Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 151: Ranh giới giữa sự sống và cái chết (2)



Nhận được xác nhận từ phía Phương lão gia, viện trưởng lập tức cùng hai người đi đến phòng cấp cứu, đến nơi chỉ có mình Phương lão gia ở lại bên ngoài chờ đợi, còn viện trưởng và Phương phu nhân thì tiến vào bên trong.

Sau khi được phụ tá khử khuẩn và mặc đồ vô trùng, Phương phu nhân lập tức đi về phía chiếc giường mà Phương Thần Phong đang nằm, các bác sĩ chuyên khoa vẫn đang vô cùng tập trung cho ca phẫu thuật, sự có mặt của bà khiến bọn họ vô cùng bất ngờ, nhưng khi thấy viện trưởng cũng đi cùng thì không có ý kiếm gì thêm. Đứng bên cạnh giường nhìn người con trai vốn vẫn luôn luôn một bộ dạng cao ngạo của mình bây giờ lại nằm bất động ở đây với vô số dây truyền và ống thở quanh mình, thân làm mẹ như bà khó lòng mà kìm nén được cảm xúc.

Trong suốt quá trình diễn ra ca phẫu thuật, Phương phu nhân vẫn luôn đứng cạnh giường mà nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Phương Thần Phong, cứ như vậy lại năm tiếng đồng hồ nữa tiếp tục trôi qua, đúng lúc này đồ thị nhịp tim của Phương Thần Phong trên màn hình máy monitor đột nhiên có sự thay đổi, một nữ phụ tá thấy vậy liền lớn tiếng thông báo:

“Nhịp tim cùng huyết áp đang giảm mạnh!!!”

“Tiến hành ổn định nhịp tim ngay lập tức!!!”, vị viện trưởng hơi nhướn mắt lên nhìn vào màn hình máy monitor rồi ra chỉ thị.

Sau câu nói đó, các phụ tá và bác sĩ trợ mổ bắt đầu tiến hành các bước kích tim trở lại cho Phương Thần Phong, ban đầu nhịp tim của hắn có dấu hiệu ổn định lại, nhưng chưa để các bác sĩ và y tá thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại bắt đầu thở gấp dù đang được trợ thở oxy, lúc này gương mặt vị viện trưởng liền căng thẳng vì bên trong khoang bụng ngay tại vị trí đang tiến hành phẫu thuật m.á.u t.ư.ơ.i đột ngột tuôn ra một cách ồ ạt, cả cơ thể Phương Thần Phong cũng theo đó mà co giật liên hồi.

Phương phu nhân thấy vậy liền biết mọi chuyện đang chuyển biến xấu hơn, bà cũng biết điều không làm loạn mà đứng ra một phía tránh cản trở họ cấp cứu cho con trai bà, đôi bàn tay có chút già nua đan chặt vào nhau không ngừng run rẩy, bà biết đây chính là thời khắc quyết định sự sống còn của con trai mình. Phương phu nhân cắn chặt răng rồi tháo chiếc vòng trên cổ mình xuống rồi không ngừng cầu nguyện, từ trước đến nay bà không hề tin vào mấy chuyện tâm linh như vậy, nhưng thật không ngờ ngay lúc này nó lại là điều duy nhất bà có thể làm để giữ bình tĩnh cho bản thân.

“Tiếp tế máu!!!”

“Chuẩn bị kích tim!!!”

“Tăng cường độ!!!”

Từng chỉ thị của vị viện trưởng vang lên trong không gian vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng tít tít từ máy monitor nghe thật lạnh người, theo từng câu nói ấy, trái tim của Phương phu nhân ngày một bất an, bà sợ…

Đúng lúc này, máy monitor không còn vang lên những tiếng tít đứt đoạn nữa mà là một tiếng tít dài chứng tỏ tim đã ngừng đập. Các bác sĩ lúc này bắt đầu có chút hoảng loạn bởi vì kể cả khi tim Phương Thần Phong ngừng đập nhưng máu từ vết thương vẫn không ngừng ồ ạt chảy ra, cơ thể hắn không còn co giật nữa mà rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Không còn cách nào khác bọn họ phải tiến hành kích tim nhanh nhất có thể, bởi vì nếu như tim hắn không đập lại trong vòng ba phút tới Phương Thần Phong sẽ rơi vào trạng thái tử vong não, cho dù sau đó có cứu sống đươc hắn đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có thể sống một cuộc sống của người thực vật.

