“Tiểu Yên, con nói đi, con đã làm cái gì?”
“Bố ơi...” Ánh mắt tủi thân, long lanh chớp chớp.
Giờ phút này, Thẩm Yên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu dùng ưu thế của mình hòng lật ngược tình thế.
Thẩm Xuân Giang có hơi mềm lòng, dù sao cũng là cô con gái mình nuông chiều từ bé.
Ánh mắt Thẩm Loan tối đi, trong đáy mắt xẹt qua một tia châm biếm, nhưng vì cô đang cúi đầu cho nên không ai thấy được.
“Con cũng không biết lúc đó con bị làm sao nữa, cứ như bị trúng tà ấy ạ, con không khống chế nổi mình... Bố, bố phải tin con, con không cố ý đâu...” Bờ môi Thẩm Yên run lên, nước mắt đầm đìa trên má: “Mặc dù... con không thích Loan Loan, nhưng đó là vì sợ có em gái rồi, bố sẽ không thích con nữa...”
Sau khi Thẩm Xuân Giang nghe xong thì lập tức mềm lòng đến rối bời: “Đứa ngốc này, sao bố lại không thích con chứ? Sau này không được làm ra những chuyện như thế này nữa, biết không?”
Thẩm Yên gật đầu: “Con biết rồi ạ! Vậy bố sẽ vẫn thương Tiểu Yên giống như trước đây chứ ạ?”
Cũng chỉ là một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn thôi, Thẩm Xuân Giang nghĩ vậy thì không khỏi từ tốn nói: “Đương nhiên rồi!”
Thẩm Yên nín khóc, mỉm cười.
Dương Lam nhíu mày, ném cho cô con gái cái liếc mắt khen ngợi.
Hay cho câu “cha từ con hiếu”, “vui vẻ hòa thuận“.
Thẩm Loan, vốn là người bị hại lại hoàn toàn bị bỏ quên, không ai hỏi cô có sao không, cũng không ai quan tâm tới ý nghĩ thực sự của cô.
May mà cô không hề ôm bất cứ hy vọng gì đối với Thẩm Xuân Giang, cũng không có ý định dựa vào lần này để làm gì đó với Thẩm Yên.
Mục tiêu thực sự của cô chính là...
Dương Lam tiến tới, vỗ nhẹ sau lưng con gái mình, trấn an: “Được rồi, không sao...”
Sắc mặt vừa trở nên tốt đẹp của Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống: “A Lam, hôm qua em cho người làm dọn phòng Loan Loan phải không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cơ bản nhất cũng không chuẩn bị thì gọi gì là dọn hả?”
Ánh mắt Dương Lam lóe lên: “Có chuyện này à?”
“Nghe như em không biết chuyện này nhỉ?” Thẩm Xuân Giang nhíu mày.
Vẻ mặt Dương Lam đầy ấm ức: “Nếu như em biết thì sao lại cho phép nó xảy ra chứ?”
“Hừ! Tốt nhất là như vậy. Anh Chu...”
“Ông chủ có gì dặn dò ạ?”
“Đuổi người giúp việc dọn phòng cho Lam Lam hôm qua đi. Nhà họ Thẩm này không nuôi loại chó cắn chủ như thế.”
Quản gia Chu cụp mắt đáp vâng.
Thẩm Loan nhếch lên nụ cười, nhanh tới mức làm cho người ta không nắm bắt được.
Trên mặt Dương Lam suýt thì giận không kìm được. Bà ta là nữ chủ nhân trong nhà, có toàn quyền quản lý việc gia đình, nhưng Thẩm Xuân Giang lại vượt mặt bà ta, bảo Chu Khánh Phúc đuổi người làm trong nhà, hoàn toàn không nể mặt bà ta chút nào.
Sau này bảo bà ta đứng trong căn nhà này thế nào được?
“Loại chuyện nhỏ nhặt này thì cần gì quản gia Chu ra tay? Để em xử lý là được.”
“Em á?” Thẩm Xuân Giang cười mỉa mai: “Thôi, để tránh khỏi phải nghi ngờ!”
Mặt Dương Lam biến sắc: “Anh có ý gì? Nghi ngờ em khắt khe với Thẩm Loan à?”
“Khắt khe hay không thì trong lòng em tự hiểu rõ.”
“Anh!”
Lồng ngực người phụ nữ phập phồng mạnh mẽ, sao Thẩm Xuân Giang biết? Chẳng lẽ con nhỏ ti tiện Thẩm Loan này đi mách lẻo à?
Khóe mắt liếc nhìn đống đồ vệ sinh cá nhân rẻ tiền trên bàn trà, Dương Lam nghiến răng, chẳng trách Thẩm Xuân Giang khăng khăng gọi bà ta quay về, còn lấy con gái ra để nói, hóa ra là đang ở chỗ này đợi bà ta à?
Ha...
Thì ra bà ta đã coi thường đứa con riêng này rồi, tâm cơ cũng sâu đấy!
Thẩm Xuân Giang: “Anh đã đưa Thẩm Loan về, bố cũng không phản đối, thế thì con bé chính là cô ba danh chính ngôn thuận của cái nhà này! Anh hy vọng em có thể mau chóng hiểu ra điểm này, cho nó sự đối đãi và tôn trọng nên có. Nếu như những chuyện tương tự lại xảy ra, chỉ có thể chứng minh khả năng quản việc gia đình của em không đủ, vậy thì cứ để anh Chu phụ em một tay, như vậy mọi người đều thấy nhẹ nhõm.”
Uy hiếp!
Uy hiếp một cách trắng trợn!
Dương Lam giận lắm nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Bà ta miễn cưỡng nhếch ra nụ cười, nghiến răng nói: “Biết rồi.”
Lúc này Thẩm Xuân Giang mới hài lòng, cầm cặp tài liệu chuẩn bị rời đi.
Vừa bước tới cửa, đột nhiên lên tiếng: “Nhớ cho Loan Loan tiền tiêu vặt tháng này.”
Ngoại trừ gật đầu, Dương Lam còn có thể làm gì?