Chỉ chưa đầy hai phút sau, viện trưởng cùng các bác sĩ chuyên khoa đã có mặt tại phòng bệnh của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi. Khi bọn họ đến nơi, Phương Thần Phong lúc này đã tỉnh lại hẳn và đang muốn ngồi dậy, thấy vậy bọn họ lập tức tiến đến giúp hắn một chút.
“Phương thiếu…”
“Tôi không sao!!”
Vị viện trưởng định mở lời muốn kiểm tra cho hắn thì lại bị Phương Thần Phong chặn ngang. Ánh mắt của hắn lập tức đảo quanh, bắt gặp Hà Linh Chi đang nằm hôn mê ngay phía giường bên cạnh liền nói:
“Lấy xe lăn lại đây cho tôi!!”
Viện trưởng muốn khuyên hắn nên nghỉ ngơi thêm, nhưng bắt gặp ánh mắt giết người kia ông ta đành phải ngậm ngùi làm theo. Sau khi đỡ hắn ngồi vào xe lăn, Phương Thần Phong liền hỏi:
“Chúng tôi nằm đây bao lâu rồi?”
“Đã hơn hai tháng, thưa Phương thiếu.”
“Uhm. Các người ra ngoài đi!"
“Vâng.”, lần này bọn họ không dám cãi lời hắn nữa mà ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Điều khiến xe lăn đi về phía giường của Hà Linh Chi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cắm kim truyền của cô, Phương Thần Phong lập tức đặt một nụ hôn lên đó, giọng nói có chút khàn của hắn vang lên:
“Chúng ta đã làm được! Chi Chi, em sẽ cho anh một cơ hội nữa chứ?”
Căn phòng vẫn im lặng như cũ, Phương Thần Phong lúc này cố gắng đứng dậy ngồi xuống giường của Hà Linh Chi, bởi vì không hoạt động trong thời gian dài nên cơ chân của hắn có chút cứng, chính vì thế mà việc đi lại cũng khó khăn hơn.
Sau khi yên vị, đôi bàn tay to lớn của hắn liền chạm vào gò má trắng mịn của cô, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước đó, hắn thật không ngờ là mình có thể ở đây lúc này mà nhìn ngắm cô. Nhưng hắn vẫn không hiểu, bằng cách nào bọn họ có thể vượt qua được khi máu của hắn không đủ để cô hoàn thành quá trình đào thải?
Ngay lập tức ánh mắt của hắn chú ý đến tờ giấy theo dõi của ý tá trên bàn, bình thường nó phải được ghi vào sổ theo dõi, tại sao bây giờ lại nằm riêng lẻ ở đây?
Để giải đáp thắc mắc, hắn lập tức từ từ từng bước tiến về phía đó, sau khi đọc xong những gì ghi trên tờ giấy, khóe môi Phương Thần Phong bất giác nở nụ cười, trên đó không có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Cuối cùng cũng có ngày anh phải nhờ đến em, em sẽ không quên vụ này!!!”
Thì ra bọn họ có thể qua khỏi là nhờ vào em trai hắn, lúc đó hắn không chắc những gì mình đang nghĩ có đúng hay không, nhưng chỉ cần cứu được mẹ con cô, thì dù là một phần trăm khả năng thành công hắn cũng phải thử, và kết quả đã không làm hắn thất vọng.
Cả ngày hôm đó, ngoại trừ những lúc y tá vào đưa đồ ăn thì Phương Thần Phong lúc nào cũng túc trực bên giường bệnh của Hà Linh Chi. Đến tối, hai vợ chồng Phương lão gia nghe tin hắn tỉnh lại thì lập tức vào thăm, vừa mở cửa bước vào, đập ngay vào mắt bọn họ là bóng lưng vững trãi đang ngồi bên giường của Hà Linh Chi. Nhìn nhau một chút rồi cả hai cùng tiến vào, không cần nhìn thì Phương Thần Phong cũng biết người đến là ai, giọng nói trầm ổn của hắn vang lên:
“Tại sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Là do tác dụng của biến thể chúa, một phần khác cũng là do con bé muốn trốn tránh hiện thực.”
