Chu Trì nghẹn lời.
Thẩm Loan tiến tới, hai tay nắm lấy đầu xe gắn máy, mỉm cười dịu dàng.
Người đàn ông càng không hiểu nổi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Kết bạn đi, tôi là Thẩm Loan.”
“Sao tôi phải kết bạn với cô?”
“Bởi vì tôi muốn kết bạn với anh.”
Chu Trì bị dáng vẻ như là chuyện đương nhiên của cô làm cho tức tới bật cười: “Cô muốn thì tôi nhất định phải phối hợp à?”
Thẩm Loan gật đầu: “Thế thì còn gì bằng.”
“...”
Kiếp trước, Chu Trì gần như không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô.
“Cô... cô Thẩm này, cô muốn thế nào mới tránh ra?” Chu Trì mệt mỏi hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện kia... bây giờ tâm trạng của tôi thực sự rất tồi tệ, hy vọng cô có thể thông cảm.”
“Thông cảm cái gì? Thông cảm cho anh vừa bị đá? Hay là thông cảm cho anh bị bạn gái lừa?”
Vết thương chảy máu đầm đìa trong lòng bị đâm tới đau nhức, Chu Trì nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó.
Anh ta là một nam sinh trắng nõn, mày rậm mắt to, gương mặt đẹp trai. Nếu như Thẩm Loan không nhớ nhầm, anh ta hơn cô hai tuổi, bây giờ cũng chỉ mới 21.
Vốn là tuổi đi học đại học, anh ta lại cưỡi xe gắn máy đi khắp hang cùng ngõ hẻm để giao đồ ăn nhanh, khi nhàn rỗi sẽ chỉ ở nhà chơi game.
Nhưng gương mặt này đúng là ưa nhìn, dáng người lại cao to, có một sức hút chín chắn mà người đồng lứa không có được. Chẳng trách loại phụ nữ hám giàu như Phùng Sương Sương kia lại yêu đương ngay với Chu Trì.
Dù sao, nam sắc có thể ăn.
“Xấu thật.”
Chu Trì giật nảy mình: “Cô nói cái gì?”
Thẩm Loan ngước mắt: “Tôi bảo, dáng vẻ mày ủ mặt ê này của anh... rất xấu.”
“Liên quan gì tới cô!” Cho dù người tốt cũng phải nổi nóng.
Ý cười của Thẩm Loan không đổi: “Bạn bè với nhau, sao lại không liên quan tới tôi chứ?”
“Ai là bạn với cô?”
“Anh đó!”
Chu Trì lập tức có một cảm giác bất lực như đấm vào bông.
Thẩm Loan nhanh tay rút chìa khóa xe gắn máy, nhét vào trong túi của mình. Lần này, anh ta có muốn đi cũng không được.
“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì hả?” Bất đắc dĩ, chán nản, còn mất tinh thần.
“Thật ra trừ việc phóng xe hết tốc độ, còn có một cách giải sầu tốt hơn.”
Mười lăm phút sau, ở một quán net nào đó.
Thẩm Loan đập thẻ căn cước lên quầy: “Cho một phòng, nhiêu tiền?”
“Quý khách muốn bao nhiêu tiếng?”
Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, trước sáu giờ chiều cô còn phải về biệt thự nhà họ Thẩm: “Năm tiếng.”
“Tổng cộng một trăm năm mươi tệ, tiền mặt hay Wechat ạ?”
Thẩm Loan mở túi xách, bên trong đều là từng xấp giấy đỏ, cô tiện tay rút ra hai tờ: “Phần còn lại gọi hai phần đồ ăn nhanh cho tôi.”
“Vâng.”
Thẩm Loan cất bước, bước chân bỗng khựng lại, quay người, ngoắc tay với người đàn ông: “Thất thần cái gì? Đi thôi!”
Chu Trì không nhúc nhích, có hơi chán ghét mà đánh giá chung quanh.
Bên tai toàn tiếng gõ phím lạch cạch và tiếng click chuột, kèm theo đó là mấy lời thô tục thỉnh thoảng bật ra, ồn ào và hỗn loạn, còn có mùi khó ngửi.
Thẩm Loan thấy anh ta không nhúc nhích, thở dài, quay lại, kéo anh ta vào trong.
Ánh mắt Chu Trì rơi trên cánh tay mình, chỗ đó bị một bàn tay thon dài, trắng nõn níu lại, lạnh buốt, tê dại. Chu Trì nhếch môi mỏng, đột nhiên dấy lên một cảm giác quái lạ khó hiểu, thứ cảm giác lạ lẫm này lại giống như đã từng quen.
“Anh yên tâm, phòng cách âm mà, không nghe được mấy thứ tạp âm bên ngoài đâu, cũng không có mùi gì hết.”
Cảm giác quái dị càng thêm mãnh liệt.
Chu Trì: “Sao cô biết tôi thích chơi game ở chỗ yên tĩnh?”
Thẩm Loan khựng lại, trừng mắt nhìn: “Không phải đều thế à? Chẳng lẽ còn có người thích nơi vừa ầm vừa thối?”
“Trước kia chúng ta... có quen à?”
Nhìn chăm chú anh ta một lúc lâu, Thẩm Loan lên tiếng: “Đương nhiên có quen.”
“Khi nào?”
“Một tiếng trước đấy.”
“...”