Cận Thời Xuyên nóng nảy buông tay ra khỏi người Viễn Hi Đình, khom lưng bế bổng cô lên. Cô bất ngờ “a” lên một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, lồng ngực đập rộn ràng như sóng vỗ. “Anh… muốn làm gì?”
“Em đang như thế… anh muốn làm gì cũng không được. Tới bệnh viện.” Cận Thời Xuyên xoay người đi ra khỏi phòng, xuống lầu, tới bãi đỗ xe, đặt cô ngồi vào ghế phụ trước, vòng qua phía đối diện, trèo lên xe rồi lái đi.
Xe Lexus sang trọng rẽ vào sảnh chính của bệnh viện, Cận Thời Xuyên bước xuống, sải chân đi tới bên phía đối diện, mở cửa xe, vòng tay nhấc bổng Viễn Hi Đình ôm vào trong lòng.
Cô giật mình ôm chặt lấy cổ anh, dựa đầu vào trong lồng ngực đang đập thình thịch của anh, nỉ non nói: “Hay là anh thả em xuống đi, em bị thương ở lưng chứ có phải ở chân đâu.”
“Yên lặng.” Cận Thời Xuyên không lạnh không nhạt buông câu, khiến Viễn Hi Đình đành câm thin thít.
Anh gõ cửa phòng bác sĩ, bên trong vọng ra hai chữ “mời vào”, anh liền cụp mắt xuống nhìn cô: “Mở cửa giúp anh.”
Cửa vừa mở toang ra, ánh mắt bác sĩ liền quét tới, sau đó liền hỏi: “Bị thương ở chân à.”
Cận Thời Xuyên ngay lập tức lắc đầu: “Không phải, là ở lưng.”
Bác sĩ hơi sững lại: “Thế cậu bế cô ấy làm gì?”
Anh không chút thay đổi sắc mặt, nói: “Đi lại sẽ đau.”
Vị bác sĩ kia cạn lời, hất cằm sang ghế đối diện: “Để cô ấy ngồi xuống đi.”
Lúc này, Cận Thời Xuyên mới đặt Viễn Hi Đình xuống, rồi nhích người đứng sang bên cạnh.
“Sao lại bị thương? Có bị chảy máu gì không?” Bác sĩ hỏi.
Viễn Hi Đình lắc đầu: “Không có. Chỉ là bị bầm một chút thôi.”
Bác sĩ gật đầu, sau đó liên tục gõ chữ trên bàn phím, in ra một toa thuốc, đưa về phía cô. “Lấy thuốc theo toa này, tránh để nước chạm vào là được.”
“Chỉ vậy thôi à.” Cận Thời Xuyên mở to hai mắt nhìn bác sĩ. “Vết thương của cô ấy khá nghiêm trọng, phiền bác sĩ xem kĩ giúp.”
“Vén áo lên.” Bác sĩ bất lực, chỉ có thể đồng ý với anh.
Cận Thời Xuyên cẩn thận giúp Viễn Hi Đình vén áo lên, vừa đủ cho bác sĩ xem xét vết thương, không để da thịt cô lòi ra tới mức lộ liễu. Bởi vì nước da cô trắng nên vết thương hằn rõ, nhưng không tới mức nghiêm trọng, chỉ cần uống và bôi thuốc tan máu bầm là sẽ nhanh hết thôi!
Bác sĩ nói: “Không sao, chỉ bị ngoài da, không đáng ngại.”
“Bầm hết cả lưng như thế mà còn không đáng ngại sao?” Cận Thời Xuyên mặt mày xám xịt, hơi thở nóng hừng hực, trong đáy mắt loé lên sự mất kiểm soát.
Viễn Hi Đình nắm lấy vạt áo anh, khẽ lay lay, nhỏ giọng nói: “Làm gì thế? Anh lớn tiếng thế làm gì?”
Vị bác sĩ kia biết rõ là anh lo cho cô nên cũng không chấp, chỉ cười nhẹ: “Yên tâm đi, qua mấy ngày là sẽ hết. Nếu như không hết cứ tới đây tìm tôi đòi mạng ha.”
Trong khi Cận Thời Xuyên lạnh lùng liếc nhìn bác sĩ kia một cái thì Viễn Hi Đình lại vội vàng nói: “Không dám, không dám. Cảm ơn bác sĩ.” Sau đó, cô liền vội vã đứng dậy, túm lấy tay anh kéo đi.
Nửa đêm, khi Viễn Hi Đình đã ngủ say, Cận Thời Xuyên liền mở cửa ban công đi ra ngoài, gọi điện thoại.
Giọng Tần Dữ như đang ngái ngủ: “Ông chủ, có chuyện gì thế?”
“Điều tra cho tôi mấy ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì với phu nhân.” Cận Thời Xuyên không phải thoả hiệp mà là trực tiếp ra lệnh. “Muộn nhất là sáng sớm ngày mai tôi phải biết kết quả.”
Bóng đêm thu lại trong đáy mắt anh, sắc lạnh trên mặt anh càng thêm nồng đậm.
