện. Michael có thể khẳng định, Khả Vi không biết gì về sự hiện diện của những người đó.
Không bao lâu, chiếc xe của bọn họ chầm chậm chạy lướt qua cánh cổng sắt cao sừng sững. Tổng thể cánh cổng sắt là màu đen, có họa tiết điêu khắc chim ưng rất tinh xảo được mạ bằng vàng kim, có nhiều phần giống với cổng sắt ở Khuyển Viên, buộc Khả Vi phải ngoảnh đầu lại nhìn. Chiếc xe thẳng tiến vào trong khuôn viên rộng lớn, đảo qua một hồ phun nước nhỏ, rồi dừng lại ở trước đại sảnh của căn biệt thự màu trắng ngà mang phong cách Châu Âu.
Michael chậm rãi dừng xe ngay phía sau chiếc xe của Minh Đông. Khi bọn họ vừa tháo dây an toàn, cũng đúng lúc trông thấy Trương Nhã bước xuống xe, thân ảnh có chút cứng ngắc. Trương Nhã vội với tay đóng sầm cửa xe sau lưng mình, không hề ngoái đầu nhìn lại, cúi mặt xuống đất, đi như chạy vào trong. Khả Vi nhất thời ngẩn người, cô để ý ra được, dường như Trương Nhã đang khóc.
Minh Đông đứng yên tại chỗ, tay anh vịn ở vành cửa xe, ngay cả động cơ xe còn chưa tắt đi. Dõi đôi mắt nhìn theo bóng lưng của Trương Nhã. Sắc mặt anh hoàn toàn không tốt.
Khả Vi và Michael thâm trầm nhìn nhau, mơ hồ đoán ra được bọn họ vừa gây gổ một trận, vấn đề chắc chắn có liên quan đến việc Trương Nhã một mình lén Minh Đông đến gặp Âu Dương Thi Kiều ngày hôm nay.
Khả Vi cất bước đi đến trước mặt Minh Đông, thấy rõ khí sắc trên mặt anh thật sự rất khó coi, từng đường nét sắc bén đến nỗi có thể dọa chết người. Tâm tình của anh rất phức tạp, vừa như có phần tức giận, lại vừa như có phần đau lòng...
"Để em đi xem chị ấy....."
Nói xong Khả Vi cũng xoay người đi thẳng vào trong, từ xa, bóng dáng Trương Nhã khuất dần theo hướng cầu thang xoắn dẫn lên tầng trên.
Sau vài tiếng gõ cửa không có ai trả lời, Khả Vi đành mạo muội đẩy cửa phòng ngủ bước vào, trong phòng vốn tối om không một nguồn sáng. Ánh sáng từ hành lang bên ngoài theo cánh cửa mở toang mà luồn vào, mờ ảo chiếu lên tấm thảm trên sàn, chiếu đến đôi chân của Trương Nhã. Trương Nhã ngồi bệt trên thảm, mái tóc dài bồng bềnh rũ rượi bên mặt, nước mắt ngắn dài thi nhau tuôn chảy. Phải tập trung thì mới nghe ra được tiếng khóc uất ức của cô.
Không hiểu sao, trong không gian mờ tối như thế này, Khả Vi lại nhìn thấu được nỗi đau lòng nơi đáy mắt đang gợn sóng của Trương Nhã. Cô nhất thời không biết phải làm gì, chỉ biết lẳng lặng ngồi xuống.
Trương Nhã ngước nhìn người đối diện, đôi mắt từ lâu đã bị bão giông vây kín, rốt cuộc không kiềm được lòng:
"...Em có phải cũng cảm thấy chị rất ngu xuẩn hay không? Vạn nhất biết người khác muốn hại mình, giăng thiên la địa võng để dụ mình, nhưng vẫn một mực đâm đầu vào....." Lời nói hòa theo nước mắt nghẹn ngào tuôn ra.
Bàn tay Khả Vi đang đặt ở đầu gối Trương Nhã nhẹ nhàng động đậy, như muốn vuốt ve vỗ về.
".....Nếu chị là một người ngu xuẩn, nhất định không thể chuẩn bị tỉ mỉ như vậy." Khả Vi nói.
Trương Nhã có chút sửng sốt. Đáy mắt toát ra một tia sáng rất cô liêu, như động lòng vì được nhìn thấu, tiếng khóc dần lắng dịu đi.
"Em không biết họ đã dùng cách gì để chị có thể tự nguyện đến đó, nhưng chắc hẳn là...chị đã phải dùng nhiều tâm sức để chuẩn bị. Người làm vườn đó, chị có phải cố tình hay không?"
"...Đã bị em nhìn thấu?" Trương Nhã thấp giọng hỏi.
Khả Vi cười buồn. "Ở trong bản tường trình, chị đã diễn tả rất kĩ về người làm vườn ở tư trang của bà Âu Dương Thi Kiều, nếu em đoán không lầm, là chị cố tình nán lại nói chuyện với ông ta."
Khả Vi nhẹ hít vào một hơi thật sâu.
