Thần thức của Cận Thời Xuyên nửa tỉnh nửa mơ, lâng lâng nhìn Viễn Hi Đình không rời, trong khoé mắt ngập tràn thâm tình, bao nhiêu nét hung hãm ban nãy đều tiêu biến, chỉ còn lại sự dịu dàng vô biên.
Trái tim Viễn Hi Đình đập dữ dội tựa như sóng vỗ, không cách gì kiểm soát được.
Cô luống cuống phớt lờ ánh mắt của anh đi, xoay người nhìn Kiều Tầm một cái, rồi dõng dạc nói: “Xin lỗi, anh ấy uống say rồi. Chúng tôi sẽ chịu tiền thuốc men của anh, thành thật xin lỗi.”
Kiều Tầm nổi tiếng hung bạo tàn ác, lạnh như một phiến băng vạn năm không tan, một khi đã đụng tới hắn thì xác định chết không có chỗ chôn.
Hắn một tay ôm lấy vết thương đẫm máu trên bả vai, đứng thẳng người dậy, quắt ánh mắt sắc lạnh lên nhìn Viễn Hi Đình, ấn đường đen lại. “Mẹ kiếp, ông đây không cần mấy đồng tiền lẻ đó. Tiền… ông đây không thiếu, hôm nay ông đây cần mạng hắn ta.”
Thanh âm khàn khàn tràn đầy quỷ mị, đôi mắt lạnh của hắn càng trở nên nhạy bén, thu lại một tia hung tàn vô biên.
Viễn Hi Đình run rẩy, dang hai tay chắn ngang trước người Cận Thời Xuyên. “Không được, tôi sẽ không cho phép anh làm hại anh ấy.”
Ôn Diên bước lên trước một bước, nói: “Kiều đại ca, mong anh tha mạng,… đừng chấp nhặt với người say. Anh hãy nể tình cậu ta là thiếu gia nhà họ Cận mà nương tay,… có được không?”
Mi tâm của Kiều Tầm khẽ nhíu lại, sau đó lại cất lên thanh âm khản đặc: “Hắn là Cận Thời Xuyên…”
“Phải.” Ôn Diên cố vặn ra nụ cười nhưng mặt mày lại méo xệch lại.
Kiều Tầm nhếch môi cười nhạt: “Thật không ngờ cậu chủ Cận gia xưa nay nổi tiếng hung tàn, coi trời bằng vung, nay lại thành ra bộ dạng thế này.”
“Mày nói gì cơ?” Mặt Cận Thời Xuyên đỏ bừng lên, hai mắt trừng trừng nhìn Kiều Tầm.
Viễn Hi Đình ngay lập tức trợn mắt, quát: “Anh im miệng…”
Sau đó, cô lại quay sang nhìn Kiều Tầm, đôi mắt cô trong veo chứa đựng sự kiên định. “Nếu anh không muốn giải quyết êm đẹp thì chúng ta cùng tới sở cảnh sát làm việc. Tôi có quen cảnh sát trưởng, có thể gọi anh ấy tới ngay bây giờ.”
Kiều Tầm trong phút chốc bỗng sững người, cô gái này thật sự rất khác so với bao nhiêu người phụ nữ mà hắn từng gặp qua.
Mặc dù, cô không phải kiểu đẹp đến khuynh thành điên đảo nhưng trên người cô lại toát lên một loại khí chất rất đặc biệt, tựa như một nhành hoa mua mọc dại trên núi rừng, khiến người ta vừa nhìn liền đổ lòng mê say. Mặc dù không phải là một loại hoa quý hiếm hay đắt đỏ nhưng hoa mua mang tới cho người ta cái nhìn lạ mắt và mới mẻ.
Hắn nhếch khoé môi như cười như không: “Em hôm nay nhất định phải bảo vệ hắn tới cùng sao?”
Viễn Hi Đình mặt không biến sắc, gật đầu: “Phải…”
“Được thôi!” Kiều Tầm cười hung hãm, đôi mắt màu lục len lói tia sắc bén. “Tôi trước nay không thích làm khó phụ nữ. Nể tình em, có thể tha cho hắn một lần…”
Lúc hắn nói những lời đó thì trong lòng hắn đã rung động.
Trái tim sắt đá ngủ yên nhiều năm của hắn bỗng nhiên đập thình thịch.
Nhưng cô lại chẳng thèm liếc nhìn hắn tới lần thứ hai, trực tiếp quay đầu lại, nắm lấy cổ tay Cận Thời Xuyên lôi anh ra khỏi quán bar.
Hai chân anh đá quéo nhau, vô thức bước đi theo phía sau lưng cô, ánh mắt chất đầy chân tình chưa từng rời khỏi người cô.
Dưới làn gió đêm lành lạnh, Cận Thời Xuyên đột nhiên dừng bước bên đường, kéo Viễn Hi Đình sà vào lòng, dang tay ôm chặt lấy. “Đình Đình,… đừng rời xa anh, đừng ly hôn… có được không? Anh đã làm gì sai, em hãy nói cho anh biết đi, anh có thể sửa.”
