Qua khung cửa kính, Cận Thời Xuyên nhìn thấy bóng dáng mỏng manh quen thuộc bên đường, anh vội vàng tấp xe sang, tháo nhanh dây thắt an toàn, rồi bước xuống khỏi xe.
“Đình Đình…” Thanh âm hơi khàn khàn nhưng tràn ngập hơi ấm, hốc mắt anh đỏ lựng.
Viễn Hi Đình sững người lại vài giây, sau đó chầm chậm quay đầu, hai mắt tròn xoe nhìn anh không chớp.
Cận Thời Xuyên xúc động nhào tới ôm chầm lấy Viễn Hi Đình, mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào cũng không chịu buông tay.
Một lúc sau, anh dần nới lỏng vòng tay, đôi tay rắn rỏi giữa chặt đôi bờ vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghẹn ngào nói: “Đình Đình… anh không phải là người đã gây ra tai nạn cho cô và chị của em. Tối đó, anh nói xin lỗi là vì… nếu như ngày hôm ấy anh lái xe nhanh hơn một chút, chặn đầu chiếc xe kia, thì chắc có lẽ xe của cô em đã không bị đâm trực diện, kết cục sẽ khác đi. Còn anh nói mình ra nước ngoài để chạy trốn vì anh không thể chấp nhận được sự thật là hai chúng ta đã chia tay.”
Viễn Hi Đình hơi khựng lại, khoé mi hoen đỏ, giọng nói run run: “Vậy anh nói kết hôn với em là vì cảm thấy áy náy và muốn bù đắp chuyện năm xưa thì sao?”
Cận Thời Xuyên sụt sịt: “Mười năm trước một mình em phải gánh chịu nhiều nỗi đau như thế mà anh lại không thể ở bên cạnh, đương nhiên bây giờ muốn bù đắp lại cho em rồi, hơn nữa, anh còn muốn bù đắp cho những tiếc nuối của năm xưa.”
Khoé môi anh vẽ nên một đường cong rực rỡ, ánh mắt anh tràn ngập ấm áp và dịu dàng. “Đình Đình… thời gian qua em vất vả rồi, phần đời còn lại hãy yên tâm ở bên anh nhé! Anh không dám đảm bảo rằng sẽ cho em được cuộc sống giống như em mong muốn nhưng anh nguyện dâng hiến cả sinh mệnh này để bảo vệ và chăm sóc em, không bao giờ phản bội, cũng sẽ không bao giờ rời xa.”
Đôi con ngươi Viễn Hi Đình trở nên lấp lánh, những giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn khoé mi, cổ họng cô nghẹn ứ không thể nói được thành lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Ngay sau đó, anh nắm tay cô dắt lên xe, tới phòng trọ của Lưu Đào dọn đồ, trở về biệt thự Cận gia.
Theo như đã hứa, Cận Thời Xuyên dẫn cô về gặp Cận Bá Quốc coi như là câu trả lời thích đáng nhất.
Thấy mẹ con Viễn Hi Đình trở về, Cận Bá Quốc lòng như nở hoa, vui vẻ nói: “Cháu dâu, sau này đừng dại dột như vậy nữa nhé! Dù là cãi nhau thì cũng là nó ra khỏi nhà.” Ngón tay của ông cụ chỉ thẳng mặt Cận Thời Xuyên. “Nếu như nó không chịu đi thì cháu hãy nói với ông một tiếng, ông giúp cháu đuổi.”
Cận Thời Xuyên xoa đầu Viễn Hi Đình: “Em đã ghi nhớ lời ông dạy chưa? Sau này em giận anh thì cứ trút hết lên anh, đừng bỏ nhà ra đi nữa đó. Nhà là nơi để về, chứ không phải để đi.”
“Vâng, vâng… em biết rồi…” Viễn Hi Đình khẽ cười.
Viễn Nhiên chạy tới ngồi xuống cạnh Cận Bá Quốc: “Cụ nội nhớ con không? Con mới đi mấy ngày mà nhớ cụ quá trời…”
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Cận Bá Quốc cười rạng rỡ. “Cháu đi rồi không còn ai chơi cờ, đối thơ với ta, khiến ta buồn muốn chết.”
“Vậy sau này Nhiên Nhiên sẽ không đi đâu nữa, ngày ngày tới tìm cụ chơi, có được không?” Viễn Nhiên cười hì hì, ôm chầm lấy Cận Bá Quốc.
“Được, được… con dọn qua ở với cụ luôn còn được nữa là. Cho bố mẹ con có không gian tạo thêm em bé.” Cận Bá Quốc vuốt nhẹ bím tóc của Viễn Nhiên.
Buổi tối, cả nhà Viễn Hi Đình ở lại dùng cơm tối với Cận Bá Quốc, sau đó Viễn Nhiên ở lại luôn, chỉ có cô và Cận Thời Xuyên trở về biệt thự.
Cửa chính vừa đóng sầm lại, anh như thú dữ nhào về phía cô, chẹn lấy đôi môi cô hôn lên đắm đuối. Anh điêu luyện mút mát miếng thạch rau câu mềm dẻo thơm ngon ấy, càng lúc càng hăng, không cách gì dừng lại.
Hơi thở của anh nặng nề, ngắn và dốc, thì thào bên cánh tai cô: “Tối nay em phải trả bài đầy đủ, trả luôn cả mấy ngày qua…”
Dứt lời, anh liền bế bổng cô lên, đưa về phòng, đặt nhẹ cô nằm trên giường, ngay sau đó liền đổ người đè xuống cơ thể cô, điên loạn hôn trên người cô.
