Khác với cục diện nữ sinh độc bá của lớp một, nữ sinh của lớp hai thường bị bắt nạt, là đối tượng khóc nhè. Những bạn nữ tóc dài, thắt bím thường bị những cậu nam sinh lớp mình kéo bím tóc chơi đùa, nữ sinh có thành tích tốt cũng thường xuyên bị buộc cho bọn nam sinh “mượn” bài tập để sao chép, hơn nữa, đáng ghét nhất là những cậu nam sinh này không thèm quét rác, mỗi lần đến phiên bọn họ thì cả đám đều bỏ chạy. Thật sự là rất đáng ghét!
Lớp hai chính là thiên hạ của nam sinh.
Mỗi lần tan học, bạn sẽ thường xuyên nhìn thấy nữ sinh lớp hai bị nam sinh đuổi theo nên phải trốn trong toilet nữ, coi như là cảnh tượng rất hùng vĩ. Các bạn nữ vốn thích mặc váy, từ khi học lớp hai, bọn họ gần như không mặc váy nữa. Mà giày hoa rất thích hồi trước, cũng vì tiện chạy bộ mà đổi thành giày thể thao…
Không thể không nói, bà Khúc có khả năng dự đoán, để Nguyệt Nguyệt vào lớp có đa số nữ sinh, Nguyệt Nguyệt có thể đem một nhóm thục nữ tương lai biến thành người phụ nữ hung dữ, nếu để cô bé ở trong lớp nhiều nam sinh kia thì sẽ biến thành bộ dạng gì chứ!
Còn Tường Tử, sau khi thoát khỏi ma chưởng của Nguyệt Nguyệt, cậu cũng miễn cưỡng coi như sống vui vẻ.
Hiện tại, mỗi ngày đi học tan học không còn bị Nguyệt Nguyệt sai khiến nữa, không còn thường xuyên bị Nguyệt Nguyệt đánh, không bị Nguyệt Nguyệt giành ăn, đương nhiên, ngoại trừ mỗi ngày khi đến trường sẽ bị vơ vét.
Sau đó, Nguyệt Nguyệt so sánh đám nam sinh hư hỏng trong lớp mình với nam sinh cực phẩm Tường Tử, đột nhiên cô bé như là tìm thấy lương tâm, mỗi ngày Nguyệt Nguyệt sẽ chừa lại chút đồ ăn vặt cho Tường Tử. Hồi mới đầu còn khiến Tường Tử cho rằng Nguyệt Nguyệt điên rồi, cậu không dám nhận. Dù sao, ba năm trời Nguyệt Nguyệt chẳng chừa lại tí nào, theo chính sách cướp sạch toàn bộ. Nguyệt Nguyệt đột nhiên đối tốt với cậu như vậy, không dễ chịu chút nào…
Vì thế, Tường Tử cứ thấp thỏm, cũng mừng cậu được sống vui vẻ.
Tuy nhiên, cuộc sống vui vẻ của Tường Tử ngoài tì vết lớn là Nguyệt Nguyệt ra thì còn có một tì vết nhỏ.
Bình thường tại nơi nhiều con trai, khó tránh khỏi sẽ có tranh đấu. Cho dù là những đứa trẻ.
Huống chi tại lớp hai của Tường Tử, còn có hai tiểu bá vương Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy. Mâu thuẫn này càng thêm nghiêm trọng.
Một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi một con cha và một con mẹ. Nếu hai tiểu bá vương này ở cùng một chỗ, như vậy phải phân ra một cao một thấp mới được.
Con trai, trong xương cốt trời sinh còn có nhân tố tranh đấu.
Ban đầu hai người tranh đấu đơn độc, nhưng chẳng biết đánh bao nhiêu phen cũng không phân ra thắng bại, bên tám lạng đàng nửa cân.
Điều này có thể sao?
Nếu đánh đơn độc không được, vậy thì đánh đội!
Ngay sau đó bọn họ chiêu binh mãi mã, nam sinh trong lớp khó tranh khỏi chia thành hai phe.
Những đứa trẻ quân khu đương nhiên thành cấp dưới của Cố Ninh Viễn, mà một đám trẻ thuộc giới chính trị thì vâng dạ dưới sự lãnh đạo của Lương Hướng Huy. Nhưng mà vẫn có một ngoại lệ.
Lớp hai có hai mươi ba nam sinh, sáu nữ sinh, trong chuyện tranh bá này, những cô bạn nữ không có quyền lên tiếng, đương nhiên là chỉ đối với lớp hai. Tại lớp một, nam sinh không có quyền lên tiếng.
Sau khi trải qua hàng loạt đe dọa dụ dỗ của Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy, đa số nam sinh trong lớp đã chọn lựa phe cánh. Có điều, không biết vì sao kết quả lần này lại là hòa. Như vậy, Tường Tử là một phiếu mấu chốt, tầm quan trọng của cậu không cần nói cũng biết.
Thế nhưng bọn họ dùng tất cả các kỹ năng nhưng Tường Tử vẫn bền lòng.
Dùng đồ ăn ngon dụ dỗ, cậu nói thẳng, tôi không thích đồ ăn vặt. Đương nhiên, đây là do bị Nguyệt Nguyệt hành hạ.
Dùng món đồ chơi mới nhất hối lộ cậu, cậu nói, tôi chơi chán rồi! Tha thứ cho cậu, dù sao gia đình cậu nhiều phụ nữ lắm. Mà phụ nữ không có việc gì ngoại trừ buôn chuyện thì cũng chỉ còn lại việc đi dạo phố. Vì thế, chỉ cần đồ chơi hay quần áo vừa mới ra thị trường thì trong nhà Tường Tử gần như có đủ…
Đây chỉ là trong nước thôi.
Bác cả của cậu ở Anh, cô út thì ở Mỹ, mỗi lần có đồ mới đều gửi về cho cậu một đống, ăn mặc, chơi đùa, sử dụng, cần gì cũng có. Toàn là hàng hóa ra mắt trước nhất. Vì thế, Nguyệt Nguyệt là “bà xã” của Tường Tử cũng được lợi như cậu.
Lần nào, những người lớn kia cũng sẽ nhớ tiện thể gửi một phần về cho “cháu dâu” tương lai. Bởi vậy cách ăn mặc của hai đứa hiện tại dẫn đầu trào lưu cả tiểu học…
Cho nên, chiêu dụ dỗ này, Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy phải từ bỏ.
Thế thì cũng chỉ còn đe dọa?
Vậy phải ra tay lúc nào đây? Mỗi lần tan học Tường Tử đều cùng Nguyệt Nguyệt của lớp một về nhà chung, hoàn toàn không có thời gian ra tay. Vì thế, Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy phải chờ, rốt cuộc cơ hội tới rồi. Có một hôm tan học, Nguyệt Nguyệt vì phải họp lớp mà bảo Tường Tử chờ cô bé ở sân thể dục trong trường.
Thời cơ tới rồi, còn ở trong sân tiện như vậy, trời cũng giúp họ. Thế là Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy đều nhịn không được mà ra tay.
Cố Ninh Viễn ném cặp sách cho tùy tùng của mình, rồi xông lên túm lấy cánh tay của Tường Tử, dữ dằn quát lên: “Lâm Tường, cậu theo tôi không, nếu không tôi sẽ trừng trị cậu!”
Cố Ninh Viễn vừa nói xong thì Lương Hướng Huy cũng không chậm trễ, cậu ta đi qua bên này, nắm một cánh tay khác của Tường Tử, nói: “Tường Tử, đừng sợ, có tôi ở đây, cậu ta không dám gây khó dễ cho cậu đâu. Cậu yên tâm đi!” Hoàn toàn ra vẻ Tường Tử là người của bọn họ.
“Không…” Tường Tử nhìn Cố Ninh Viễn, rồi lại nhìn Lương Hướng Huy, cậu lắc đầu trả lời, “Tôi chỉ đi theo Nguyệt Nguyệt.”
“Hừ, không có tiền đồ! Cậu không biết xấu hổ mà đi theo sau mông của một đứa con gái ư?” Cố Ninh Viễn khinh bỉ nói.
“Tường Tử, cậu ở lớp hai, Nguyệt Nguyệt ở lớp một, cậu đi theo con bé ấy cũng vô dụng. Cậu đi theo nó làm gì chứ?” Lương Hướng Huy đả kích nói.
“Nguyệt Nguyệt là bà xã của tôi! Mẹ tôi nói, bà xã và ông xã phải sống cùng nhau.” Tường Tử rất bình tĩnh nói.
“Hừ, xem ra cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Cố Ninh Viễn giơ cánh tay lên, định vung nắm tay qua, còn Lương Hướng Huy vốn định làm người tốt cũng thả tay, lười khuyên nữa.
Thế là, khi nắm tay của Cố Ninh Viễn sắp rơi trên người của Tường Tử thì một tiếng thét chói tai vang lên, “Tường Tử!”
Sau đó, lúc mọi người còn chưa phản ứng thì một cô gái cao lớn chạy tới, một tay giữ lấy cánh tay Tường Tử, còn tay kia thì đẩy Cố Ninh Viễn ngã trên mặt đất, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tường Tử, nhẹ giọng dỗ dành: “Tường Tử, Tường Tử, đừng sợ, đừng sợ, có bị thương không, có bị thương không? Để chị nhìn xem, để chị nhìn xem.”
Người tới quả là Lâm Uyển Nguyệt đang học cấp ba, là chị ba của Tường Tử.
“Chị, em không sao.” Tường Tử nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tường Tử, Nguyệt Nguyệt đâu? Sao không thấy bà xã của em?” Uyển Nguyệt hỏi.
“Nguyệt Nguyệt đang họp lớp, bảo em ở đây chờ cậu ấy.” Tường Tử ngoan ngoãn đáp lời.
“Ờ, thế mấy nhóc này là sao đây?” Uyển Nguyệt bồng Tường Tử, trừng mắt nhìn hai thằng bé bắt nạt Tường Tử và những thằng bé khác đứng cách đó không xa, cô trầm giọng hỏi.
“À, bọn họ nói em phải nghe lời bọn họ, bằng không thì đánh em ạ.” Tường Tử ngoan ngoãn ôm cổ Uyển Nguyệt, nhỏ giọng trả lời. Lúc này cô lập tức khơi dậy bản năng của người mẹ chôn vùi trong xương cốt mình.
Nói đùa, nhà họ Lâm cô chỉ có một đứa con trai, hơn nữa từ bé Tường Tử đã rất ngoan ngoãn, bộ dạng đáng yêu, quả thực thương muốn chết. Hiện tại lại có người dám đánh cậu? Thật là làm phản mà.
“Hồi nãy là ai dám ra tay đánh Tường Tử nhà chúng tôi?” Uyển Nguyệt lớn tiếng hỏi.
“Nó!” Cố Ninh Viễn không chút do dự chỉ vào Lương Hướng Huy trả lời, mà Lương Hướng Huy cũng chẳng chịu thua kém, cậu ta chỉ vào Cố Ninh Viễn.
“Được lắm! Xem ra hai nhóc đều muốn đánh Tường Tử nhà chúng tôi. Tốt lắm! Rất tốt!” Uyển Nguyệt vô cùng tức giận, ngược lại nở nụ cười.
Ngay sau đó, Uyển Nguyệt sải một bước dài, dùng bàn tay rảnh rỗi mà véo lỗ tai của Cố Ninh Viễn, quát với cậu ta: “Cái đồ rùa con này, bà cô đây nói cho nhóc biết, nếu lần sau nhóc còn dám động đến một sợi tóc của Tường Tử nhà chúng tôi, tôi sẽ đánh nhóc đến nỗi mẹ nhóc không nhận ra. Không tin thì chúng ta thử xem.”
