Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, hai cô gái đều nhìn về phía người đàn ông phong lưu lạnh lùng đứng bên cạnh bàn rượu, còn anh lại hờ hững nhìn về phía trước, trong đôi con người sâu như chim ưng, tựa hồ chứa đầy những mảnh vụn mất mát.
Trương Vĩ Cầm đặt ly rượu xuống bàn, bước tới khoác vào cánh tay Cận Thời Xuyên, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của anh, dịu dàng nói: “Vậy anh chọn em đi, em sẽ không phản bội anh.”
Lời nói của Trương Vĩ Cầm tựa như một nhát dao chém thẳng vào tim Viễn Hi Đình, cõi lòng cô thắt lại. Ly rượu bỗng nhiên tuột khỏi tay cô, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Khoé mắt cô ửng đỏ, cổ họng nghẹn ngào, thân thể run lên bần bật. Cô cứ tưởng bản thân giỏi diễn, nhưng không ngờ khi nghe cô gái khác tỏ tình với anh, thì cô lại luống cuống vụng về đến vậy.
Cận Thời Xuyên nghe thấy tiếng vỡ liền quắt mắt nhìn sang, mũi chân anh vừa mới xoay nhẹ, thì bàn tay nhỏ mềm của cô đã bị người ta nắm lấy, xuýt xoa hỏi: “Em có sao không?”
Cô bần thần lắc đầu: “Không sao. Anh Duật Phàm… em đi trước đây.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, bóng lưng thấp thoáng trong đám đông rồi khuất hẳn. Cận Thời Xuyên không cách nào rời mắt khỏi người cô, mãi tới khi không nhìn thấy nữa thì anh vẫn trầm mê đến ngẩn người.
Trương Vĩ Cầm lại nói: “Thời Xuyên, anh có đồng ý không?”
Cận Thời Xuyên lạnh lùng gỡ tay Trương Vĩ Cầm ra, lạnh nhạt nói: “Cho dù cô ấy phản bội tôi thì tôi vẫn yêu cô ấy.”
“Anh thật sự không hận cô ấy chút nào sao?” Trương Vĩ Cầm buồn bã hỏi.
Anh điềm tĩnh trả lời: “Không yêu thì làm sao hận…”
Ngay sau đó, anh cũng rời khỏi bữa tiệc, hoàn toàn không để tâm tới những lời Trương Vĩ Cầm vừa nói.
Chạm một ánh mắt, say cả đời.
Tướng mệnh của Cận Thời Xuyên phạm vào kiếp đào hoa, nhưng trong trái tim anh chỉ có một bóng hồng, dù là ai khác cũng không thể thay thế.
Dẫu cho cả đời này anh phải sống trong cô độc, thì anh cũng không mong là mình sẽ phản bội lại trái tim.
Viễn Hi Đình trong lòng khó chịu nên đã xuống xuống xe đi bộ, cô vẫy tay tạm biệt Châu Duật Phàm rồi quay lưng bước lang thang trên con phố tấp nập. Anh ta không yên tâm, đành xuống xe, lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Dưới ánh đèn đường tím nhạt, bóng dáng hai người một trước một sau, một cao một thấp, vẫn luôn được duy trì ở khoảng cách nhất định.
Khoảng cách đó không quá lớn, chỉ chừng mười mấy bước chân, nhưng Châu Duật Phàm lại không có cách gì thu hẹp được. Có lẽ, đó là ranh giới của người được yêu và không được yêu. Nếu như anh ta bước lên, chỉ sợ ngay cả tình bạn mong manh lúc này cũng không còn.
Có đôi lúc anh ta thầm hỏi: nếu như năm đó gia đình anh ta không chuyển đi nơi khác thì liệu người sánh bước bên cô hiện giờ có phải là anh ta không?
Thế nhưng, trên đời này làm gì có “nếu như”, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, không cách gì quay lại được nữa.
Gió thu lồng lộng thổi qua, từng cơn từng cơn phả vào lòng Châu Duật Phàm.
Suốt cả đoạn đường, Viễn Hi Đình không hề hay biết là Châu Duật Phàm đi theo mình, chỉ mải trầm ngâm nghĩ ngợi.
Cô đau một thì Châu Duật Phàm đau mười, cô rơi một giọt nước mắt cũng đủ khiến trái tim Châu Duật Phàm tái tê.
Cũng không phải là anh ta chưa từng thử an ủi cô, chỉ là anh ta không phải là người ấy, mãi mãi không thể nào xoa dịu được nỗi đau nơi đáy lòng cô.
Cô sinh ra đã cố chấp, cố chấp tới mức khiến người ta đau lòng.
Nửa đêm, sấm sét đánh ngang qua cửa sổ, một luồng sáng nhấp nháy loé lên. Căn phòng của Viễn Hi Đình bừng sáng trong thoáng chốc rồi lại chìm sâu trong bóng tối.
Cô chậm rãi bước xuống giường, xỏ vội dép lê, đi về phía cửa sổ. Bàn tay nắm lấy rèm cửa của cô đột nhiên cứng đờ, hai mắt cô mở to, sững sờ nhìn thân ảnh người đàn ông đang đứng dưới sảnh chính khu chung cư.
