Bầu không khí nhanh chóng trở về trạng thái yên tĩnh, Cận Thời Xuyên lạnh lùng quay lưng bước vào thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc của Cận Cổ Quân.
Anh không gõ cửa mà trực tiếp xông vào trong, xoay người ngồi xuống ghế sô pha, tự rót trà ra ly, nâng lên nhấp một ngụm.
Cận Cổ Quân tạm ngừng hết mọi việc, đi tới ngồi xuống đối diện Cận Thời Xuyên, điềm nhiên hỏi: “Sao đột nhiên anh lại tới đây vậy?”
Sắc mặt Cận Thời Xuyên vẫn lạnh lẽo như thường, không để lộ ra bất cứ xúc cảm gì cả. Anh thong thả đặt ly trà xuống bàn, quắt ánh mắt sâu như chim ưng lên nhìn Cận Cổ Quân, biểu tình trong đáy mắt anh mù mờ không rõ. Anh cất lên thanh âm bình thản nhưng lại tràn ngập sự kiên định: “Cổ Quân, có những chuyện không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng làm.”
Sau khi nghe Karic nói rằng người tố cáo dự án bị rò rỉ là người thuộc tập đoàn Cận Thị, Cận Thời Xuyên liền cho người điều tra, sự thật đã vả vào mặt anh một cú đầy đau đớn. Người làm ra việc ấy lại không phải ai khác mà chính là em họ của anh, Cận Cổ Quân.
Vốn dĩ, tình cảm của hai anh em họ từ nhỏ đã rất tốt, có thể nói là keo sơn, nhưng khi lớn lên, chẳng hiểu sao mối quan hệ giữa họ mỗi lúc một xa cách, xa tới nỗi cho dù chạm mặt cũng chẳng nói được với nhau mấy câu.
Nhưng thời gian trước, Cận Cổ Quân vẫn luôn yên phận, chỉ làm đúng chức trách của bản thân, không hề có ý định gây khó khăn cho bất cứ ai. Không hiểu sao lần này lại cố tình nhằm vào Cận Thời Xuyên như thế?
Anh ta thậm chí còn không giấu giếm động thái của mình, hùng hổ nhìn thẳng vào mắt Cận Thời Xuyên tuyên bố: “Tôi đâu có ý định không để người khác biết chứ! Cận Thời Xuyên… anh đừng tưởng chỉ mình anh thông minh, đôi lúc cái thông minh lại là thứ dẫm đạp anh xuống hố đó.”
Cận Thời Xuyên có chút không tin vào tai mình, anh tự hỏi rốt cuộc là vì sao Cận Cổ Quân từ một người trầm tĩnh an phận biến thành một kẻ ngông cuồng như vậy? “Cậu có chuyện gì thì nói thẳng ra đi? Đừng lòng vòng nữa.”
Cận Cổ Quân nhếch khoé miệng cười nhạt: “Tôi muốn anh nhượng lại chức tổng giám đốc Cận Thị lại cho tôi.”
Mi tâm của Cận Thời Xuyên khẽ nhíu lại, rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Cổ Quân… Cậu chắc là mình có thể đảm đương được chức trách này không?”
“Hứ! Dù được dù không anh cũng không có quyền ngăn cản. Tôi và anh đều là con cháu Cận gia, vậy anh lấy cái quyền gì có được Cận Thị, còn tôi thì không?” Cận Cổ Quân tỉnh bơ nói.
Tâm tình của Cận Thời Xuyên gần như sụp đổ, anh không ngờ Cận Cổ Quân lại biến thành bộ dạng như hiện nay. Còn đâu dáng vẻ của đứa trẻ ngày ngày chạy theo phía sau anh nói: “Anh Xuyên, sau này anh sẽ mãi bảo vệ em chứ?” “Anh Xuyên, em không cần gì cả, chỉ cần có anh yêu thương em là được rồi.”
Khi còn nhỏ chúng ta có thể dễ dàng trao nhau lời yêu thương, nhưng tới lúc trưởng thành, dường như ta đã quên đi cách để nói tiếng yêu một người, chỉ có thể dùng hành động âm thầm để tỏ lòng quan tâm đối phương.
Bao năm qua, mặc dù Cận Thời Xuyên vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng anh chưa từng quên đi lời hứa lúc nhỏ với Cận Cổ Quân. Chỉ cần anh nghe tin em trai đang gặp khó khăn, thì anh lại âm thầm giúp đỡ. Khi biết đối tác từ chối gặp mặt, anh liền thay em trai ra mặt.
Hầu hết dự án mà Cận Cổ Quân lấy được trong những năm nay, đều do Cận Thời Xuyên âm thầm dùng mối quan hệ để giúp đỡ.
