Khi đã dần thích ứng với tiết tấu của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi cũng bắt đầu chủ động đáp trả, không cần biết tương lai ra sao, cô hãy cứ sống cho hiện tại trước đã, vì biết đâu ngày mai có thể sẽ không tới.
Nhận được sự hưởng ứng từ cô, Phương Thần Phong giống như được tiêm thuốc kích thích, hắn càng ngày càng hôn cô cuồng nhiệt hơn. Đôi bàn tay lực lưỡng cũng chẳng an phận một chỗ mà bắt đầu di chuyển khắp nơi trên cơ thể hoàn mỹ của Hà Linh Chi, dường như vì quá phần khích mà lực đạo tay hắn không hề nhỏ, mỗi nơi đi qua đều để lại những dấu tay lằn đỏ.
Bởi vì cở thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cộng thêm việc những vết thương để lại do kim tiêm cũng như những vết trầy xước vẫn chưa lành hẳn khiến Hà Linh Chi có chút đau, từ cổ họng phát ra âm thanh có chút khó chịu.
Nhưng chính điều này đã khiến Phương Thần Phong tỉnh táo hoàn toàn mà tách rời đôi môi Hà Linh Chi, ánh mắt nhuốm màu dục vọng nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm nhìn vào khuôn mặt có phần tái nhợt của cô:
“Em cảm thấy không khỏe ở đâu sao?”
Nói xong liền xoay qua xoay lại kiểm tra một lượt cơ thể cô, nhìn thấy những dấu tay ửng đỏ do chính mình gây ra, ánh mắt hắn liền thay đổi hoàn toàn, đôi mắt nhìn cô đã không còn sự lạnh lùng, áp đặt như trước mà tràn đầy sự hối hận cùng sót thương.
Vì quá đắm chìm trong sự ngọt ngào mà cô đem đến khiến cho hắn không thể khống chế hành động của bản thân, để bây giờ lại đem đến thương tổn cho cô. Khi chứng kiến cô đau đớn thông qua lớp cửa kính mà bản thân chẳng thể giúp được gì, đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô dụng đến vậy, kể từ thời điểm đó, hắn đã tự hứa với bản thân sẽ không để cô phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa. Và chẳng biết từ khi nào mà người con gái này lại chiếm đóng một vị trí quan trọng trong lòng hắn như thế.
Nhìn biểu hiện lo lắng cùng hành động nhu tình của Phương Thần Phong đối với mình, hai hốc mắt của Hà Linh Chi bỗng dâng lên một tầng sương mù, không nói gì mà trực tiếp ôm lấy hắn, đôi môi anh đào hé mở thì thầm:
“Không vấn đề…”
“Không được, anh sẽ đi gọi Triệu Y Vân đến kiểm tra cho em. Ngoan, ở đây đợi anh…”
Phương Thần Phong muốn tách cô ra để đi gọi Triệu Y Vân, nhưng Hà Linh Chi vẫn như cũ ôm chặt hắn không buông:
“Em không sao… một chút thôi… để em ôm anh như vậy một chút thôi.”
Nghe giọng âm mũi của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong đang cuống cuồng bỗng yên lặng trở lại, không nói gì nữa mà ôm chặt cô vào lòng, vừa xoa nhẹ lưng cô vừa nói nhỏ bên tai:
“Anh sẽ luôn ở ngay phía sau em, mỗi khi bất an hãy chỉ việc ngoảnh đầu lại, anh sẽ mãi mãi ở đó… mãi mãi…”
Nghe đến đây, Hà Linh Chi đã chẳng thể kìm nén được nữa, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài trên đôi gò má trắng mịn, cả cơ thể cũng theo đó mà không ngừng run rẩy.
‘Phải chăng tình cảm mà cô dành cho hắn đã được hồi đáp? Cô đã đặt niềm tin đúng chỗ?’
Qua một lúc lâu, khi Phương Thần Phong cảm thấy tâm trạng cô đã ổn định lại liền dịu dàng nói:
“Cũng chuẩn bị đến giờ cơm tối rồi, tối nay em muốn ăn gì nào?”
