Chạng vạng tối giữa hè, cơn gió nhẹ mang theo chút mát mẻ thổi tan khí nóng tích tụ của ban ngày.
Những ráng mây hồng rải rác nhuộm bầu trời thành một màu vỏ quýt sáng rực, tòa nhà mang phong cách cổ kính, trang nghiêm của nhà họ Thẩm tọa lạc giữa vầng hào quang ấy.
Trong vườn hoa, một ông lão đang cắt tỉa cây cối, xới đất nhổ cỏ.
Trong phòng khách, mấy người giúp việc mặc đồng phục vội vàng qua lại nhưng không hề nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.
Khi đi qua ghế sô pha đều như vô tình liếc nhìn bóng dáng màu trắng đang ngồi im lặng ở đó bằng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc dò xét.
Đợi đến chỗ ngoặt, khi hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của phòng khách, họ mới bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Thì ra chính là cô ấy, dáng dấp... cũng bình thường nhỉ.”
“Tuy nói rồng sinh chín con, mỗi đứa mỗi khác, nhưng thế này... đâu chỉ kém một chút xíu chứ.”
“Đúng vậy, bà chủ vẫn chưa gật đầu mà đã mặt dày tìm tới cửa. Tướng ngồi thật chẳng ra làm sao.”
“Đừng nói mò! Quản gia Chu đích thân đi đón người đấy, chắc hẳn cũng được bà chủ cho phép rồi mới dám gióng trống khua chiêng như thế.”
“Số cô ấy tốt thật đấy!”
“...”
Thẩm Loan ngồi trên ghế sô pha, không cần nghe cũng có thể đoán được những kẻ kia đang bàn tán cái gì.
Tốt số à?
Có lẽ vậy.
Con của nhân tình lại được nhà họ Thẩm thừa nhận, từ gà rừng biến thành phượng hoàng, là cái duyên mà bao người mơ cũng không được.
Nhưng Thẩm Loan lại có được.
Cô cũng đã từng nghĩ đó là may mắn, nhưng giờ...
Cũng chỉ thế!
Tiếng động cơ từ xa đến gần, sau đó tắt hẳn.
Một tràng tiếng cười như chuông bạc nhanh chóng truyền vào từ ngoài cửa.
Sống lưng có hơi cứng đờ của Thẩm Loan lập tức trở nên mềm mại, tạo thành một đường cong duyên dáng.
Cô cúi đầu đồng thời cụp mí mắt xuống, hai bàn tay đặt trên đầu gối một cách quy củ, tất cả đều vừa đủ.
“Anh, anh tinh mắt thật đấy! Em đi ba lần mà không phát hiện ra, anh vừa vào cửa đã tìm thấy. Khó trách ông nội khen anh có hỏa nhãn kim tinh.” Giọng nói vui sướng của cô gái nhỏ giống như tiếng chim sơn ca.
“Không phải mắt nhìn của anh tốt mà do nền tảng của em quá kém. Chỉ cần người hơi có thường thức thôi đều biết, lòng của nghiên mực Đoan Khê có màu lam thẫm, dùng ngón tay ấn vào sẽ cảm thấy ẩm ướt, chính vì vậy mà người xưa có câu “hà hơi mài mực”.” Giọng nói trong, rõ ràng cất lên một cách từ tốn, như nước suối tràn qua đá xanh, lộ ra vẻ tao nhã, lịch sự.
“Nói thế thì em chỉ cần khẽ hà hơi một cái là có thể phân biệt được có phải nghiên Đoan Khê không à?”
Hai người đi xuyên qua cửa chính, lúc đi vào phòng khách liền nhìn thấy khung cảnh ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất phía Tây tiến vào trong phòng, bao phủ lên thiếu nữ đang ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha.
Bước chân của Thẩm Khiêm khựng lại, híp mắt nhìn qua.
Thiếu nữ cúi đầu, dáng vẻ an tĩnh, mái tóc dài dịu dàng xõa sau lưng, hai vai thon gầy mà yếu ớt.
