Bởi vì nằm trong khu vui chơi, nên những nhà hàng ở đây đều không quá lớn, thậm trí đồ ăn cũng toàn là đồ ăn nhanh hoặc đồ chiên rán đầy dầu mỡ không tốt cho sức khỏe. Khi Phương Thần Phong còn đang nhíu mày nhìn vào tấm menu, Hà Linh Chi đã nhanh tay gọi phục vụ đặt hai phần hamberger thịt nguội cùng hai chai nước lọc.
Nghe cô gọi vậy Phương Thần Phong cũng không xem tiếp menu nữa, bản thân hắn cũng cảm thấy đó là món ít gây hại cho sức khỏe nhất trong danh sách đồ ăn kia. Trong lúc chờ đồ ăn, Hà Linh Chi bị một giọng nói non nớt của trẻ con thu hút sự chú ý:
“Mẹ…Bon Bon muốn chơi nữa, Bon Bon muốn gấu bông…”
“Bon Bon ngoan, khi khác mẹ sẽ dẫn con đi mua gấu bông được chứ?”
“Nhưng Bon Bon muốn ném ném lấy gấu bông cơ.”
“Bon Bon! Không được mè nheo, như thế là đứa trẻ không ngoan.”
Nghe mẹ mắng, đứa bé liền bắt đầu mếu máo, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má bánh bao trắng mịn. Nhìn thấy đứa bé khóc, Hà Linh Chi liền đứng dậy đi về phía hai mẹ con, cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ hỏi:
“Em muốn gấu bông sao?”
Đứa bé sụt sùi trả lời:
“V… vâng.”
Cô nhận ra đứa bé này chính là đứa bé mà cô đã đụng trúng trong khu trò chơi xe đụng.
“Em có nhớ chị không?”
Đứa bé nghe cô hỏi liền dụi dùi đôi mắt đầy nước nhìn cô một hồi, sau đó vỗ tay reo lên:
“A… chị đụng đụng.”
Hà Linh Chi cảm thấy buồn cười vì cách gọi này của cậu nhóc, nhưng bất quá lại rất đáng yêu, thế là nâng tay vuốt tóc cậu nói:
“Ừm, là chị đụng đụng. Lúc nãy khi chơi chị có đụng trúng em, nên bây giờ chị có món quà tặng em để xin lỗi được chứ? Vừa hay chị có hai con gấu bông, em có muốn một con không?”
Đứa bé nghe thấy gấu bông liền reo lên:
“Bon Bon muốn, Bon Bon thích gấu bông nhất.”
Người mẹ ngồi bên cạnh thấy thế liền nói với Hà Linh Chi:
“Không cần làm thế đâu cô gái, thằng bé hay đòi vặt như thế lắm, cứ chiều mãi sẽ thành thói hư mất.”
Hà Linh Chi nhẹ nhàng đáp:
“Không sao đâu chị.”
Dứt lời Hà Linh Chi liền đứng lên đi về phía bàn của cô, cầm trên tay con gấu màu trắng rồi quay lại chỗ cậu bé:
“Cho em này, có thích không?”
Thằng bé vui mừng đón lấy con gấu bông từ tay Hà Linh Chi, chiếc miệng nhỏ nhắn cười toe toét:
“Bon Bon thích lắm, Bon Bon cảm ơn chị đụng đụng.”
Cô mỉm cười nâng tay xoa đầu cậu bé:
“Bon Bon ngoan lắm. Nhưng mà lần sau Bon Bon phải nghe lời mẹ biết chưa? Bon Bọn ngoan sẽ không để mẹ phải buồn vì mình đúng không?”
Cậu bé có vẻ như hiểu những gì mà Hà Linh Chi nói, đôi mắt ngây thơ trong sáng hết nhìn Hà Linh Chi rồi lại nhìn sang mẹ ngồi kế bên, rồi lại nhìn con gấu bông trong tay, một lúc sau mới cười tươi nói:
“Bon Bon là đứa trẻ ngoan, Bon Bon sẽ nghe lời mẹ, không để mẹ phải buồn.”