"Chị còn liệt kê ra được những vị trí camera an ninh trong tư gia đó. Tuy vậy, điều thú vị nhất lại là mã số xe taxi, và mã số tài xế taxi đã đưa chị đến...."
Trương Nhã đã cố tình không lái xe, mà bắt taxi. Chiếc taxi dừng ở trước cổng chính của căn biệt thự, rất vừa vặn lọt vào ống kính camera an ninh ở ngoài cổng.
"Em đoán là, dù cho bà Âu Dương Thi Kiều hủy đi hình ảnh đã quay được từ camera an ninh, hay là người làm vườn có chối là không gặp chị, thì họ cũng không lường trước được một nhân chứng hữu ích là người tài xế taxi đó, ông ta chắc hẳn đã thấy chị đi vào từ cổng chính." Khả Vi dịu dàng nâng tay lau đi giọt nước mắt đọng lại trên cằm Trương Nhã. Bạo dạng đặc ra nghi vấn kế tiếp.
"Nếu em tiếp tục đoán, em sẽ đoán là, chị đã dặn dò tài xế đợi chị quay trở ra."
Câu nói của Khả Vi vừa dứt, Trương Nhã liền không cưỡng được mà nhìn cô một cách đầy kinh ngạc.
"Nếu ngay cả em còn có thể nhìn thấu được tâm tư của chị, anh ấy...sao lại không thể?"
Trương Nhã vì câu hỏi này của Khả Vi mà bồi hồi im lặng một lúc.
Cụp mắt, Trương Nhã gọi tên cô.
"....Khả Vi..."
Lời nói mang theo tiếng thở dài thật khẽ. "...Bà Âu Dương Thi Kiều nói đã tìm được cô y tá họ Trình năm xưa, bà ấy nói là...cô y tá đó đã nhìn thấy hết sự việc xảy ra ở cầu thang bộ của bệnh viện. Nếu chị chịu đến gặp bà ấy...bà ấy sẽ suy nghĩ đến việc chừa cho Minh Đông một con đường sống..."
"Cô y tá họ Trình sao?" Khả Vi nhíu mày.
Trương Nhã tựa lưng vào chân giường. "Phải...Mười năm trước, trong những ngày cuối cùng chiến đấu với căn bệnh nan y, dù mẹ anh ấy không nói ra, nhưng Minh Đông biết tâm nguyện của mẹ chính là được nói lời từ biệt với ba. Nhưng không hiểu sao, khoảng thời gian đó Từ nhị lão gia giống như liên tục không có ở Đài Loan..."
Tầm mắt Trương Nhã dần trở nên xa xăm.
"...Bỗng dưng có một đêm, thuộc cấp bên cạnh ông ấy gọi điện cho Minh Đông, hỏi là mẹ anh ấy đang ở bệnh viện nào, nhị lão gia sẽ lập tức đến, còn nói là ông ấy đang trên chuyến bay trở về..."
Vừa nói đến đây, âm điệu đột nhiên trầm xuống.
"Nhưng cuối cùng thì...người đến không phải là ba anh ấy, mà là một người phụ nữ. Trong đêm khuya lạnh lẽo, bà ta một thân một mình đến...Bà ta chính là nhị phu nhân của Từ gia, Âu Dương Thi Kỳ."
Khả Vi sững người.
"Bà ta thật sự rất đẹp, nét đẹp kiêu sa, nhất cử nhất động đều nói lên bà ta là người quyền quý." Trương Nhã ngẩng mặt lên nhìn góc trần nhà, vẻ mặt đăm chiêu. "Có lẽ chính vì vậy, mà lời lẽ của bà ta cũng đặc biệt tàn độc...Đến tận cùng, một người có thể tàn ác đến thế nào, mới quyết tâm khiến người khác chết trong đau đớn, chết trong uất ức và tủi nhục, ngay cả chết cũng không được yên!?" Trương Nhã nhíu mày khó hiểu, tựa như là không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả người đàn bà này.
"...Thì ra, từ khi bệnh tình mẹ anh ấy trở nặng, nằm hấp hối trên giường bệnh, trên người ghim đầy ống dẫn dịch, phải sử dụng máy móc trợ giúp, nhưng bà nhất quyết kiên trì, chỉ vì chờ đợi một người...Đến sau cùng thì sao?...Đến sau cùng thì, ba anh ấy vốn không hề hay biết gì! Bà ta đã sắp xếp tất cả, toàn bộ người bên cạnh Từ nhị lão gia đều ngăn chặn lại thông tin liên quan đến mẹ anh ấy. Bà ta còn nghĩ ra cách, khiến ông ấy phải liên tục rời khỏi Đài Loan để giải quyết công vụ...Thời điểm đó, ngay cả những người khác ở Từ gia cũng bị bà ta đánh lừa!" Ánh mắt Trương Nhã dần trở nên mơ hồ. "Chính trong đêm đó, Minh Đông và bà ta đã gây gổ thật gay gắt, chị chưa từng thấy anh ấy giận dữ đến như vậy. Cảnh tượng ngày hôm nay, không thể so sánh với đêm hôm đó...Họ cãi nhau không được bao lâu thì y tá Trình xuất hiện, yêu cầu họ rời đi...Mẹ anh ấy bị kích động kịch liệt. Đến bây giờ, chị vẫn không quên được tiếng khóc ú ớ của bà...Bà Âu Dương Thi Kỳ trước khi bỏ đi, đã thề là sẽ không để mộ phần mẹ anh ấy được yên sau này..."