Ánh nắng hắt trên người cô, không nhìn thấy mặt, làn da cũng rất trắng.
Là loại trắng gần như trong suốt, nếu không sao có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt ẩn dưới làn da chứ?
Khung xương thon gầy không kéo căng nổi chiếc váy cotton trắng càng tăng thêm cảm giác lọt thỏm không hài hòa, nhưng cần cổ hơi rủ xuống kia lại tạo thành một đường cong đẹp đẽ, hiện ra vẻ trắng bóc như men sứ dưới trời chiều.
Mềm mại, yếu đuối, nhưng... quyến rũ động lòng người.
Thẩm Khiêm không khỏi sững sờ, đáy mắt thoáng hiện chút rung động.
Thẩm Yên cắn môi, cô ta quá hiểu ánh mắt kia của anh trai, đó là ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn một người phụ nữ.
“Cô hai, đưa áo khoác cho tôi đi...” Người giúp việc tiến lên, đưa tay nhận áo.
Thẩm Yên đưa áo, thuận thế hất cằm hỏi: “Kia là ai thế?”
“Quản gia Chu đón về, nói là... cô ba.”
Sắc mặt Thẩm Yên hơi thay đổi, thoáng hiện vẻ giận dữ, càng nhiều hơn chính là xấu hổ: “Ai cho phép cô ta vào nhà? Cô à?”
Người giúp việc lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không phải...”
“Thế rốt cuộc là ai?”
“Đủ rồi.” Thẩm Khiêm hạ giọng khiển trách, gương mặt bình tĩnh không một cảm xúc dư thừa, ngoại trừ mi tâm hơi nhíu nhưng nếp uốn đó nhanh chóng được là phẳng: “Quản gia Chu đi đón mà, em nói xem là ai cho phép?”
Thẩm Yên nghiến răng, đôi má trắng nõn vì giận mà hơi đỏ lên, trông càng thêm xinh đẹp: “Bố quá đáng thật! Biết thừa mẹ ghét gì nhất mà còn muốn đưa về nhà.”
Thẩm Khiêm không đồng ý, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Anh ta không ngại trong nhà có thêm một miệng ăn, nhưng không có nghĩa là anh ta sẵn lòng chấp nhận việc vô duyên vô cớ có thêm một cô “em gái“.
“Anh, em không nuốt nổi cục tức này!”
Chưa đợi Thẩm Khiêm ngăn cản, Thẩm Yên đã phóng về phía ghế sô pha giống như ngựa hoang thoát cương.
Anh ta thu tay lại, bờ môi hiện lên nụ cười mỉm.
“Này! Ngẩng cái đầu lên!”
Bóng tối phủ xuống, Thẩm Loan hít sâu một hơi, lông mi run rẩy giống như hai phiến quạt lúc mở lúc đóng.
Ngón tay thiếu nữ bấu chặt viền váy đến mức tái xanh, để lộ rõ sự bất an và thấp thỏm của cô.
Thẩm Yên nhìn thấy vậy, ngoại trừ khinh bỉ thì cũng chỉ có coi thường.
Lá gan nhỏ thế này mà còn muốn làm “cô ba” nhà họ Thẩm hả?
“Tôi bảo cô ngẩng đầu lên! Không nghe thấy à?”
Thẩm Loan lập tức ngước mắt nhìn lên, giống như con bướm bị dọa sợ.
“... Nhạt nhẽo tầm thường, không thú vị chút nào.” Sau khi soi mói quan sát, Thẩm Yên cười đánh giá.
Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành có hai cô con gái đẹp.
Cô cả tài giỏi, cô hai hoạt bát, tuy rằng mỗi người mỗi nét nhưng gương mặt đều là trong vạn người có một.
Còn thiếu nữ gầy gò này, cố lắm cũng chỉ có thể xem là “ưa nhìn”, ngoại trừ làn da trắng, dáng người cao thì không có chỗ nào đáng khen cả.
Huống chi còn mang theo dáng vẻ bần tiện, đến việc nhìn vào mắt cô ta mà cũng không dám.