Nghe những lời này của cậu bé, cả mẹ cậu lẫn Hà Linh Chi đều bật cười vì sự đáng yêu của cậu, mẹ câu lên tiếng:
“Cảm ơn cô, cô gái. Người kia là bạn trai cô sao?”
Ánh mắt của người phụ nữ dừng trên người Phương Thần Phong, theo ánh mắt của cô ấy, Hà Linh Chi cũng quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh, sau đó lại quay lại nói với người phụ nữ:
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.”, nói xong Hà Linh Chi định quay người đi thì người phụ nữ liền lên tiếng.
“Cậu ấy có vẻ là một chàng trai tốt, tôi thấy tình cảm hai người dành cho nhau rất nồng đậm, nhất là ánh mắt kia của cậu ấy, tràn đây nhu tình cùng cưng chiều. Cô gái, nếu có tình cảm thì hãy dũng cảm tiến lên, đừng giống như tôi. Tôi yêu cha của Bon Bon rất nhiều, nhưng lại chẳng có dũng khí nói ra, để cuối cùng bỏ lỡ một khắc lại trở thành bỏ lỡ cả đời, thậm chí là sinh li tử biệt.”
Nghe người phụ nữ nói vậy, Hà Linh Chi liền suy tư, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Cảm ơn cô.”
Người phụ nữ mỉm cười đáp:
“Không có gì, chúc hai người hạnh phúc viên mãn.”
Chào tạm biệt hai mẹ con xong, Hà Linh Chi liền quay trở lại bàn ăn, vốn cô định ngồi phía đối diện Phương Thần Phong nhưng lại nhìn thấy con Pikachu được đặt ngay bên cạnh anh từ lúc nào. Hà Linh Chi cũng không phải không hiểu ý của anh, thế là lại vòng qua bàn ăn đến ngồi bên cạnh Phương Thần Phong.
Cô vừa ngồi xuống, cánh tay của Phương Thần Phong liền vòng qua ôm eo cô tựa như đây là hành động hết sức quen thuộc. Đồ ăn cuối cùng cũng được phục vụ đem lên, hai người cũng nhanh chóng ăn phần ăn của mình.
---------
Sau khi rời khỏi phòng của Hà Linh Chi, Triệu Y Vân tự mình lái xe rời đi, vẫn là quán cà phê đó, vẫn là khóc ngồi khuất khó bị phát hiện. Lần hẹn này, cô đã đến sớm hơn thời gian hẹn của đối phương, ngắm nhìn dòng người qua lại dưới chân, ai ai cũng có vẻ vội vã sống cuộc sống của mỗi người, nhưng trên gương mặt họ lại tràn đầy nhiệt huyệt, tựa như họ rất vui vẻ với sự hối hả này.
Nhìn lên bầu trời xanh, bởi vì đang là giữa thu, những đàn chim bắt đầu cho cuộc di cư tránh rét của mình, dường như chúng cũng đang hối hả với cuộc sống của chính mình, cuộc sống tự do tự tại.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên chiếc bàn cô đang ngồi, ly trà màu hổ phách cũng vì thế mà tỏa ra màu sắc thật đẹp mắt, thật ấm cúng, điều này làm cô nhớ đến một vài kí ức.
Một ngày nắng đẹp đầu xuân của chín năm trước.
Trên chiếc bàn trà đặt tại chòi nghỉ giữa vườn hoa Nemophila (hoa thủy tiên xanh), cô và cha nuôi ngồi đối diện nhau, cả hai người đã ngồi đây được một tiếng đồng hồ rồi. Ngắm nhìn sắc xanh của những bông hoa thủy tiên, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thư thái, đây cũng là loài hoa mà cô yêu thích nhất, chính vì điều đó mà cha nuôi đã tặng cô vườn hoa này vào sinh nhật lần thứ mười hai vừa rồi của cô.
Không thể không thừa nhận một điều rằng, cha nuôi luôn luôn là một người đàn ông vô cùng tâm lý, những thứ ông trao cho bọn cô đều vô cùng ấm áp, ấm áp như chính con người ông vậy.