Cô cố gắng chống chế: “Em còn chưa đi tắm…”
“Làm xong rồi tắm, tắm xong rồi làm thêm trận nữa, rồi lại tắm và làm…” Cận Thời Xuyên thỏ thẻ bên mang tai cô, hơi thở nóng như lửa đốt.
“Anh xem em là heo hay gì?” Viễn Hi Đình kinh hoảng.
Anh cắn mạnh xuống cổ cô, để lại một vết hôn đỏ hồng: “Em là cục nợ của đời anh…”
Da thịt anh nóng ran, đầu lưỡi anh điên loạn liếm láp trên cơ thể cô, đôi bàn tay anh thập thò mân mê nhũ hoa nhấp nhô nơi đỉnh đồi, trượt xuống hõm ngực, đi qua eo và bụng, rồi dừng lại mơn trớn nơi cửa hang của “động không đáy.”
Sau khúc dạo đầu, anh liền phóng thẳng vào cơ thể cô, cuồng lạc rơi vào trầm mê.
Anh không nóng vội, nhưng cũng chẳng dịu dàng, khi nhẹ nhàng âu yếm lúc dữ dội sôi trào. Thân thể anh tựa như thú dữ đang điên cuồng cấu xé con mồi.
Yêu là sự giao thoa hoà hợp giữa tình và dục, chỉ khi hai người quyện lẫn tâm hồn và thể xác vào nhau, hiến dâng sinh mệnh cho nhau, mới có thể khiến trò chơi ân ái trở nên cuồng nhiệt và nồng say.
Tạo hoá sinh ra hai loài giống đối lập nhau nhằm bù trừ cho nhau, chỉ khi cả hai trộn lẫn mới hợp thành một thể hoàn chỉnh, tiếp tục duy trì giống nòi.
Anh không phải là người đàn ông duy nhất trên thế gian, nhưng là người đàn ông duy nhất trong thế giới của cô, đưa cô lên đỉnh cao, có khả năng xâm chiếm nơi yếu mềm tư lự, khiến cô can tâm tình nguyện dâng hiến linh hồn mình vào tay anh.
Cô đê mê, anh mạnh mẽ. Cô vui vẻ, anh hứng thú. Cô rên rỉ, anh trầm mê. Cô sung sướng, anh hạnh phúc.
Suốt cả đêm hôm đó, Cận Thời Xuyên hoạt động gần như không ngừng nghỉ, chiếm lĩnh lấy cơ thể cô, khiến cô rên âm ỉ suốt đêm dài.
Mỗi lần hồi sức, anh lại cưỡi lên người cô, không cho cô có cơ hội được thở. Anh muốn khiến cô cả đời này chẳng thể nào quên được khoảng khắc đêm nay, biến giây phút này trở thành một phần kí ức ngọt ngào trong những năm tháng hạnh phúc và sung sức nhất của cả cô và anh.
Đôi mắt anh trong trẻo lại mê ly, lúc chìm đắm trong hoan lạc lại càng trở nên hút hồn. Lớp vỏ bọc lạnh lùng thường ngày bị cuỗn bay đi, chỉ còn lại dáng vẻ của người đàn ông dịu dàng và cưng chiều cô hết mực.
Sáng sớm hôm sau, Viễn Hi Đình vẫn cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành. Cận Thời Xuyên vừa thay xong đồ quần áo từ trong phòng chứa bước ra, anh nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường, hôn nhẹ lên mái tóc tán loạn của cô, thủ thỉ: “Cục nợ… Em còn không thức dậy là muộn làm đó…”
“Em đã nộp đơn xin nghỉ việc lên phòng nhân sự rồi… Giờ đang thất nghiệp…” Viễn Hi Đình lười mở mắt, giọng nói yếu ớt như chó con bị thương.
Cận Thời Xuyên lại cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, khoé môi cong nhẹ: “Em quên chồng mình là ông chủ sao?…”
Cô mơ mơ màng màng đáp: “Thế thì sao chứ! Ông chủ làm gì có quyền quản lý nhân viên cấp thấp như em… Bây giờ chắc là thông báo nghỉ việc của em đã dán ở bảng tin rồi.”
“Anh không có quyền quản lý nhân viên cấp thấp nhưng có quyền chú ý tới em. Bà xã à…” Thanh âm trầm ấm như rượu ngon thượng đẳng, khiến người ta không cần uống cũng thấy say.
Viễn Hi Đình cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, đôi má hơi hồng hồng, làn môi chúm chím như cười như không.
Cận Thời Xuyên cúi người thấp xuống, ghé sát tới môi cô: “Gọi ông xã đi.”
“Anh đừng làm bừa…” Cô ngại ngùng quay mặt đi, né tránh sự mập mờ đầy nham hiểm của anh.
“Nếu em không chịu gọi thì ngày hôm… anh vẫn có thể cùng em… chơi đùa trên giường… giống như tối qua, đảm bảo là… nhiệt độ sẽ không giảm, mà chỉ có tăng.” Mặt anh nghiêm túc, đè chặt hai cánh tay của cô lại, đáy mắt lộ rõ sự tà mị không tên.
“Em không muốn… xin anh đó… em… thật sự không chịu nổi nữa.” Cô ấp úng, sắc mặt ửng đỏ kéo tới mang tai. “Ông… xã…”
“Ngoan… dậy đi nào.” Anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, ôm cô ngồi dậy.