Thế nhưng sau hơn hai phút trôi qua, mọi cố gắng của các bác sĩ vẫn không hề có kết quả, sơ đồ nhịp tim của Phương Thần Phong vẫn là một đường thẳng dài. Thấy thế Phương phu nhân liền đi đến bên giường bệnh rồi âm thầm đeo chiếc vòng cổ của mình vào cổ tay của Phương Thần Phong, sau đó bà vòng lên phía đầu của hắn, hai tay ôm lấy hai bên má hắn thông qua chiếc trợ thở oxy, bà cúi xuống thì thầm bên tai hắn:

“Phong, con không được bỏ cuộc, con không thể chết!!! Chẳng phải con nói muốn cứu Tiểu Chi hay sao? Con bé vẫn đang ở ngoài kia chờ con đến đón về,… con không thể cứ thế mà buông bỏ tất cả!!! Những gì con đã hứa với mẹ cũng như con bé con phải thực hiện được… Phong, nghe lời mẹ, chỉ cần con cố gắng vượt qua được lần này, mẹ hứa,.. mẹ hứa sẽ dẫn con đi tìm Tiểu Chi,… cô gắng lên con, không được buông bỏ…”

Phương phu nhân không ngừng nỉ non bên tai Phương Thần Phong hòng lôi kéo ý thức của hắn trở về, đến lúc này bà đã không còn giữ vững bình tĩnh nữa mà bắt đầu rơi lệ. Ba phút quyết định sắp trôi qua nhưng tim Phương Thần Phong vẫn còn ngừng đập, lần sốc điện cuối cùng, vị viện trưởng đã cho tăng điện áp lên mức cao nhất, một lần không có kết quả, rồi hai lần, ba lần vẫn vậy, hi vọng của các bác sĩ theo từng lần sốc điện cũng giảm đi, đến lần cuối cùng tưởng chừng như không còn hi vọng thì tiếng tít đứt nhịp trên máy monitor lại vang lên khiến tinh thần tất cả mọi người đang căng như dây đàn cũng được thả lỏng, sơ đồ nhịp tim cũng bắt đầu đều đặn hơn.

Các bác sĩ chuyên khoa lúc này liền bắt đầu quay trở lại tiếp tục tiến hành thực hiện phần còn lại của ca mổ. Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhẹ nhõm Phương phu nhân liền biết con trai bà đã qua được cửa tử này, đôi môi bà cong lên nụ cười rồi cúi xuống đặt lên trán Phương Thần Phong một nụ hôn, nói:

“Con giỏi lắm!”

Hơn hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng thì ca phẫu thuật kéo dài gần hai mươi giờ đồng hồ cũng kết thúc, đèn trên cửa phòng phẫu thuật tắt, các bác sĩ bên trong cũng lối tiếp nhau đi ra ngoài, còn Phương Thần Phong thì đã được chuyển thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Ở bên ngoài, ba người Phương lão gia, Lâm Minh Thiện và Tống Hạ Vũ nhìn thấy bọn họ thì lập tức tiến tới hỏi:

“Sao rồi bác sĩ?”

Nghe câu hỏi này, vị viên trưởng liền vui vẻ trả lời:

“Ca phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công, tất cả đều nhờ vào ý chí sống còn của Phương tổng hiện cậu ấy đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt hậu phẫu thuật, đợi sau khi cậu ấy tỉnh lại mọi người có thể vào thăm.”

Khi nói ra những lời này, giọng nói của vị viện trưởng kia không dấu được sự tự hào cùng kiêu ngạo, bởi vì có lẽ đây là ca mổ thành công nhất trong sự nghiệp y học của ông, hơn nữa bệnh nhân lại là người không ai dám động vào, đây quả thực là một thành tích chưa ai trên đất nước M này làm được. Một ca mổ vỡ gan cộng thêm tình trạng xuất huyết và chết tim trong quá trình thực hiện, vừa nghe thôi ai cũng biết tỉ lệ thành công gần như là bằng không, ấy vậy mà ông lại có thể làm được thì việc ông có kiêu ngạo thì cũng không ngoa.

Câu trả lời của vị viện trưởng kia khiến cho tâm trạng cả ba người được thả lỏng không ít, đặc biệt là Phương lão gia, mặc dù bình thường ông hà khắc với Phương Thần Phong như vậy nhưng dù sao hắn cũng là con trai ruột của ông, cho nên khi thấy hắn rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh thì cũng đứng ngồi không yên, bây giờ thấy hắn tai qua nạn khỏi thì liền mỉm cười hài lòng.

Bởi vì sức khỏe Phương Thần Phong vẫn còn suy yếu nên bọn họ chẳng thể vào thăm, vì vậy liền cũng nhau đến thăm Nhược Hy Ái Linh. Cô lúc này cũng đã tỉnh lại sau tiểu phẫu lấy đạn ra khỏi cơ thể, thế nhưng sắc mặt cô vẫn chưa được tốt cho lắm, đứng trước giường bệnh Phương phu nhân nắm lấy tay cô hỏi:

“Con thấy sao rồi?”

Nhìn Phương phu nhân, Nhược Hy Ái Linh cảm thấy vô cùng lạ lẫm, cô chưa từng gặp mặt bà ấy bao giờ, vậy mà hiện tại bà ấy lại hỏi han cô bằng giọng điệu vô cùng thân thiết, điều này khiến cô lấy làm lạ bèn hỏi ngược lại:

“Xin lỗi nhưng bà là…”

“Ta là bạn cũ của cha nuôi con, tên Tuyết Linh Linh.”, Phương phu nhân mỉm cười trả lời.