Buông Phương Thần Phong ra, Hà Linh Chi đáp:
“Thực ra… cơ thể em cũng đã ổn định lại rồi, hay là không cần ăn mấy món đó nữa có được không?”
“Không được! Khi nào chưa có xác nhận của Triệu Y Vân thì em vẫn chưa thể ăn những món khác được.”
Lời nói của Phương Thần Phong vừa dứt, gương mặt Hà Linh Chi liền buồn thiu, cũng chẳng thèm nhìn lấy hắn mà cúi đầu nghịch ngón tay. Thấy vậy Phương Thần Phong đành thở dài nói:
“Đợi sau khi em khỏe lại, muốn ăn cái gì, lúc nào anh liền dẫn em đi, còn bây giờ thì không thể, được chứ?”
Mặc dù kết quả vẫn là cô không được ăn đồ ăn bình thường, nhưng ít ra thì hắn đã hứa sẽ đưa cô đi ăn sau khi khỏe lại, vậy cũng coi như hắn chịu nhượng bộ cô rồi, nếu là trước đây e là cô còn chẳng có cơ hội kì kèo. Thế là Hà Linh Chi liền vui vẻ gật đầu.
“Vậy bây giờ em dậy vệ sinh cá nhân đi, một lát nữa anh qua.”
Hà Linh Chi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Phương Thần Phong, giờ này hắn vẫn còn công việc cần xử lý?
Nhìn đôi mắt ngơ ngác của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong liền cười lưu manh đáp:
“Anh phải đi tắm nước lạnh để dập tắt ngọn lửa em vừa mới châm lên lúc nãy trước đã. Đợi sau khi em khỏe lại, anh nhất định sẽ tính với em cả vốn lẫn lãi. Sao nào, có cần anh tự tay tắm cho em không?”
Nghe lời nói ám muội của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi đỏ mặt ấp úng trả lời:
“Ai… ai cần anh tắm cho chứ? Hơn nữa… em có nợ gì anh đâu mà tính với toán?”
Nói xong liền đứng dậy đẩy Phương Thần Phong qua bên rồi chạy thẳng vào phòng tắm khóa trái cửa.
Nhìn hành động này của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong vô cùng vui vẻ, cười lớn thành tiếng đến nỗi cô ở trong phòng tắm vẫn còn nghe được, khuôn mặt xinh đẹp cũng vì thế mà đỏ hơn nữa.
…
Khi Hà Linh Chi rời khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Phương Thần Phong đã ngồi chờ cô ở ngoài từ bao giờ, thấy cô đi ra liền tiến đến kéo cô ngồi vào chiếc bàn trang điểm, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc khăn rồi bắt đầu lau tóc cho cô.
Lúc mới đến đây, Hà Linh Chi cũng từng thắc mắc rằng nếu như Phương Thần Phong không gần gũi phụ nữ thì tại sao lại có bàn trang điểm? Khi đó cô còn nghĩ là hắn chuẩn bị cho Lâm Minh Thiện, mãi sau này mới biết được là nó được đặt ở đây ngay trước khi cô đến. Bây giờ nhớ lại suy nghĩ lúc đó của mình, Hà Linh Chi liền cảm thấy buồn cười, bởi vì chính suy nghĩ ấy từng khiến cô suýt nữa thì bị Lâm Minh Thiện cho một trận.
Thấy cô đột nhiên cười, Phương Thần Phong liền cao hứng hỏi:
“Em có chuyện gì vui sao?”
“Không có gì, đột nhiên em nhớ lại một vài chuyện cũ nên thấy vui vẻ.”, Hà Linh Chi mỉm cười đáp.
“Nhớ lại những lúc anh hôn em?”
Nghe câu nói của Phương Thần Phong, nụ cười trên môi Hà Linh Chi liền tắt ngúm, bao nhiêu vui vẻ đều đã bay ra chuồng gà hết luôn rồi, từ khi nào mà hắn lại trở nên lưu manh như vậy? Thế là ánh mắt hình viên đạn phóng thẳng tới khuôn mặt yêu nghiệt kia.
Thấy vậy, Phương Thần Phong liền nuốt nước bọt cái ực, hai tay dơ lên ngang đầu rồi nở một nụ cười chuẩn nam thần nhìn Hà Linh Chi như đang đầu hàng.