Thẩm Yên đột nhiên bật cười, gương mặt lộ vẻ hồng hào tươi tắn, giọng nói trong trẻo: “Chà, có phải mẹ cô trông cũng giống thế này không?”
Đôi môi đầy đặn mềm mại, không son mà đỏ thắm, nhưng lời nói ra lại không vui tai vui mắt giống như con người cô ta chút nào.
Ánh mắt Thẩm Loan lóe lên vẻ bối rối, môi mấp máy nhưng không đáp lại, cơ thể vô thức hơi hướng về phía Thẩm Khiêm đứng.
Gương mặt thiếu nữ bất ngờ lọt vào tầm nhìn của người đàn ông, Thẩm Khiêm lặng lẽ đánh giá.
Gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, cằm nhọn. Anh ta nghĩ, nhất định là vì quá gầy, nếu không sẽ đầy đặn hơn một chút.
Vầng trán trắng nõn, đôi mắt hai mí tự nhiên, mũi nhỏ xinh, cái loại yếu đuối làm cho đàn ông say mê kia không ngừng toát ra.
Chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng đáp lại: “Mẹ tôi đẹp hơn tôi.”
Không ngoài dự đoán, giọng nói mềm mại kia không to hơn tiếng mèo kêu là bao.
“Cũng đúng.” Thẩm Yên mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên ác ý: “Mẹ cô mà trông thế này thì chắc bố tôi sẽ chẳng thèm nhìn thêm một cái, sao tòi ra cô được chứ?”
Thẩm Loan chỉ im lặng, làn da trắng nõn lại càng thêm tái nhợt.
“Ôi trời, chỉ đùa chút thôi mà, tuyệt đối đừng để ý đấy! Tôi khát rồi, đi rót cho tôi cốc nước đi.” Thẩm Yên ngồi xuống ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, y như một cô công chúa kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thẩm Loan không nhúc nhích.
Đứng từ chỗ của Thẩm Khiêm vừa hay có thể nhìn thấy được đôi mi không ngừng run rẩy của cô, bối rối, lúng túng, không hề có sức tự vệ.
“Còn ngồi đực ra đấy làm gì? Làm đi chứ!”
Cô đứng dậy nhưng vẫn chôn chân tại chỗ bất động, trong cơ thể dường như giấu một nỗi quật cường.
Thẩm Khiêm nhíu mày.
Thẩm Yên đã cực kỳ không hài lòng.
Thấy bầu không khí dần trở nên cứng đờ, mang theo cảm giác ngột ngạt làm cho người ta khó thở, một người giúp việc tiến lên: “Cô hai, cứ để tôi...”
Chát!
Một cái tát vang dội rơi trên mặt nữ giúp việc.
“Ấy chết...” Thẩm Yên kinh ngạc thốt lên, trong mắt hiện vẻ lo lắng: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận vung tay... để chú Chu đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé?”
Người giúp việc run lên, vội vàng xua tay: “Không cần ạ! Là tự tôi không cẩn thận!”
“Thế à...” Thẩm Yên mím môi: “Vậy được rồi, để tôi bảo chú Chu thêm tiền công cho cô, coi như bồi thường.”
“Cảm ơn cô hai! Cảm ơn cô hai!”
Thẩm Loan cụp mắt xuống, trong lòng cười khẩy, cảnh tượng quen thuộc, con người quen thuộc, tất cả đều đang tái diễn lại. Cái tính kệch cỡm kia của Thẩm Yên cũng không thay đổi chút nào.
Rõ ràng là đánh người nhưng còn muốn đối phương phải mang ơn.
“Này! Sao cô còn chưa đi rót nước hả?”
“... Vâng.” Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, cánh môi run rẩy, ánh mắt lo lắng, bỗng chạm phải ánh mắt của Thẩm Khiêm liền sợ sệt tránh đi.
Vừa quay người, nụ cười đã tắt ngúm, trên gương mặt thanh tú hiện lên vẻ thê lương.
Cô vội vàng ngước mắt nhìn lên trần nhà, kiên cường không cho nước mắt rơi xuống.