Nói đến đây, Trương Nhã bỗng dưng chỉ tay về khoảng không phía trước, nghiến răng, gằn giọng nói lớn: "Ngay cả khi chết đi, cũng không được có đất chôn thân!!"
Đây chính là tướng mạo của bà Âu Dương Thi Kỳ khi thốt ra câu nguyền rủa đó!
Cả người Khả Vi trở nên cứng đờ, đột nhiên có cảm giác lạnh thấu xương. Bàn tay Trương Nhã lạnh dần lên, nét mặt ẩn hiện sự kinh hãi. Tựa như nhiều năm trôi qua, cũng chỉ là lớp bụi mỏng phủ mờ trên ký ức.
"Sau đó, chị cùng với y tá Trình ở cạnh trấn an mẹ anh ấy...Minh Đông đứng ở cửa được ít phút thì nói rằng anh ấy muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
Nghe đến đây, Khả Vi liền có cảm giác câu chuyện dần di chuyển sang một trang bị kịch khác, mỗi lúc mỗi trở nên ghê rợ, cảm giác bất an lập tức ùa đến, bao vây lấy tâm trí cô.
"Minh Đông, anh ấy đã đuổi theo bà Âu Dương Thi Kỳ sao?"
Khuôn mặt Trương Nhã lộ rõ nét khổ sở, cả thân người như không còn sức lực...
"...Không phải."
Trương Nhã giương mắt nhìn trực diện đến Khả Vi.
"Là bà ta cố ý chờ Minh Đông ở ngoài hành lang..."
Khả Vi bất giác trừng mắt, quả thật không thể dự đoán được điều này.
"Rất nhanh, chị nghe thấy tiếng cãi vã, liền có cảm giác không yên tâm, ngay lập tức đi ra ngoài xem. Vừa đi đến giữa hành lang, tiếng họ cãi nhau ở cầu thang càng lúc càng lớn. Khi đẩy cánh cửa bước vào..."
Hơi thở Trương Nhã có phần đứt quãng, cả người chợt run lên.
"..Ừm...Khi đẩy cánh cửa bước vào...liền nghe thấy tiếng thét thật lớn của bà ta...Chị kinh hãi không dám nhìn đến, lập tức xoay người đi, đúng lúc đó đụng phải y tá Trình...Cô ấy chỉ đến chậm hơn chị hai giây..."
Khả Vi cắn môi, những ngón tay vô thức mà run rẩy, đôi mắt rưng rưng nhìn Trương Nhã, có chút thất thần lên tiếng.
"Em đã từng đọc qua tập hồ sơ điều tra án, tại sao trong đó không có lời khai của y tá Trình?"
"...Là bởi vì, gần như là trong đêm đó, y tá Trình như là bị bốc hơi...Mặc dù chính cô ấy là người gọi cảnh sát, nhưng chị chưa bao giờ thấy cô ấy xuất hiện ở đồn cảnh sát để đưa lời khai. Bên phía cảnh sát không thể làm gì hơn, từ đó chỉ có chị là nhân chứng duy nhất..."
Khả Vi nén thở, vài giây sau, dường như đã thấu rõ toàn bộ chân tướng: ".....Cho nên hôm nay, dù có phải liều mạng, chị vẫn muốn tự mình đi kiểm chứng, xem y tá Trình có thật sự quay về hay không?"
"......"
Trương Nhã khẽ gật đầu.
"Cho dù Âu Dương gia không ra tay trên phương diện pháp lý, nhưng nếu có được nhân chứng là y tá Trình, họ vẫn có thể công khai gây hại đến Minh Đông. Anh ấy rời xa Từ gia lâu như vậy, thân cô thế cô, chị thật lo sợ......"
Thân cô thế cô: tình cảnh đơn độc, yếu thế, không có chỗ dựa hoặc nương nhờ.
Trong khi Trương Nhã còn đang hoang mang, không biết làm sao nói hết câu vừa rồi, thì bàn tay Khả Vi đã siết lấy tay cô.
"Không phải hôm nay chị đã đi kiểm chứng rồi sao?"
Hai cô gái nhìn nhau, Trương Nhã cảm thấy Khả Vi nhắc nhở cô rất đúng, cả một ngày náo loạn điên cuồng, cũng không thấy bóng dáng của y tá Trình đâu, tác phong của đám người kia không giống như là nắm được gì thiết thực trong tay. Cô bây giờ có thể trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Lúc này ở ngoài cửa phòng bỗng xuất hiện bóng đen lớn.