Sáng sớm hôm sau khi vừa thức dậy, Cận Thời Xuyên liền nhận được điện thoại của Tần Dữ. Qua đó anh mới biết được, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà cô phải một mình trải qua nhiều chuyện kinh khủng tới mức nào. Đầu tiên là Chu Nham Điềm cố tình dùng chức vị để cô đi tiếp Vương Ích. Sau đó lại tìm Vương Ích làm giả bằng chứng cô ngoại tình rồi làm khó cô trước mặt ông nội. Kế tiếp đó cô ta còn buộc cô tới nhà kho kiểm hàng rồi cố tình nhốt cô ở bên trong. Đồng thời, cô ta còn chèo kéo Tôn Lệ Vân giúp mình một tay.
Nghe xong những gì Tần Dữ nói, Cận Thời Xuyên liền bóp chặt lấy di động, đáy mắt hỗn loạn như một trận cuồng phong vừa ập tới.
Ngày hôm đó, anh đưa ra yêu cầu cho đội điều tra nghiệp vụ của tập đoàn Cận Thị tìm ra bằng chứng Chu Nham Điềm nhiều lần hãm hại Viễn Hi Đình.
Buổi chiều, đúng vào ngày dùng cơm hàng tháng của Cận gia, anh không cần phải phí sức mời từng người một tới.
Chập choạng tối, ánh sáng xám bạc phủ kín không gian, biệt thự nhà họ Cận lên đèn hoa lệ.
Cận Thời Xuyên nắm tay Viễn Hi Đình tới nhà chính dùng cơm, thấy hai người tới sớm, ông nội liền nhân cơ hội nói rõ chuyện lần trước. Sau khi nắm được mọi chuyện, ông liền uỷ quyền xử lý cho Cận Thời Xuyên, còn hứa tuyệt đối không nhúng tay vào, càng không che chở cho Chu Nham Điềm thêm nữa.
Đúng lúc đó, gia đình Cận Tư Thành và Chu Nham Điềm cười cười nói nói đi vào.
Chu Nham Điềm bẽn lẽn bước tới trước mặt Cận Bá Quốc: “Thật ngại quá, cháu lại tới làm phiền ông rồi. Cháu vốn định chỉ đến thăm thím Vân nhưng mà thím ấy lại bảo cháu tới.”
Tôn Lệ Vân hớn hở xen vào: “Dù sao hai nhà Cận - Chu cũng có mối giao ước từ nhỏ, dẫu cho giờ đây nhà họ Chu đã ra nước ngoài nhưng tình nghĩa vẫn còn đó, nên con mới bảo con bé tới. Đông người mới vui.”
Cận Bá Quốc lạnh nhạt nói: “Chưa hẳn là như thế đâu!”
Lời nói của ông cụ khiến nụ cười trên môi Tôn Lệ Vân tắt vụt, những người khác cũng mù mờ không hiểu ra ý gì.
Vào thời điểm đó, Cận Thời Xuyên lập tức đứng lên, ánh mắt đầy gió bão nhìn về phía Chu Nham Điềm, cất lên thanh âm hiu hắt như vọng về từ âm tào địa phủ. “Chu Nham Điềm, từ nay cô đừng bao giờ tới Cận gia, cũng đừng đặt chân tới Cận Thị nữa.”
Chu Nham Điềm ngẩn người tại chỗ, sắc mặt đen thui, cả người run lên bần bật, tim như vừa bị đâm một nhát. “Tại sao chứ? Anh Xuyên… anh đang nói gì vậy?”
“Có những chuyện cô không muốn người khác biết trừ phi đừng làm. Mấy ngày trước cô vì làm khó vợ tôi mà bày ra trò họp gia đình, thế tiện thể những người hôm trước đều có mặt ở đây thì tôi cũng nói luôn. Viễn Hi Đình là vợ của tôi, cho dù cô ấy thế nào cũng không ai được phép động tới cô ấy. Nếu còn để tôi biết được ai đó cố ý bắt nạt cô ấy thêm một lần nào nữa, thì tôi nhất định… không… tha…” Âm sắc mấy chữ cuối câu được anh kéo dài hơn, nhấn mạnh hơn, giống như là để khẳng định vậy.
Cận Bá Quốc chống gậy đứng lên, nói: “Nham Điềm, cháu ra khỏi đây đi, từ nay đừng liên quan gì tới Cận gia nữa.”
“Ông à…” Chu Nham Điềm nước mắt ngắn dài rơi xuống.
“Mau đi đi.” Thanh âm của Cận Bá Quốc càng gắt gỏng hơn.
Sau khi dùng xong bữa tối trở về, Viễn Hi Đình lên phòng thăm con gái, Cận Thời Xuyên thì ngồi ở phòng khách đọc báo. Dì Trương đột nhiên đi từ phòng ăn ra, lắng giọng nói: “Thiếu gia, có chuyện này tôi muốn nói với cậu. Thật ra… vết thương sau lưng thiếu phu nhân không phải do bị đè trúng đâu, mà là do thím Tôn làm đó. Hôm ấy, sau khi thiếu phu nhân trở về, thím Tôn lấy con gái ra đe doạ bắt cô ấy phải quỳ dưới mưa, sau đó còn cho người dùng roi đánh cô ấy, và còn ra lệnh không ai được giúp đỡ cô ấy. Tôi đã hứa với thiếu phu nhân là sẽ không nói với cậu, nhưng mà tôi thật sự thấy thương cô ấy, nên không thể không nói.”
“Cảm ơn dì.” Cận Thời Xuyên ngay lập tức dừng đọc báo, gấp gọn gàng đặt trên bàn, lái xe thẳng tới biệt thự nhà Cận Tư Thành.