Nghe câu trả lời của bà, Nhược Hy Ái Linh bèn nhìn sang Khương Tuấn Hạo, nhận được ánh mắt của cô, anh không nói gì mà chỉ gật đầu như ngầm xác định lời Phương phu nhân nói là sự thật, lúc này cô mới mỉm cười trả lời:

“Con chào dì, con hiện đã đỡ hơn nhiều rồi, thì ra dì chính là dì Tuyết mà cha nuôi vẫn hay nhắc đến.”

Phương phu nhân nghe cô nói vậy thì cũng yên tâm không ít:

“Haha… cái lão già đó từ lúc nhận nuôi các con về đã không cho ta đến thăm các con, ta còn tưởng ông ấy không muốn các con biết gì về ta nữa chứ!!!”

Khương Tuấn Hạo ở một bên nghe bà hỏi vậy thì lên tiếng trả lời thay cho Nhược Hy Ái Linh:

“Không có đâu thưa dì, cha nuôi rất hay nói về dì, ông ấy còn khoe người giỏi ám khí như thế nào nữa, Linh Chi cũng vì lẽ đó mà ngưỡng mộ dì rồi quyết định theo học sâu về ám khí đó thưa dì.”

Nhắc đến Hà Linh Chi, gương mặt Nhược Hy Ái Linh bỗng buồn thấy rõ, Tống Hạ Vũ ở một bên thấy vậy thì nói chen ngang:

“Khoan hãy nói đến những chuyện khác, với tình hình bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Hà Linh Chi cũng như giải quyết KP càng sớm càng tốt. Còn em, ngay từ trước lúc xuất phát tôi đã nói rằng phải cẩn thận với Triệu Y Vân, vì cớ gì lại phải đối đầu với cô ta? Em thừa biết năng lưc cận chiến của mình kém cô ta môt bậc, vậy mà vẫn ngoan cố mà lao đầu vào, để rồi bây giờ…”

“Tôi cảm thấy hành động của Y Vân có chút khó hiểu!!”, Nhược Hy Ái Linh lớn tiếng cắt ngang lời nói của Tống Hạ Vũ.

Tất cả mọi người thấy vậy thì liền nhíu mày khó hiểu, Tống Hạ Vũ lên tiếng hỏi:

“Em nói vậy là có ý gì?”

“Tôi nghĩ Y Vân không hề cố tình muốn tôi bị thương!!”

Nghe cô nói vậy Tống Hạ Vũ định tiếp tục lên tiếng thì bị Lâm Minh Thiện ở một bên cản lại hỏi:

“Cô nói rõ hơn được không?”

“Trong lúc giao đấu, cô ấy chỉ né đòn của tôi mà không hề đánh trả, duy nhất chỉ có cú đạp ngay trước lúc tôi bị trúng đạn. Lúc đó tôi cũng đã nhanh chóng phát hiện ra vị trí của tay súng bắn tỉa, dựa vào vị trí hắn ẩn nấp cùng nơi bị trúng đạn, quả thật nếu lúc đó không vì bị trúng một cú đạp đó của Y Vân, có lẽ viên đạn đã xuyên qua tim của tôi rồi!!!”

“Ý của cô nói là Triệu Y Vân đã cứu cô?”, Lâm Minh Thiện cau mày hỏi.

“Đúng vậy!!! Chính vì thế mà tôi đang nghi ngờ Y Vân cô ấy phản bội lại Linh Chi là có ý đồ gì đó.”

Tống Hạ Vũ thấy cô đến nước này rồi mà vẫn còn bênh vực Triệu Y Vân không hiểu sao hắn lại vô cùng bực bội, hắn nói:

“Vậy chẳng lẽ hôm nay em phải chết thật thì em mới tin là cô ta phản bội?”

Nhược Hy Ái Linh thấy đột nhiên Tống Hạ Vũ nổi giận vô cớ mà trách mắng cô như vậy thì cũng có chút tức tối, cô lạnh giọng nói:

“Chết hay không thì cũng là mạng của tôi, không phiền Tống tổng đây can dự!!!”

“Em…”

Khương Tuấn Hạo thấy hai người đôi co như vậy thì lập tức nói:

“Được rồi!!! Tống thiếu, dù sao thì đây cũng là chuyện nội bộ Huyết Sắc Bang chúng tôi, cảm phiền anh không nên nhúng tay vào thì hơn.”

“Tôi đương nhiên không rảnh rỗi mà quan tâm đến chuyện của các người, nhưng cô ấy đã là người của tôi rồi thì tôi hoàn toàn có quyền can dự vào bất cứ vấn đề gì liên quan đến cô ấy!!”, Tống Hạ Vũ lạnh mặt tuyên bố mối quan hệ của anh và Nhược Hy Ái Linh trước mặt tất cả mọi người ở đây khiến Nhược Hy Ái Linh bỗng trở nên lúng túng không nói được gì.

Trong lúc không khí nồng nặc mùi thuốc súng ấy, một tên thuộc hạ của Hắc Phong Bang hớt hải chạy vào báo cáo:

“Thưa lão gia, phu nhân. Lâm giáo đầu, có chuyện không hay!!!”

Lâm Minh Thiện nghe vậy thì nheo mắt nói:

“Có gì nói mau!!!”

“Lưu Kha Nguyệt đã trốn thoát!!!”

[…]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv