Viễn Hi Đình chỉ bị suy nhược cơ thể nên sau hai ngày liền được xuất viện, còn vết thương của Cận Thời Xuyên khá nặng nên cần thêm thời gian theo giõi.
Mấy ngày qua, những người cần tới thăm đều đã tới, người đến rồi người đi đếm không xuể. Chẳng biết là ai đã lan truyền tin anh phải nhập viện ra ngoài, khiến các ông lớn ở Tây Thành đều đại giá quang lâm tới thăm. Phần lớn trong số đó đều là đối tác lâu năm của Cận Thị, hoặc là những người có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Cận.
Cận Thời Xuyên vốn chẳng thích đại lễ như thế một chút nào, nên hễ có người tới cũng chỉ trò chuyện dăm ba câu khách sáo rồi lại đuổi khéo người ta đi.
“Hazza… nằm viện cũng không yên nữa.” Cận Thời Xuyên nằm dài trên giường, lấy gối bưng kín mặt, liên tục than vãn.
Viễn Hi Đình bật cười: “Được rồi… đừng kêu la nữa… Anh có kêu tới sáng mai thì người ta muốn đến vẫn sẽ đến thôi!”
Cận Thời Xuyên lại bật người ngồi dậy: “Sao em không để anh nói thật với mọi người rằng em là vợ của anh, mà cứ phải nhận mình là hộ tá chăm sóc anh.”
“Muốn ra mắt với tư cách vợ của Cận Thời Xuyên cũng phải lộng lẫy một chút chứ! Anh nhìn em thế này, mất mặt lắm!” Viễn Hi Đình cười lên thành tiếng, vừa cẩn thận chỉnh lại ga giường giúp anh vừa nói.
Đột nhiên, anh túm lấy tay cô, dùng sức kéo mạnh, khiến cơ thể cô ngã nhào lên trên người anh. “Nhưng anh không thích ánh mắt của những người đó khi nhìn em một chút nào.”
Cô mỉm cười rạng rỡ, quơ ngón tay ấn nhẹ trên sống mũi anh: “Em không quan tâm tới bọn họ. Em chỉ quan tâm đến cái nhìn của anh mà thôi!”
Anh nhớm người tới, hai vầng trán chạm nhẹ vào nhau: “Đối với anh, em là duy nhất… bà xã ạ…”
Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần trong gang tấc, hai khoé môi cong lên tạo nên một đường parabol hoàn chỉnh.
Giữa lúc đó, cửa đột nhiên mở toang ra, hai người phụ nữ cùng lúc đi vào.
Viễn Hi Đình giật mình muốn nhảy xuống thì bị Cận Thời Xuyên ôm chặt lại.
Ánh mắt anh lập tức trở về trạng thái lạnh như băng, sắc như lưỡi liềm. “Không ai dạy các người phép lịch sự à?”
“Xin lỗi, Cận tổng… chúng tôi sơ ý quá.” Nguỵ Lan tỏ vẻ ái ngại, hơi cúi đầu nói.
Tô Kim Nhã sải chân bước tới, đặt giỏ trái cây lên trên bàn nhỏ cạnh giường, cười nhẹ: “Cận tổng,… nghe nói anh bị ốm nên em và mẹ đặc biệt tới thăm.”
Cô ta diện chiếc đầm màu đen hai dây ngắn trên nửa đùi, để lộ ra vòng một đầy đặn săn chắc, cùng chiếc eo thon thả. Vào lúc đặt giỏ hoa quả xuống, Tô Kim Nhã cố tình ưỡn ẹo trước mặt Cận Thời Xuyên, để lộ ra hõm ngực sâu dài cùng nước da trắng mịn.
Nhưng Viễn Hi Đình phản ứng nhanh hơn, cô dùng tay che mắt Cận Thời Xuyên lại, trừng mắt nhìn Tô Kim Nhã. “Cô đứng cách xa chồng tôi một chút… đi đi.”
Thái độ kịch liệt ấy của Viễn Hi Đình khiến Cận Thời Xuyên bật cười, khoé môi rung rinh không ngớt.
Nguỵ Lan thấy vậy liền lên tiếng nói: “Hi Đình… dù sao Kim Nhã cũng là em gái con… sao con lại nói như thế?”
“Vậy tôi phải nói thế nào? Bảo cô ta lại gần để quyến rũ chồng tôi ư? Bà xem xem con gái bà mặc cái thứ gì thế kia? Đi thăm bệnh hay đi làm gái vậy hả?” Ánh mắt Viễn Hi Đình tràn ngập mị cường, mở to ra nhìn Nguỵ Lan không chớp.
Tô Kim Nhã ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ nhưng thực ra trong lòng cực kì bực bội, cô ta cố tình chạm nhẹ tay lên bả vai Cận Thời Xuyên, nhưng lại bị Viễn Hi Đình hất văng đi ngay sau đó: “Tránh ra… chồng tôi bị dị ứng với loại người giống như cô.”
