Mười phút trôi qua rất nhanh, Hoắc Trạch Dương quan sát phía Triệu Y Vân vẫn không thấy động tĩnh gì liền ra hiệu thuộc hạ bắt đầu hành động.
Nhận được lệnh, tất cả đặc công đã được giao nhiệm vụ từ trước bắt đầu tiến hành theo kế hoạch.
Toàn bộ lính đặc công xếp thành một vòng tròn bao vây lấy khu tập trung rồi từ từ tiến vào bên trong. Còn lính bắn tỉa thì chia nhau đi tìm vị trí thích hợp để yểm trợ đội đặc công khi có tình huống cấp thiết.
Thuộc hạ của Triệu Y Vân nãy giờ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của bọn người Hoắc Trạch Dương tiến lên báo cáo:
“Thưa chỉ huy, bọn chúng bắt đầu hành động.”
Triệu Y Vân nhìn ra ngoài rồi hạ lệnh:
“Tất cả vào vị trí.”
Loading...
Tất cả mọi người đều đồng loạt xếp thành vòng tròn tương tự nhóm người của Hoắc Trạch Dương, nhưng mặt hướng ra ngoài. Trên tay ai cũng trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng và vũ khí nhỏ thích hợp cho cận chiến.
Triệu Y Vân thông qua cửa kính quan sát tốc độ hành động của bọn chúng. Khi thấy kẻ địch chỉ còn cách lối vào khoảng năm mét liền ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu hành động.
Lập tức tiếng súng máy vang dội khắp trụ sở Hắc Phong Bang.
Phía Hoắc Trạch Dương vì không lường trước được rằng Huyết Sắc Bang lại đáp trả dữ dội như vậy, thà liều chết cũng không chịu khuất phục nên số người bị thương khá nhiều. Dù sao họ cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, làm sao có thể nhanh được bằng máy móc.
Nhưng có một điều là, bọn cô có biết rằng tình hình của họ đang ở thế bị động hay không? Nếu không có sự viện trợ vũ khí cũng như đạn dược từ phía bên ngoài thì chẳng mấy chốc các cô sẽ chẳng còn gì mà dùng cả.
Hoắc Trạch Dương liền ra hiệu cho nhóm đặc công lùi về sau, còn nhóm bắn tỉa bắt đầu hành động.
“Đội bắn tỉa bắt đầu vào vị trí, thay đạn M20D bằng đạn H49, bắn lần lượt từ vòng ngoài vào.”
Sau khi thay đạn, hơn ba mươi lính bắn tỉa đều đồng loạt chĩa súng về sảnh khu tập trung.
“Quan sát hành động tiếp theo của bọn chúng rồi thay đổi tr….” – Triệu Y Vân còn chưa nói xong thì đột nhiên một trong số thuộc hạ của cô ngã xuống. Tiếp đó mọi người xung quanh cũng dần dần ngã xuống.
“SHIT!!! Có lính bắn tỉa!!!” – Triệu Y Vân tức giận hét lớn.
Sau khi núp vào một góc tường, Triệu Y Vân liền kiểm tra hơi thở của những người đã ngã xuống. Vẫn còn hơi thở? Cô tiếp tục vừa tránh tầm ngắm của lính bắn tỉa vừa kiểm tra những người vừa ngã xuống. Nhưng kì lạ là, tất cả bọn họ đều còn sống, hơn nữa những chỗ bị bắn cũng không phải vị trí hiểm. Triệu Y Vân thầm nghĩ:
‘Bọn chúng đang có ý định gì đây? Phải biết rằng lính bắn tỉa là những người phải có độ chuẩn xác cao, một phát phải giết chết được đối phương, nếu không rất có thể người chết sẽ là họ. Vì một khi đạn được bắn ra thì chỗ ẩn nấp của họ cũng bị phát hiện. Nhưng tất cả những người ngã xuống ở đây không một ai chết cả, sau khi ngã xuống họ chỉ đau đớn một chút rồi nằm đó bất động giống như ngủ say vậy.'
Có đánh chết cô thì cô cũng không tin trình độ lính bắn tỉa của Hắc Phong Bang lại kém đến vậy, trừ khi bọn chúng có mục đích khác.
Nghĩ ngợi một lúc Triệu Y Vân liền cúi xuống lấy một chút máu của người bị bắn đưa lên mũi ngửi thử thì phát hiện có mùi của Propofol, Ketamin và Etomidat.
Đây đều là thành phần của thuốc gây mê. Rồi cô lại nhìn vào miệng của vết đạn, thấy chúng rất nhỏ là không quá sâu. Triệu Y Vân chắc chắn đây không phải đạn chuyên dụng dành cho súng bắn tỉa, vì tầm bắn của súng bắn tỉa rất xa, thậm chí là với khoảng cách hơn một nghìn mét thì nó vẫn có thể bắn xuyên đầu của một người.
(Giới thiệu đạn H49: đạn H49 được làm từ kim loại mỏng, lực bắn không mạnh nhưng cũng không phải quá nhẹ. Nếu bắn trên cơ thể con người với tầm bắn dưới năm trăm mét thì vẫn có thể ghim hoàn toàn vào bên trong, sau khi va trạm vật cản (tức bắn trúng) thì đầu đạn sẽ nổ ra. Không như những loại đạn khác, bên trong H49 có chứa thuốc gây mê tác dụng mạnh, nên sau khi nổ ra thuốc gây mê sẽ thông qua các mạch máu chạy vào trong cơ thể khiến người bị trúng đạn gần như là hôn mê ngay lập tức.)
“Rốt cuộc bọn chúng định làm gì đây?”
Chưa để Triệu Y Vân kịp suy nghĩ gì nhiều, đội lính đặc công lúc nãy bất ngờ xông vào, trực tiếp chọn cách giao tranh cận chiến. Có như vậy thì mới giảm được thương vong.
Nhưng mà thực sự quá khó cho Triệu Y Vân trong việc phản kháng. Vì các cô thua bọn chúng về số lượng người, hơn nữa bọn chúng còn được sự yểm trợ của đội lính bắn tỉa.
Chẳng mấy chốc người của Triệu Y Vân đã bị hạ gục toàn bộ, chỉ còn lại mình cô. Nhưng, trong lúc đang giao đấu với ba tên đặc công đột nhiên cô cảm nhận được một cơn đau đến từ đùi non bên phải, sau đó cô dần dần chìm vào vô thức.
Trước khi mất hết hoàn toàn ý thức, cô chỉ kịp nghĩ:
‘Tất cả chưa ai chết…”
[…]