“Chị dám!” Cố Ninh Viễn trừng mắt nói.
“Vì sao tôi không dám!” Uyển Nguyệt híp mắt trả lời.
“Ông nội tôi là thượng tướng, ba tôi là tư lệnh, tôi là tiểu thiếu gia của nhà họ Cố, chị dám động đến tôi thử xem!” Cố Ninh Viễn trừng mắt nói với Uyển Nguyệt.
“Hừ, nhóc xem tôi có dám không!” Uyển Nguyệt trực tiếp vung bàn tay qua, khiến cho Cố Ninh Viễn loạng choạng, cả người đứng không vững, “Tôi nói cho nhóc biết, nhà họ Lâm chúng tôi không phải dễ bắt nạt đâu. Tôi sẽ đánh nhóc, tôi xem nhà họ Cố các người có bản lĩnh gì.”
“Còn nhóc kia.” Uyển Nguyệt nói xong, không thèm để ý tới Cố Ninh Viễn nữa, cô véo lỗ tai của Lương Hướng Huy đứng bên cạnh, “Tôi nói cho nhóc biết, sau này Tường Tử nhà chúng tôi bị thương một chút, tôi mặc kệ là ai đánh, tôi chỉ tìm nhóc tính sổ. Em trai tôi bị đánh một quyền, tôi sẽ đánh nhóc mười quyền. Nghe rõ rồi chứ? Còn dám bắt nạt em trai tôi, tôi sẽ cho nhóc nhìn thấy thủ đoạn của người chị là gì.”
“Hừ, chị lấy lớn ức hiếp nhỏ!” Lương Hướng Huy giờ đây không dám nói lời nào, cậu học sinh ở bên cạnh nói.
“Tôi lấy lớn ức hiếp nhỏ thì sao? Tôi nói cho mấy nhóc biết, Tường Tử nhà chúng tôi có ba người chị. Tôi coi như là người nhỏ nhất. Lần sau Tường Tử nhà chúng tôi lại xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ chơi ba đánh một. Các nhóc suy nghĩ cho kỹ đi!” Uyển Nguyệt lớn tiếng uy hiếp. Sau đó, cô quay đầu nói với cậu em trai, “Tường Tử, Nguyệt Nguyệt ở lớp nào, chúng ta đến bên ngoài phòng học đợi em ấy. Lát nữa chị đưa hai đứa về nhà.”
Sau đó, cô ôm Tường Tử rời đi, để lại một đám nhóc ngày thường làm trời giờ đây đang hoảng hồn tại chỗ.
Vì thế, bắt đầu từ hôm ấy, không có ai dùng vũ lực đối với Tường Tử.
Như vậy, sự việc lại trở về điểm ban đầu.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Hai phe đối xử dè dặt với Tường Tử, thậm chí còn nịnh nọt một tí, bởi vì từ sau hôm xảy ra chuyện, chị ba của Tường Tử mỗi ngày đều đến lớp học của bọn họ đi dạo vài lần, mỗi lần đều mang không ít đồ ăn cho Tường Tử. Đương nhiên, mục đích chính vẫn là sợ bảo bối Tường Tử nhà họ bị bắt nạt.
Nếu cô đến mà Tường Tử không có ở đây, Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy sẽ gặp họa. Thật là bá đạo quá mà. Có điều Nguyệt Nguyệt lại thích, bởi vì mỗi lần chị chồng tương lai đến thì đều có một đống đồ ăn. Cô còn chỉ vào nam sinh của lớp cô bé mà nghiêm túc nói: “Không cho phép ăn hiếp Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi, bằng không thì mấy nhóc đẹp mặt đó.” Sau đó nam sinh của lớp Nguyệt Nguyệt càng nghe lời hơn, thật tốt quá!
Hóa ra, có người che chở thật tốt như vậy.