“Hi Đình… chị đừng quá đáng. Anh rể còn chưa nói gì kia kìa.” Tô Kim Nhã vẫn không chịu từ bỏ ý định, vẫn cố ý dùng mùi nước hoa nồng nặc quyến rũ Cận Thời Xuyên. “Thích ai là quyền của anh ấy… không tới lượt chị can thiệp vào.”
Cận Thời Xuyên ngay lập tức dội cho Tô Kim Nhã một gáo nước lạnh: “Cô ấy có quyền.”
Dứt lời, anh ngay lập tức gọi cho Tần Dữ: “Vào đây một lát.”
Chưa đầy hai phút sau, Tần Dữ đã đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc… anh có việc gì cần dặn dò sao?”
Cận Thời Xuyên lạnh nhạt nói: “Đuổi hai người kia đi đi, vứt luôn giỏ quà trên bàn ra ngoài.”
Sắc mặt Tô Kim Nhã lập tức đen thui: “Tại sao chứ? Em có gì không bằng chị ta? Em mới là tiểu thư Tô gia, còn chị ta chỉ là một kẻ bị cả gia tộc gạch sổ xoá tên.”
Bàn tay của Viễn Hi Đình buông xuống, để lộ ra đôi con ngươi đầy màu đen tối của Cận Thời Xuyên. “Trợ lý Tần, vả miệng cô ta cho tôi.”
Tần Dữ vừa nháy mắt với hai vệ sĩ bên cạnh, ngay lập tức những cái tát trời giáng phủ xuống trên đôi gò má Tô Kim Nhã, khiến mặt cô ta đỏ hồng, in rõ dấu vết ngón tay.
Nguỵ Lan bên cạnh liên tục khóc lóc cầu xin: “Cận thiếu gia, xin hãy tha cho con gái tôi. Nó cũng chỉ vì quá thích cậu nên mới làm liều như thế.”
Cận Thời Xuyên cao thâm nói: “Chính vì có một người mẹ giống như bà nên cô ta mới dám làm càn. Cái chức tiểu thư Tô gia vợ tôi không thèm lấy, chứ không phải là không có. Bà tưởng ai cũng giống với Tô Cẩn, rồi muốn làm gì cũng được à? Quen thói cướp chồng người khác rồi sao? Tôi vốn dĩ muốn cho nhà họ Tô một con đường sống nhưng bây giờ xem ra thì không cần thiết nữa. Các người không xứng để có được sự nhân từ ấy. Cứ chờ tới ngày tán gia bại sản đi.”
Hai mẹ con cô ta liền ngã sạp xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt chảy thành dòng: “Cận thiếu gia… chúng tôi xin cậu… đừng làm như thế! Dù sao chúng tôi cũng là người nhà của Hi Đình mà.”
Viễn Hi Đình cười mỉa mai: “Ban nãy chính miệng bà đã nói rằng tôi bị trục xuất ra khỏi gia tộc rồi cơ mà? Nhanh vậy đã quên rồi sao?”
“Hi Đình… nể tình Tô gia có ơn nuôi dưỡng con mười mấy năm, không còn tình cũng còn nghĩa, nói giúp chúng ta một câu được không?” Nguỵ Lan ỉ ôi khóc lóc.
“Hứ…!” Viễn Hi Đình cười nhạt: “Chẳng lẽ các người đã quên những gì mình làm với mẹ tôi rồi ư? Các người có thể không nhớ nhưng tôi thì không bao giờ quên. Loại người tệ bạc như bà không xứng để nói đến tình nghĩa, càng không đáng để tôi phải bận tâm. Cái ngày mà bà phá hoại gia đình nhà người khác, cướp đoạt hết gia sản của Viễn gia, dồn mẹ tôi vào bước đường cùng, đẩy cô cháu tôi ra khỏi nhà, đáng lẽ ra bà phải biết sẽ có ngày hôm nay mới phải. Cả đời này tôi có thể tha thứ cho bất kì ai nhưng người của Tô gia và mẹ con bà thì không bao giờ. Trợ lý Từ, ném họ ra ngoài đi.”
Cận Thời Xuyên nhẹ nhàng ôm chầm lấy Viễn Hi Đình vào lòng: “Cô gái nhỏ của anh nay đã biết cách tàn nhẫn với người khác rồi cơ đấy!”
“Là vì họ đáng bị như thế! Sao… anh xót cho người đẹp à?” Viễn Hi Đình quắt mắt nhìn anh, đuôi mày khẽ rướn lên nhẹ.
“Xót một mình em đã đủ khổ lắm rồi, anh dại gì mà ôm thêm người nữa.” Cận Thời Xuyên chạm nhẹ chóp mũi tới trên đỉnh mũi cô, cưng chiều cọ quậy.
Viễn Hi Đình thâm sâu nhìn anh: “Ban nãy… nếu em không che… có phải anh sẽ nhìn tới lác mắt hay không hả?”
Cận Thời Xuyên nhỏ giọng: “Anh… chỉ thích mỗi cơ thể của em thôi! Mặc dù, ngực có hơi lép, mông có hơi nhỏ, eo thì không được mượt lắm, nhưng mà… tạm dùng được…”