Anh cũng có thể nhượng lại chức vụ tổng giám đốc Cận Thị cho Cận Cổ Quân, chỉ là năng lực quản lý của anh ta thực sự không đủ, anh lo rằng anh ta sẽ không cán đán nổi.
“Cổ Quân… Cậu… có gì bất mãn với anh à?” Cận Thời Xuyên có thể nhìn ra là Cận Cổ Quân không được vui, lại thêm ánh mắt như căm hận không thể giết người của anh ta nhìn anh càng khiến lòng anh thêm nghi hoặc.
Mặc dù, anh không ưa Tôn Lệ Vân, cũng chúa ghét bản tính nhu nhược của Cận Tư Thành, nhưng tình cảm mà anh dành cho Cận Cổ Quân là thật, chưa từng có một chút gian dối, chỉ là anh không muốn nói ra thành lời mà thôi!
Ánh mắt của Cận Cổ Quân càng thêm gay gắt: “Đúng, tôi bất mãn với anh. Anh dựa vào cái gì mà cho mình là nhất, đối xử với người khác giống như rác rưởi như thế. Có thể với anh, những người ấy chẳng là gì, nhưng với người khác có thể đó là vật bảo. Từ nay tôi sẽ không chịu ở yên nữa, tôi sẽ tự dùng năng lực của bản thân để bảo vệ những người mà tôi yêu.”
“Nếu cậu đã nói như thế thì tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu: muốn gì hãy đường đường chính chính mà giành lấy, đừng chỉ biết đâm sau lưng người khác, những người như thế chỉ cho thấy bản thân mình thảm bại hơn mà thôi!” Cận Thời Xuyên sắc sảo nói, câu chữ không hề có sự nặng nề ngược lại lại tràn đầy tự tin.
Dứt lời, Cận Thời Xuyên thẳng thừng đứng dậy đi về phòng làm việc của mình, không thèm ngoảnh đầu lại dù chỉ một cái.
Trong lòng anh trăm mối tơ vò, một mặt anh muốn dạy dỗ cho Cận Cổ Quân một bài học nhớ đời, mặt khác lại không nỡ làm tổn thương anh ta. Dẫu sao anh ta cũng thuộc dạng công tử bột chính hiệu, từ bé tới lớn đều sống trong sự bao bọc của nhiều người, chưa từng phải trải qua những chuyện tranh chấp hay vấp ngã, sợ rằng chỉ cần một bước lầm đường sẽ không có cách gì quay đầu lại.
Trông vẻ bề ngoài Cận Thời Xuyên lạnh lùng tàn nhẫn nhưng thực ra lại là người trọng tình cảm. Chỉ cần là chuyện vướng tới người quan trọng trong lòng anh sẽ khiến anh phân vân không thôi. Dù đưa ra bất cứ quyết định gì cũng sẽ để lại hối tiếc và day dứt.
Cho tới tối hôm đó, anh vẫn không ngừng nghĩ tới chuyện của Cận Cổ Quân, thỉnh thoảng lại ngẩn người lơ đễnh.
Viễn Hi Đình thấy lạ nên hỏi: “Công việc lại gặp phải trục trặc gì hả anh?”
Cận Thời Xuyên lắc đầu: “Không phải, là chuyện của Cổ Quân. Anh thấy dạo gần đây cậu ấy rất lạ, sợ sẽ gây nên sai lầm. Việc rò rỉ mẫu thiết kế lần này cũng là do cậu ấy làm.”
Cô hiểu rõ tính anh nên ít nhiều gì cũng đoán ra được suy nghĩ trong anh, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện, áp đôi bàn tay lên gò má anh: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Có những chuyện cần xử lý cứ xử lý, cần răn đe cứ răn đe. Cuộc đời là của cậu ấy, anh cũng đâu thể bao bọc mãi được. Lỗi lầm của cậu ấy thì cứ để cậu ấy phải tự chịu trách nhiệm. Nếu anh sợ truy cứu trách nhiệm của cậu ấy sẽ khiến cậu ấy căm hận anh thì sao anh lại không nói những gì anh đã làm cho cậu ấy trong suốt nhiều năm qua để cậu ấy biết?”
Hai mắt anh sáng rực nhìn cô: “Sao em biết được?”
Cô mỉm cười: “Em biết anh chỉ là tỏ vẻ thờ ơ với cậu ấy nhưng chưa bao ghét cậu ấy cả. Anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cậu ấy, đúng không?”
Anh im lặng có nghĩa không phủ nhận.
Trong lòng anh trồi lên tia cảm kích, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình cô biết anh nghĩ gì và muốn gì, cũng chỉ có cô mới để tâm đến cảm xúc của anh.