Thẩm Khiêm khẽ vuốt ngón tay, ý cười như sâu thêm mấy phần.
Lại thấy cô đi tới máy lọc nước, lấy một chiếc cốc thủy tinh ở giá treo tường phía sau, váy trắng thuận thế co lên, lộ ra đường cong đầu gối trắng nõn xinh đẹp.
Cô rất cao, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đồng thời cũng rất gầy, chân gần như thẳng đuột không thấy bắp.
Sau khi cầm được cái cốc, cô hơi khom người, ấn nút lấy nước.
Ngấn nước dần lên cao.
Chờ đến khi đầy tám phần cốc thì dừng lại.
Trong lúc đó, cô gái vẫn luôn cụp mi mắt, bày ra dáng vẻ phục tùng, tư thái này khiến Thẩm Khiêm không khỏi nhớ tới con mèo lông ngắn Anh mà mình từng nuôi hồi bé.
Tách!
Một giọt nước trong suốt rơi vào trong cốc.
Cô ấy... khóc ư?
“Nước của chị đây.” Thẩm Loan bưng cốc thủy tinh bằng hai tay đưa qua.
Thẩm Yên không nhận, khẽ cười nói: “Tôi ngồi, cô đứng, không ổn lắm nhỉ?”
“...”
“Phải biết là ở thời cổ đại, tôi tớ dâng trà cho chủ nhân phải quỳ hai gối xuống đất, hai tay giơ lên, cao qua đỉnh đầu. Hay là cô cũng thử chút đi?”
Sống lưng Thẩm Loan cứng đờ, hình như có ngạc nhiên xen lẫn ấm ức và oán hận nhưng không có bất kỳ lực sát thương nào, vẫn là phong thái yếu đuối trước sau như một, thái độ mềm mỏng.
Ít nhất trong mắt Thẩm Khiêm là vậy.
Cô, quá yếu đuối.
Yếu đuối ư?
Khóe mắt Thẩm Loan thấy hết biểu cảm của người đàn ông, trong lòng lại coi thường.
Thậm chí cô chẳng hề ngạc nhiên, bởi vì mọi thứ xảy ra trước mặt giống y hệt kiếp trước, ngay cả thần thái nói chuyện, động tác của Thẩm Yên đều như... ký ức chưa phai.
Thẩm Loan im lặng hồi lâu, đột nhiên hai chân cong lại, dường như định quỳ xuống.
Đột nhiên, cánh tay bị kéo, được người ta nhẹ nhàng đỡ dậy. Cô hơi bối rối ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt của người đàn ông, bên trong như tuôn ra ánh sáng hiền hòa.
“Anh!” Thẩm Yên không ngồi yên được, đứng bật dậy: “Anh làm gì thế?”
“A Yên, trò này không vui đâu.” Lời nói loáng thoáng sự cảnh cáo.
“Vì sao anh lại giúp cô ta?” Hai gò má Thẩm Yên đỏ bừng, nổi giận nói.
Người đàn ông đang muốn lên tiếng, đột nhiên có tiếng động cơ xe truyền vào: “Ông nội và bố mẹ về rồi, em tự giải quyết đi.”
Anh ta nói xong thì nhanh chân ra ngoài.
Thẩm Yên trừng mắt hung dữ với Thẩm Loan một cái: “Cứ đợi đấy! Anh, đợi em với...”
Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời đi, Thẩm Loan cúi đầu, bờ môi hiện lên một nụ cười mỉm bí ẩn và xảo quyệt.
Cuối cùng cũng có cái không giống.
Kiếp trước, cô không quỳ mà hắt nước vào người Thẩm Yên, sau đó bị Thẩm Khiêm tát cho một cái dẫn đến điếc vĩnh viễn một bên tai.
Kiếp này, cô vẫn không quỳ, còn được Thẩm Khiêm tự tay đỡ dậy.
Thẩm Loan thở dài khe khẽ, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Nhà họ Thẩm thân quen, tôi lại về đây.
Lần này, không chết không thôi.