Nghe đến việc cô trốn tránh hiện thực, Phương Thần Phong cảm thấy đau đớn vô cùng, chẳng lẽ… hắn đã khiến cô có ác cảm với thế giới này đến như vậy hay sao?
“Đúng rồi, con đã đi thăm tụi nhỏ chưa?”
Câu hỏi của Phương phu nhân khiến hắn giật mình nhớ ra bản thân đã làm cha, lâp tức trên gương mặt băng lãnh xuất hiện tia mừng rỡ, giọng nói của hắn có chút gấp gáp:
“Tụi nhỏ sao rồi mẹ?”
Nhìn hắn có chút ngốc khi nhớ ra con của mình, Phương phu nhân quả thực không biết nói gì, bà cười cười rồi nói:
“Mẹ đã căn dặn y ta đem tụi nhỏ sang, sẽ nhanh thôi!”
Lời bà vừa dứt thì từ cửa phòng vang lên tiếng gõ, biết trước bên ngoài là ai Phương phu nhân liền nói vọng ra:
“Vào đi!!!”
Ngay sau đó cửa phòng liền bật mở, một y tá đẩy chiếc xe lôi trẻ con cỡ lớn đi vào, bên trong là ba cục tròn ủm đang ngủ rất vô tư. Nhìn tụi nhỏ an yên nhắm mắt ngủ, Phương Thần Phong cứ ngỡ mình đang nằm mơ, hắn ngây ngốc đứng đó cười nhìn tụi nhỏ mà không nói được câu gì, Phương phu nhân thấy vậy thì buồn cười hỏi:
“Con có muốn được ôm tụi nhỏ không?”
“Nhưng… nhưng con sợ… lọt…”
Nghe câu trả lời của hắn, Phương phu nhân không nhịn được nữa mà cười lớn, đúng là cơ thể hắn cao lớn và cứng ngắc, nhưng đến độ làm rơi con thì không đáng mặt làm phụ huynh mà. Sau khi ổn định lại giọng nói, bà liền nói:
“Con ngồi lên giường đi, như vậy sẽ không rơi!”
Phương Thần Phong nghe vậy thì vội vàng tập tễnh đi lại giường ngồi xuống, sau đó Phương phu nhân liền đem đứa bé gái đến cho hắn, bà cẩn thận đến mức dạy hắn cách để tay như thế nào để an toàn và thoải mái cho bé rồi mới đem cô nhóc đặt vào lòng hắn. Ôm đứa nhỏ trong lòng, Phương Thần Phong không biết lý giải cảm xúc của bản thân hiện tại như thế nào nữa, vừa có chút không chân thực, vừa có chút vui mừng, còn cả sự tự hào nữa. Cô nhóc nằm ngủ rất ngoan, cái môi chúm chím thỉnh thoảng động đậy như đang nằm mơ thấy gì đó.
Nhìn một màn này, Phương phu nhân đứng một bên mỉm cười hạnh phúc rồi quay sang lần lượt ôm hai bé trai còn lại đặt lại bên cạnh Hà Linh Chi, hai cánh tay của cô được đặt vòng ra bên ngoài hai đứa nhỏ giống như đang ôm chúng vậy. Suốt hơn hai tháng qua tụi nhỏ lớn lên bằng các phương pháp y học mà không được bú mẹ chút nào, chính vì thế mỗi lần đặt tụi nhỏ nằm cạnh cô, chúng đều vùng vẫy đòi sữa do ngửi thấy mùi thơm từ người của mẹ. Bởi vì ba đứa nhỏ được sinh vào thời điểm Hà Linh Chi chưa có nhiều sữa, cho nên đến thời điểm hiện tại, theo kết quả kiểm tra của bác sĩ thì cô gần như là không có sữa cho tụi nhỏ bú. Đây chính là một thiệt thòi lớn cho ba đứa nhỏ, hơn nữa nếu sau này khi Hà Linh Chi tỉnh lại biết được điều đó, ắt hẳn cô cũng sẽ rất buồn và tự trách bản thân.
Như nhớ tới điều gì, Phương phu nhân liền nói:
“Tên của tụi nhỏ mẹ định để sau khi Linh Chi tỉnh dậy sẽ đích thân con bé đặt tên cho chúng, còn tên tạm thời con muốn gọi tụi nhỏ như thế nào?”