Mặc dù, ánh sáng không tỏ, khoảng cách hơi xa, nhưng Viễn Hi Đình vẫn có thể nhìn ra người ấy là Cận Thời Xuyên.
Lại thêm một vệt sét đánh ngang qua trước mặt cô, vài giây sau đó, cơn mưa ào ào kéo tới. Mưa xối xả như thác nước, những hạt mưa nặng trĩu bắn tung toé bên khung cửa sổ, đọng lại những bọt nước trắng xoá, trong tích tắc liền lăn xuống thành một đường lem nhem.
Ánh mắt cô chăm chăm nhìn Cận Thời Xuyên, trong lòng không khỏi lo lắng. Anh bị điên sao, trời mưa cũng không biết tránh, lại đứng ngẩn ngơ dưới cơn mưa dữ dội.
Một lúc lâu sau, cô liền vớ chiếc ô trên giá treo đồ, hồng hộc chạy ra ngoài: “Đào Đào… giúp tớ một việc.”
“Việc gì thế?” Lưu Đào ngừng bấm điện thoại, ngước mắt nhìn Viễn Hi Đình.
“Đưa ô xuống cho anh ấy giúp tớ.” Trên mặt Viễn Hi Đình ghi rõ hai chữ “lo lắng”.
“Ai cơ?” Mi tâm Lưu Đào nhíu chặt.
Cô nghẹn ngào đáp: “Cận Thời Xuyên…”
“Cậu lo như thế thì tự mình đưa cho anh ấy đi.” Lưu Đào cau mày, trong lòng không khỏi khó chịu thay Viễn Hi Đình. Rõ ràng là còn yêu, còn quan tâm, lại cứng đầu không chịu thừa nhận.
“Nếu cậu không giúp thì thôi vậy.” Cô ủ dột quay lưng, đi về phòng.
Nhưng khi vừa đi được hai bước, Lưu Đào liền đứng lên, không can tâm nói: “Đưa đây.”
Hai mắt Viễn Hi Đình chợt loé sáng, mừng rỡ hệt như đứa trẻ vừa được phát kẹo vậy. “Cảm ơn cậu…”
Lưu Đào cầm hai chiếc ô đi xuống lầu, tới trước sảnh thì bật tung một cái ô màu xám lên, hoà mình dưới cơn mưa tầm tã, đi thẳng về phía Cận Thời Xuyên đang đứng, đưa chiếc ô màu xanh còn lại cho anh: “Anh trở về đi, trời mưa lớn như thế, cẩn thận lại ốm.”
“Có phải cô ấy bảo cô mang cho tôi không?” Cận Thời Xuyên đăm chiêu nhìn chiếc ô trong tay rồi hỏi.
“Phải.” Lưu Đào thẳng thắn thừa nhận.
“Vì sao cô ấy lại không xuống gặp tôi?” Cận Thời Xuyên mở tung chiếc ô ra, đội lên đầu.
Lưu Đào hơi cúi đầu, giọng nói nỉ non như chó con bị thương: “Cận Thời Xuyên, tôi chỉ có thể nói với anh là anh hãy về nhà suy nghĩ cho thật kĩ xem mình có làm điều gì có lỗi với cô ấy không? Và hãy cho cô ấy có thời gian để suy nghĩ… được không?”
Cận Thời Xuyên mù mờ không hiểu gì, đang muốn hỏi lại Lưu Đào thì cô ấy đã đi vào trong.
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn lên phía căn hộ mà cô đang sống, đèn phòng cô vẫn sáng, chỉ là anh không biết rằng cô có đang nhìn anh hay không.
Cô nép mình sau tấm rèm cửa, đau đớn nhìn theo bóng hình anh, nước mắt vô thức rơi xuống.
Mãi tới khi Lưu Đào về tới thì tâm tình cô mới bình tĩnh hơn một chút.
Lưu Đào nói: “Đình Đình… nếu cậu còn yêu thì hãy quay về bên anh ấy đi, đừng cố làm tổn thương nhau nữa, hoặc là cứ mặt đối mặt nói rõ tất cả, coi như để nhẹ lòng hơn. Tớ biết cậu rất khó xử, nhưng mà tớ tin là cô và chị gái của cậu cũng không hi vọng cậu giống như bây giờ. Cậu và Thời Xuyên đã bỏ lỡ nhau tận mười năm, là mười năm chứ không phải một năm đâu, hai người định như thế này bao lâu nữa, thêm mười năm nữa ư? Thời gian của con người có hạn, cậu đừng quá cố chấp, để đến khi ngoái đầu nhìn lại thì đã muộn màng. Tớ không thể khuyên cậu buông bỏ hận thù hay tình yêu được, vì cuộc sống này là của cậu, tớ không có quyền, nhưng cậu cũng không thể cứ sống mãi trong ủ dột như thế này. Cậu phải tự mình chọn lựa, tự mình đứng lên, cậu hiểu không?”
Và thế là, suốt cả đêm đó, Viễn Hi Đình đã suy nghĩ về những lời Lưu Đào nói.