Viễn Hi Đình cứng người, lòng lạnh giá như băng, cổ họng khan khốc như người bị bỏ khát lâu ngày. Cô ngẩng cổ nuốt nước mắt vào trong, cất lên thanh âm đầy gió lạnh: “Không thể sửa được nữa rồi. Thời Xuyên… sau này anh hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tới tìm em nữa…”
Cô lạnh lùng bứt cánh tay anh ra, vội vàng quay lưng lại, né tránh ánh mắt của anh, chỉ vứt lại cho Ôn Diên một câu đầy hờ hững: “Phiền anh đưa anh ấy tới bệnh viện…”
Hai chân Viễn Hi Đình nặng nề bước đi, giọt lệ rơi xuống làm nhoè đi macara trên mắt cô.
Phía sau vang lên tiếng gào da diết, tựa như một thanh gươm đâm thẳng vào tim cô. “Đình Đình… là em đã hứa sẽ không bao giờ buông tay anh, là em đã nói dù có chuyện gì cũng sẽ cùng anh giải quyết, là em đã nói cả đời này chỉ yêu mình anh. Sao bây giờ em lại nuốt lời như thế?…”
Mặc dù trong lời anh nói có chứa men say nhưng đều rất thật lòng, anh thật lòng yêu cô, thật lòng trân trọng cô, thật lòng muốn giữ cô lại.
Cô ra sức ép bản thân không được dừng bước, càng không thể quay đầu nhìn lại, hàm răng trên của cô cắn chặt môi dưới tới mức chảy máu.
“Xuyên Xuyên, xin lỗi, em lại thất hứa rồi, nhưng em không thể tiếp tục ở bên anh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì được. Em yêu anh, nhưng em cũng yêu cô và chị gái của em, cái chết của họ đã trở thành nỗi đau không dứt trong cuộc đời em, không cách gì buông bỏ được, cho nên em không có cách gì tha thứ cho người đã hại chết họ được.”
Cận Thời Xuyên muốn đuổi theo Viễn Hi Đình nhưng lại bị Ôn Diên cản lại: “Đừng đuổi nữa… để cô ấy bình tĩnh lại đã. Mau tới bệnh viện xử lý vết thương trước đi.”
Bước chân của Cận Thời Xuyên cứng lại, tựa như đang bay bổng trên không trung, không có cách gì đáp xuống được.
Ôn Diên kéo Cận Thời Xuyên lên xe, đưa thẳng tới bệnh viện. Trong lúc rửa vết thương, anh không hề hé răng kêu ca nửa lời, một cái nhíu mày cũng không xuất hiện. Gương mặt anh hoàn toàn lạnh tanh, lạnh hơn cả Bắc Cực.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, một cô gái liền đi tới trước mặt anh: “Cảm ơn anh vì đã cứu tôi.”
Cận Thời Xuyên không nhìn cô gái đó lấy một cái, lạnh lùng bước qua.
Ôn Diên cười ngại nói: “Không có gì đâu. Cô mau trở về đi, phụ nữ ở ngoài một mình nguy hiểm lắm!”
Cô gái kia vẫn cố chấp đi tới ngáng đường Cận Thời Xuyên: “Anh muốn tôi trả ơn thế nào?”
“Tránh ra.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt buông câu, không quá hai giây liền thẳng thừng huýt vai cô gái kia rồi rời khỏi.
Lúc cô ta định tiến lên lần nữa thì Ôn Diên nhanh tay kéo lại: “Đừng chọc cậu ta… Nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được đâu!”
Cô gái đó cuối cùng cũng chịu dừng bước, nhưng trong lòng lại cực kì cao hứng.
Người đàn ông ấy thật đặc biệt!
Viễn Hi Đình trở về nhà trong trạng thái thất thần, trên người toàn là máu, mặt mày lem luốc, tay chân lạnh toát, cả người không ngừng run rẩy.
Lưu Đào hốt hoảng chạy tới, hỏi: “Làm sao thế? Ai đánh cậu à?”
Cô lắc đầu như bằm tỏi: “Cận Thời Xuyên đánh nhau với người ta…”
Lưu Đào như không tin vào mắt mình, Cận Thời Xuyên đánh nhau nhưng sao trông cô lại tệ hại như thế này. Rõ ràng quan tâm người ta, cứ phải tỏ ra hờ hững, rồi tự dằn vặt chính mình, đúng là ngốc hết sức. “Hay là… cậu… quay về đi, hỏi thẳng anh ta lúc còn tỉnh táo ấy. Lỡ như lúc say anh ta nhớ nhầm thì sao?”
“Lúc say mới chính là khi con người ta dễ nói thật nhất.” Viễn Hi Đình cười đắng chát, từng hàng nước mắt vô thức tuôn rơi, không cách gì ngừng lại.
Đêm đó, lại là một đêm mất ngủ của cô, trong bóng đêm cô quạnh, cô nhớ tới cô ruột và chị gái, nhớ về những ngày tháng họ còn sống trên cõi đời, nhớ từng hành động cưng chiều và nâng niu của họ đối với cô, nhớ cả sự bao bọc và che chở của họ dành cho cô trong những tháng ngày cuộc sống khổ sở nhất.
Rồi cô lại nhớ tới anh, chàng thiếu niên cao ngạo lạnh lùng với cả thế giới, chỉ dịu dàng với một mình cô, nhớ tới người đàn ông vì quá yêu cô mà không thể hận khi biết cô phản bội mình, nhớ tất thảy những gì anh nói trong suốt thời gian qua, và nhớ cả dáng vẻ say khướt đánh người của anh trong đêm nay.