Lục Tấn Uyên ở phía sau đã thấy cảnh này, anh vô cùng đau lòng nên vội vàng đến gần kéo Đinh Vô Ưu lên ôm vào trong lồng ngực.
Cơ thể Đinh Vô Ưu bỗng trở nên cứng ngắc, cô muốn giãy dụa theo bản năng nhưng Lục Tấn Uyên lại càng giữ cô chặt hơn: “Đừng nhúc nhích.”
Đây là lần đầu tiên hai người ôm ấp một cách thân mật như vậy sau khi gặp nhau, Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: “Mấy ngày nay chúng ta sẽ ở chỗ này, tạm thời không cần đến công ty đâu, em cứ xem như tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ, ở nhà chăm sóc đứa nhỏ.”
“Em không phải lo lắng về chuyện thi thố, có anh ở đây chắc chắn sẽ không để em phải chịu oan ức đâu.”
“Anh sẽ cho em một kết quả hài lòng, không mất nhiều thời gian đâu.”
Giọng nói của anh dịu dàng như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nhẹ nhàng vang lên ở bên tại Đinh Vô Ưu khiến cơ thể cứng ngắc của cô dần trở nên mềm mại hơn.
Vào giờ phút này cô không thể phủ nhận, người đàn ông này đã đem lại cho cô cảm giác an toàn không thể diễn tả bằng lời khiến tất cả những cảm xúc tiêu cực vừa nãy đều đã tan biến thành mây khói.
Sức mê hoặc mà cảm giác này đem lại quá lớn, cộng thêm với dáng vẻ không cho phép kháng cự của Lục Tấn Uyên khiến Đinh Vô Ưu hoàn toàn không thể từ chối, mà lúc này cô cũng không muốn từ chối.
Bạn nhỏ Lục An Bảo ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn hai người, lườm một cái rồi khẽ chép miệng, cậu bé muốn nói chuyện nhưng Lục Tấn Uyên dường như cảm nhận được điều đó, anh cụp mắt nhìn xuống khiến cậu nhóc không dám mở miệng.
Bên trong thư phòng.
Lúc này Đinh Vô Ưu đang hoàn toàn bị chìm đắm, cô biết điều quan trọng nhất bây giờ không phải là ăn năn hối lỗi, mà là nghĩ cách để giải quyết chuyện này.
“Về chuyện bản thảo thiết kế, thời gian từ sau khi hoàn thành bản thiết kế ở bệnh viện cho đến tận lúc em gửi bài đi cũng khá là dài nên khả năng bị tham khảo, bị lấy trộm là rất lớn, trong lòng em có nghi ngờ đối tượng nào không?” Lục Tấn Uyên hỏi. Đối tượng hoài nghi à?
Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu Đinh Vô Ưu vậy mà lại là gương mặt của Đinh Thiên Vũ, cô vội vàng lắc đầu một cái nhằm loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi trí óc.
“Sao thế? Em nghĩ đến ai à?” Cô do dự một lát, ngẫm nghĩ đây cũng không phải là chuyện gì phải giữ bí mật nên đã nói ra, bản thảo này là Đinh Thiên Vũ nhờ cô thiết kế hộ, anh ta nói là để làm bản tham khảo mẫu cho Bộ phận Thiết kế của Tập đoàn Đinh Thị.
Chuyện này xảy ra sau khi cô gia nhập Tập đoàn Vương Thị được hai năm, đây không phải là lần đầu tiên Đinh Thiên Vũ đưa ra yêu cầu như thế này, vậy nên Đinh Vô Ưu cũng không hề nghĩ nhiều.
Lục Tấn Uyên cũng không cảm thấy câu trả lời này có gì kỳ lạ, anh nói thẳng: “Đinh Thiên Vũ rõ ràng có bước đột phá quan trọng trong chuyện sao chép bản thiết kế của người khác.”
Đinh Vô Ưu khẽ cau mày, cô muốn giải thích cho Đinh Thiên Vũ theo bản năng.
Lục Tấn Uyên bỗng thấy vô cùng khó chịu, nhưng anh không thể hiện ra ngoài mà chỉ hỏi: “Em có biết Đào Uyển Thanh là ai không?”
Cô khẽ mím môi rồi lắc đầu một cái, vẻ mặt rất không vui, rõ ràng không hề có ấn tượng tốt với người phụ nữ không những đã ăn trộm bản thiết kế mà còn hãm hại cả cô nữa.
“Đào Uyển Thanh cũng là một nhà thiết kế, đây là tài liệu liên quan đến một vài tác phẩm của cô ta, em xem một chút là hiểu ngay.”
Lục Tấn Uyên đưa một bản tài liệu cho cô, những chuyện này đã được anh điều tra kỹ càng từ lâu.
Đinh Vô Ưu nhận lấy, cô nhìn đăm đăm từng trang một với vẻ vô cùng chăm chú, tựa như đang xem lại những tác phẩm ngày xưa của cô vậy, đặc biệt lúc xem đến những tác phẩm được đạt giải thì sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Không đúng, bản thiết kế này ư? Còn thiếu một bộ nữa…”
Cô há mồm, mở to mắt ra nhưng không nói được câu nào, cô nhìn chằm chằm vào mấy tác phẩm được nhận giải, theo thông tin của tài liệu này thì cô ta có tổng cộng ba tác phẩm nhận được giải thưởng.
Nhưng điều quan trọng là, cả ba bản thiết kế được nhận giải thưởng này, rõ ràng đều là do cô thiết kế mà.
Không sai, toàn bộ cả ba bức này, không có bức nào là ngoại lệ cả, chuyện đáng sợ như vậy bày ra trước mắt khiến một lúc lâu sau mà cô cũng không nói được câu gì.
