Đã năm ngày trôi qua kể từ lúc Hà Linh Chi bất tỉnh, mỗi ngày Phương Thần Phong đều giúp cô vệ sinh cá nhân thật cẩn thận, ngày ngày luôn ở bên cô hai tư trên hai tư, ngay cả công việc của Hắc Phong Bang lẫn tập đoàn hắn cũng đem về phòng ngủ của hai người để xử lý.
Hắn vẫn nhớ ngày đầu tiên cô bất tỉnh, cả người cô dường như không còn chút sức sống, hơi thở vô cùng yếu ớt kèm theo những trận sốt cao kéo dài. Toàn bộ dinh dưỡng được truyền vào cơ thể cô đều là do truyền dịch, buổi tối đến hắn đều tự mình xông hơi cho cô, chỉ mới mấy ngày thôi mà cô đã gầy đi rõ rệt.
Thời gian này hắn đã buộc mẹ của mình quay trở về nhà chính, hắn muốn tự mình chăm sóc cô, nếu để bà ở đây hắn sẽ chỉ đau đầu thêm mà thôi.
Hắn cũng từng hỏi qua lý do vì sao Hà Linh Chi lại trở nên yếu ớt như vậy thì Triệu Y Vân nói rằng:
“Bởi vì kháng thể được tiêm vào người Linh Chi là loại kháng thể nguyên sinh, hay nói cách khác nó chỉ có tác dụng khi không có virus EFPHA, mà khi không có virus EFPHA Linh Chi sẽ trở thành hình dạng giống như anh đã thấy ngày hôm đó. Về nguyên lý, dưới tác dụng của kháng thể, các tế bào đột biến bên trong người của Linh Chi sẽ bị khống chế về mặt cơ học, sau đó các virus có trong kháng thể sẽ tấn công vào bê trong tế bào đột biến để phá hủy toàn bộ. Nhưng bởi vì tôi không thể phân tích rõ được cấu trúc của tế bào đột biến nên nó chỉ có thể khống chế được bên ngoài. Thời điểm Linh Chi phá bỏ những dây xích sắt chính là lúc các tế bào đột biến đã giết chết những virus kháng thể và xâm nhập toàn bộ cơ thể, dẫn đến việc cậu ấy bùng nổ về mặt sức mạnh, những lần thử nghiệm trước đây chưa lần nào cậu ấy phát ra sức mạnh lớn đến vậy. Cái khó nhất bây giờ chính là tìm ra được cấu trúc của những tế bào đột biến kia, chỉ cần có được nó, mọi thứ sẽ không thành vấn đề.”
Nếu không nhanh chóng tìm ra được cấu trúc của tế bào đột biến, Hà Linh Chi sẽ phải chịu những nỗi đau này rất nhiều lần về sau. Nhưng làm thế nào để tìm ra được cấu trúc đó thì lại là một vấn đề lớn, xem ra hắn phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa rồi.
Buổi trưa, khi Phương Thần Phong đang chuẩn bị đồ dùng để lau qua người cho Hà Linh Chi, từ phòng tắm đi ra hắn thấy người con gái trên giường vẫn nhắm mắt bao ngày qua bây giờ đang mở mắt thật to nhìn lên trần nhà thì kinh hỉ vô cùng. Nhanh chóng tiến đến chỗ cô, đặt mọi thứ trên tay lên chiếc ghế không có tựa lưng bằng gỗ bên cạnh, khuôn mặt không dấu diếm sự vui mừng ân cần hỏi han cô:
“Em đã tỉnh? Em thấy trong người như thế nào? Có đau nhức ở đâu không? Có đói bụng hay khát nước không, anh sẽ cho người đi lấy? Hay em có buồn đi vệ sinh không, anh sẽ dẫn em đi?”
Hà Linh Chi vẫn còn đang choáng váng sau giấc ngủ dài, bây giờ vừa mở mắt ra liền bị một loạt những câu hỏi vồ vập hướng cô ném đến khiến cô không kịp tiêu hóa, lớn tiếng quát:
“Ồn ào quá đó!!! Anh hỏi gì mà nhiều vậy hả?”