Sau hơn hai tháng, các nét trên gương mặt của ba đứa nhỏ đã rõ ràng hơn, quả thực nhìn chúng giống nhau y đúc, đặc biệt là hai cậu con trai đầu, nếu không dựa vào màu mắt e là chẳng ai phân biệt được đâu là đứa sinh đầu, đâu là đứa sinh sau, người anh cả thì có đồng tử màu trà giống Phương Thần Phong, còn cậu em thì màu lưu ly giống với Hà Linh Chi, riêng cô công chúa nhỏ thì đặc biệt hơn khi có sự pha trộn của cả hai, một màu trà sâu thẳm nhưng lại lắng đọng như giọt sương sớm làm lay động lòng người.
Nghe câu hỏi của Phương phu nhân, Phương Thần Phong liền cúi đầu nhìn vào cô công chúa nhỏ trên tay suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hai tiểu quỷ đó gọi lần lượt là ‘nhóc anh’, ‘nhóc em’ đi… còn cô bé này, thì gọi là ‘tiểu bảo bối’!!!”, nói xong Phương Thần Phong liền cúi đầu nhìn xuống tiểu bảo bối trong lòng mỉm cười mãn nguyện.
Phương phu nhân quả thực không biết phải nói gì về cách đặt tên của con trai mình nữa, sự thiên vị hiện rõ ngay từ nét mặt cho đến cách hắn gọi ba đứa nhỏ, nhưng mà chính bà cũng phải công nhận một điều rằng, sự xuất hiện của tiểu công chúa như làn gió mới đối với Phương gia vậy, chồng bà là đứa con duy nhất của Phương cố lão gia, cho đến đời anh em Phương Thần Phong cũng là con trai, bây giờ đến ba đứa nhỏ này, cũng là hai trai một gái. Trước đây vợ chồng bà rất muốn có con gái, nhưng việc sinh ra hai người con trai khiến bà lo sợ đứa tiếp theo cũng là con trai nên quyết định chỉ sinh hai đứa, bây giờ sự xuất hiện của tiểu bảo bối khiến ông bà vui mừng vô cùng, thậm chí ngay cả con trai bà cũng có chung cảm nhận này với bà, cho nên hắn mới thiên vị công chúa nhỏ như vậy.
“Con thật là… sao lại thiên vị như vậy kia chứ!!”, Phương phu nhân lên tiếng trách mắng.
“Con chỉ nói sự thật thôi, mẹ thử nhìn hai đứa đó đi, khóc lóc ỉ ôi thế kia làm phiền vợ con nghỉ ngơi, con gọi như vậy là đã nhượng bộ chúng là con con lắm rồi đó!!”, Phương Thần Phong gương mặt nhăn nhó nhìn vào hai cậu nhóc đang quấy khóc bên cạnh Hà Linh Chi.
Phương phu nhân nghe vậy thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, từ lúc nào mà hắn trở nên trẻ con như vậy kia chứ? Nhưng có một điều bà cần nhắc nhở hắn nhớ:
“Vợ con? Nói thì dễ lắm, nhưng con đừng quên Linh Chi con bé vẫn đang là gái chưa chồng, vẫn có thể yêu đương hẹn hò như những cô gái khác!!!”
Nghe đến đây Phương Thần Phong liền sững người, hắn từng nghe Tống Hạ Vũ nói, con gái đều rất muốn một lần trong đời được người mình yêu cầu hôn một cách lãng mạn và trịnh trọng nhất, có phải cô cũng như thế??
Việc cả nhà bọn họ bình an thoát khỏi hoạn nạn khiến Phương Thần Phong vui mừng đến nỗi quên mất việc cô đang hận hắn vô cùng, điều này khiến hắn vừa buồn vừa lo, nhất là khi mẹ hắn nhắc đến việc cô có thể tự do yêu đương hẹn hò, nghĩ đến cảnh cô cùng người đàn ông khác tay trong tay, hay thậm chí là đi xa hơn nữa, máu trong người hắn lập tức sôi trào, hắn không cho phép điều đó xảy ra, cô phải là của hắn, của một mình hắn mà thôi!!!!
[…]