Lục Tấn Uyên cũng không ngờ được, cái người Đào Uyển Thanh này còn là một kẻ trộm chuyên nghiệp, liên tục ăn cắp thành quả lao động của Đinh Vô Ưu hết lần này đến lần khác, coi chúng như những viên gạch xây nền cho con đường công danh của cô ta, người phụ nữ này quả thật rất đáng chết.
Đương nhiên, không chỉ riêng cô ta, mà còn có cả Đinh Thiên Vũ nữa, kẻ nào cũng đều muốn ăn trộm bản thiết kế cả.
Tính tình của Đinh Vô Ưu không thuộc kiểu cứng rắn, nhưng cô cũng không phải là người ngu ngốc, mỗi bản thiết kế đều do chính tay cô làm ra nên cô đều nhớ rất rõ ràng.
Ba bức tác phẩm đó, không, cộng thêm cả lần này nữa nên tổng cộng là bốn bức, đều có một đặc điểm chung, đó là lý do mà những bản thiết kế mẫu Đinh Thiên Vũ nhờ cô làm hộ đều giống nhau.
Đến lúc này, cô cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, vậy mà cũng không hề nghi ngờ gì Đinh Thiên Vũ. Vẻ mặt của Đinh Vô Ưu thay đổi liên tục, nếu thật sự là suy nghĩ cho cô, vậy thì tại sao lại làm như thế? Tại sao Đinh Thiên Vũ lại làm lộ ra các tác phẩm của cô, hơn nữa tất cả đều đưa cho người phụ nữ tên Đào Uyển Thanh kia?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Lục Tấn Uyên lấy một tập tài liệu khác đưa cho cô, anh nói: “Đây là thứ mà anh đã điều tra ra được, em xem là sẽ hiểu rõ thôi.”
Đinh Vô Ưu vội vàng muốn biết rõ sự thật nên lập tức mở tài liệu ta không chút do dự, tất cả tài liệu bên trong túi giấy đều là những tấm ảnh, cả một chồng rất dày.
Mỗi tấm đều có hai người, một nam và một nữ, rất giống với hai người Đinh Thiên Vũ và Đào Uyển Thanh.
Đinh Vô Ưu nhìn những tấm ảnh này thì cảm thấy vô cùng khó chịu, ngón tay cô lật từng tấm một lên xem một cách cứng ngắc, toàn bộ đều là cảnh thân mật của hai người đó.
Có ảnh hai người họ ôm nhau, cùng đi dạo phố, hôn môi rồi thậm chí còn có đủ loại tư thế trên chiếc giường trong nhà của hai người đó, trông vô cùng nóng bỏng.
Cô sững sờ nhìn Lục Tấn Uyên, nói: “Những thứ này là…”
“Bọn họ đã ở cùng nhau từ ba năm trước, phần lớn thời gian của Đào Uyển Thanh đều là ở nước ngoài, cô ta rất ít khi về nước, mà mỗi lần Đinh Thiên Vũ ra nước ngoài đều sẽ ở cùng chỗ với cô ta.”
“Chắc chắn sẽ không có ảnh dậy sớm đâu vì những thứ này đều là mới chụp gần đây.”
Nói cách khác, Đinh Thiên Vũ vẫn luôn một chân đạp hai thuyền, nên đôi với Đinh Vô Ưu ở trong nước nhưng ở nước ngoài lại luôn ở bên cạnh Đào Uyển Thanh.
Cô nhìn tấm ảnh thân mật của hai người đó, không kìm được lại nghĩ đến bản thân mình, cảm nhận được một sự chênh lệch rất rõ ràng, rất dễ nhận ra hành động của Đinh Thiên Vũ và Đào Uyển Thanh giống hai người yêu nhau đang âu yếm hơn.
Vì trong năm năm cô ở cùng Đinh Thiên Vũ, thời gian hai người ở chung với nhau rất ít ỏi, dù có ở bên nhau thì dường như bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, lúc thân mật nhất cũng chỉ ôm ấp rồi nắm tay nhau mà thôi.
Qung thời gian năm năm không phải là dài mà cũng không phải là ngắn, dáng vẻ người đàn ông dịu dàng trong trí óc được hòa làm một với người đàn ông trên bức ảnh.
Cô nắm chặt bức ảnh trong tay, không kìm được nhớ lại khoảng thời gian sau khi Đinh Thiên Vũ về nước, anh ta cầu hôn cô và còn tặng cả đủ kiểu quà cáp nên càng khiến cô tức giận hơn.
Đến giờ phút này Đinh Vô Ưu mới cảm nhận sâu sắc được rằng, ngày xưa cô thật sự không hiểu rõ cái người tên Đinh Thiên Vũ này.
“Tôi muốn ra ngoài một lát.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
Lục Tấn Uyên biết cô muốn đi đâu, anh cảm thấy rất không vui mà khẽ nheo mắt lại, vì anh cũng biết là đối phương sẽ không nghe lời mình nên chỉ có thể đồng ý với cô, nhưng lại cho người của mình âm thầm đi theo, tóm lại là anh sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.
Anh để tài xế trong nhà đưa Đinh Vô Ưu ra ngoài, và đương nhiên cũng phải đón cô về nữa, Đinh Vô Ưu không từ chối yêu cầu này, mà hiện tại cô cũng không có tinh thần để tính toán chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó.
Vừa lên xe cô đã gọi điện thoại cho Đinh Thiên Vũ hẹn ngày gặp mặt.
Vết thương trên người Đinh Thiên Vũ đã tốt hơn, anh ta mới xuất viện hôm qua, vậy mà cách ngày cầu hôn nhiều ngày như thế nhưng Đinh Vô Ưu lại không hề gọi cho anh ta một cuộc điện thoại nào khiến Đinh Thiên Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.