Bởi vì cô đã tỉnh lại khiến hắn vô cùng an tâm, nên việc bị cô quát hai câu Phương Thần Phong vẫn cảm thấy thực vui vẻ:
‘Tốt quá, vẫn còn sức để mắng hắn, vậy là không sao rồi.’
“Anh xin lỗi nhưng mà tại thấy em tỉnh lại nên anh quá vui mừng, dẫn đến không kiểm soát được lời nói.”
Nghe những gì Phương Thần Phong nói, Hà Linh Chi liền trợn mắt há hốc miệng nhìn hắn.
‘Gì đây? Người trước mặt cô có còn là Phương Thần Phong nữa hay không vậy? Bị cô mắng không những không tức giận còn thấy vui mừng?’
Hà Linh Chi nâng người ngồi dựa vào chiếc gối sau lưng, Phương Thần Phong thấy vậy liền tiến tới giúp cô dễ dàng ngồi dậy hơn, mặt đối mặt, Hà Linh Chi liền đưa tay sờ lên trán Phương Thần Phong rồi nói:
“Không có sốt, hôm nay anh bị làm sao vậy?”
Phương Thần Phong nhìn sắc mặt hồng hào của Hà Linh Chi, lại nhìn lên đôi mắt lưu ly kia, không nói gì mà trực tiếp ôm mặt cô rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Không phải mạnh mẽ, vội vã; nụ hôn này của Phương Thần Phong chứa đựng sự nhớ nhung, nâng niu cùng cưng chiều.
Động thái này của Phương Thần Phong khiến Hà Linh Chi cảm thấy thực lạ lẫm, hắn chưa từng biểu hiện một mặt này trước mặt cô bao giờ cả. Đẩy đẩy vai hắn một cái, Hà Linh Chi muốn mở miệng để hỏi một chút thì lại tạo cơ hội cho Phương Thần Phong tiến vào bên trong công thành đoạt đất.
Hà Linh Chi vô cùng choáng ngợp với nụ hôn này, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp trả. Thấy cô như vậy, Phương Thần Phong liền một tay giữ lấy gáy, một tay ôm eo cô kéo sát về phía mình hơn.
Kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, Hà Linh Chi vẫn còn muốn hỏi Phương Thần Phong điều gì đó thì đã bị hắn cướp lời:
“Em thấy cơ thể ổn chứ?”
Nhìn Phương Thần Phong một chút, rồi lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt Hà Linh Chi liền biết những ngày qua người chăm sóc cho cô chính là hắn, đôi môi anh đào mỉm cười nói:
“Chưa hẳn là bình phục hoàn toàn, nhưng đại khái là đã tốt hơn rất nhiều.”
Nghe cô nói vậy Phương Thần Phong nhẹ vuốt tóc cô nói:
“Vậy anh đưa em xuống nhà ăn trưa, mấy ngày nay đều là truyền dịch chắc hẳn em đã rất thèm ăn đi?”
Vì chưa quen với bộ dáng dịu dàng này của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi ngập ngừng đáp:
“Đ... được.”
Lời nói vừa dứt Hà Linh Chi đã bị Phương Thần Phong bế ngang trên tay đi ra ngoài, nhớ đến phía dưới sẽ có rất nhiều người hầu, Hà Linh Chi liền vùng vẫy đòi xuống:
“Anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được.”
‘Không được a\~\~\~ Nếu để người làm hay bất cứ ai thấy được cảnh này chắc cô sẽ không dám nhìn mặt ai mất.’
“Em nên im lặng đi, nếu không anh sẽ vừa bế vừa hôn em xuống phía dưới đó.”
Đến nước này rồi Hà Linh Chi chỉ đành ngoan ngoãn mặc hắn bế, nhưng cái đầu nhỏ lại chui sâu vào lồng ngực Phương Thần Phong để che đi gương mặt đã đỏ như trái ớt của cô.