Khi hai người đi xuống phòng ăn thì đã thấy Phương phu nhân và Wiliam Franky đã có mặt ở đó. Thấy hai người đi xuống, Phương phu nhân nhẹ nhàng nói:
“Linh Chi xuống rồi đấy à. Lại đây ngồi cạnh bác.”, vừa nói Phương nhân liền chỉ về vị trí bên tay phải của bà.
“Vâng thưa phu nhân.”, cô mỉm cười đáp.
Hà Linh Chi đi về phía mà Phương phu nhân chỉ, Phương Thần Phong cũng đi ngay phía sau. Thấy cô đi đến nơi, Wiliam Franky liền nhanh chóng đứng dậy kéo ghế ra cho cô, rồi vội vàng ngồi vào vị trí ngay bên cạnh. Người nào đó còn đang định ngồi xuống cạnh cô thì lại bị cướp mất chỗ.
Phương Thần Phong cau mày hỏi:
“Như vậy là có ý gì?”
Nghe câu hỏi này, Wiliam Franky vẫn rất ung dung nói:
“Tôi ngồi chỗ này!”
“Đây là chỗ của tôi!!!”, Phương Thần Phong cất giọng lạnh lẽo.
“Có ghi tên cậu sao? Không có!!! Cho nên ai ngồi vào trước thì là của người ấy.”
“Cậu…”
“Con qua bên kia ngồi đi!”, Phương phu nhân lên tiếng cắt ngang.
“Cậu nghe gì chưa?”, Phương Thần Phong hất mặt nói.
“Mẹ đang nói con qua bên kia ngồi đó A Phong!”
Nghe vậy Phương Thần Phong liền quay mặt về phía bà:
“Đây là nhà…”
“NGỒI!!!”
Chỉ một chữ ngắn gọn mà đầy uy lực, Phương Thần Phong không dám nói gì thêm đành cất bước đi về phía đối diện. Biết sao bây giờ, trên đời này người mà hắn kính trọng nhất là mẹ hắn, bà cũng là người có uy quyền nhất trong nhà này, đến ba của hắn còn phải nịnh bợ lấy lòng bà thì phải hiểu như thế nào rồi.
Thấy Phương Thần Phong ngoan ngoãn nghe lời, Phương phu nhân liền quay qua nói với Hà Linh Chi:
“Lần sau cứ gọi ta là mẹ cũng được, gọi nhiều cho quen.”, Phương phu nhân nắm lấy bàn tay cô cười nói.
“Dạ?”
Vì còn đang bất ngờ với một màn vừa rồi nên Hà Linh Chi không hiểu rõ ý của Phương phu nhân, cô thật không ngờ Phương Thần Phong cũng có một mặt này.
“Ây da… dù sao thì ta với cha nuôi con cũng là chỗ bạn bè thân thiết, cho nên con gọi ta là mẹ nuôi cũng không sao mà.”
“À… dạ con cảm ơn phu nhân nhưng con vẫn nên gọi người là bác gái thì hơn.”, Hà Linh Chi gượng cười trả lời.
Nghe câu trả lời của cô, Phương phu nhân gương mặt buồn rầu hỏi.
“Như vậy có nghĩa là con không muốn nhận ta là mẹ nuôi sao?”
“Ý con không phải như vậy thưa phu nhân…”, Hà Linh Chi ấp úng giải thích.
“Vậy thì quyết như vậy đi, từ nay con hãy gọi ta là mẹ, nào gọi thử một lần ta nghe.”, vẫn là chiêu bài cũ, lúc nào Phương phu nhân cũng ra tay trước đánh đòn phủ đầu.
“M…mẹ…”
Nghe cô gọi một tiếng ‘mẹ’, Phương phu nhân liền cười tươi như hoa, luôn miệng tấm tắc khen:
“Haha… Chi Chi ngoan lắm…”
Phương Thần Phong cùng Wiliam Franky nhìn Phương phu nhân như vậy chỉ biết lắc đầu cười. Ý định của bà là gì chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Chỉ có Hà Linh Chi là ngốc nghếch bị bà dẫn dụ vào bẫy.
Suốt bữa ăn, Hà Linh Chi được Phương phu nhân cùng Wiliam Franky thay phiên nhau gắp đồ ăn cho, chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà cô có cảm giác như hai người họ tưởng cô bị bỏ đói cả tháng trời vậy. Mỗi lần định lên tiếng từ chối thì Phương phu nhân lại lấy lí do ăn nhiều để nhanh hồi phục làm cô đành phải nuốt những lời muốn nói lại.
Còn người đàn ông đối diện ấy à, bị bọn họ coi như không khí ngay từ đầu rồi. Phương Thần Phong thật không hiểu rốt cuộc thì ai mới là con của mẹ hắn đây nữa, nhưng mà không sao, để bà vỗ béo cho cô như vậy cũng tốt, người được lợi cuối cùng vẫn là hắn mà thôi.
Ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười gian trá của Phương Thần Phong, Wiliam Franky liền lên tiếng hỏi:
“Cậu suy nghĩ cái gì xấu xa hay sao mà trưng bộ mặt kia ra hả?”
Vốn dĩ đã không ưa thái độ của Wiliam Franky đối với cô ngay từ đầu, nay lại thêm việc bị bắt bẻ, Phương Thần Phong liền nghiêm mặt nói:
“Đó là việc của tôi! Còn cậu, ăn xong thì cuốn gói về Ý đi, tôi không dư cơm để nuôi không cậu đâu!!!”
Nghe vậy Wiliam Franky liền bĩu môi nói xéo:
“Đường đường là tổng giám đốc một tầm đoàn đa quốc gia, vậy mà bạn mới đến chơi vài ngày đã liền đuổi vì sợ tốn cơm. Nếu để bên ngoài biết được chuyện này chắc cậu chẳng còn mặt mũi nào đâu.”
Mặc kệ câu nói khích tướng của Wiliam Franky, Phương Thần Phong vẫn ngồi ung dung ăn đồ ăn của mình.
…
Kết thúc bữa ăn, Phương phu nhân liền nói với Hà Linh Chi:
“Con lên phòng chuẩn bị một chút, ta dẫn con đi mua sắm.”
“Vâng thưa bác… mẹ!”
Nghe thấy cô gọi như vậy, Phương phu nhân cười tươi gật đầu:
“Uhm, lên đi con!”
Sau đó Hà Linh Chi liền quay bước đi lên lầu.
“Bác gái, bác gái… Bác cho Tiểu Wi đi cùng bác đi, con ngồi không ở đây cũng chẳng có gì làm.”, Wiliam Franky hớn hở hỏi, duy nhất chỉ có Phương phu nhân mới có quyền gọi hắn bằng cái tên đó.
“Không có việc gì làm thì về nhà của cậu đi!!! Còn chày cối ở đây ăn bám?”, Phương Thần Phong đá đểu.
Lườm Phương Thần Phong một cái, Wiliam Franky cao giọng nói:
“Về hay không là quyền của tôi! Cậu yên tâm, toàn bộ chi phí sinh hoạt ông đây sẽ trả cậu không thiếu một xu. Đúng là đồ keo kiệt!!!”
Nhìn hai người cãi tay đôi qua lại, Phương phu nhân chỉ biết lắc đầu thở dài.