Ngâm mình trong nước cũng không thể nào làm cho cơ thể của cô hạ nhiệt, lại thêm bờ môi bị anh chiếm hữu, khiến hơi thở của cô mỗi lúc một nặng nề, đầu óc ngập tràn trầm mê ý loạn.
Cơ thể Cận Thời Xuyên từng bước tiến sát trên người cô, cánh môi nóng bỏng chậm rãi di chuyển xuống cằm cổ, cánh tay anh không chủ động được mà chạm tới khuy áo trước ngực cô.
Viễn Hi Đình run rẩy bắt lấy cánh tay anh lại, mặc dù cô hiểu rõ rằng có những chuyện sẽ phải trải qua nhưng hiện tại cô thật sự chưa sẵn sàng đón nhận.
Tuy nhiên, lý trí của Cận Thời Xuyên đã bị luồng sương dục vọng chiếm đóng, anh không cách gì tỉnh táo nổi, hơi thở của anh cũng càng lúc càng hấp hối. “Xin em, hãy nằm im có được không? Em càng động đậy thì anh càng khó khống chế.”
Nói xong, anh liền hất tay Viễn Hi Đình ra, cởi liền hai khuy áo trên cùng của cô, để lộ ra hõm ngực trắng nõn. Anh dúi đầu vào giữa hai ngọn đồi nhấp nhô, thè lưỡi liếm nhẹ.
Lòng cô rất hoảng, nhưng vẫn nghe lời anh, nằm yên không nhúc nhích. Cả người bị bàn tay anh nhiễu loạn làm cho căng cứng.
Dường như, Cận Thời Xuyên đã lột bỏ hoàn toàn vỏ bọc lạnh lùng, mà chìm sâu trong hoan lạc, không cách gì ngừng lại được.
Bàn tay anh chầm chậm lướt qua eo, đi xuống dưới, vuốt ve đôi chân thon dài của cô, rồi bất thình lình chạm tới nơi “tư mật yếu điểm” ở giữa.
Cô giật mình khép chặt hai chân lại, anh cũng không cưỡng chế mà chỉ vuốt ve nhẹ nhàng. Cánh môi mềm của anh vẫn không ngừng liếm láp trên môi cô rồi tới cổ cằm và ngực.
Khi chuẩn bị tới bước cuối cùng, anh đột nhiên ngừng lại, nhảy bật ra khỏi buồng tắm, bước vội vàng ra phía cửa, hắt lại cho cô một câu. “Em mau tắm rửa, thay đồ đi.”
Lời vừa dứt, cửa cũng đóng rầm lại, thân ảnh anh biến mất.
Đương nhiên anh muốn chiếm hữu cơ thể cô, nhưng lại sợ doạ cho cô sợ. Dù sao chuyện hôm nay cũng nằm ngoài ý muốn, vượt qua tầm kiểm soát của anh, cho nên cô cũng chưa có bất cứ sự chuẩn bị gì, vì thế mà đến phút chót, anh liền dùng chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong thần thức để khống chế cơn dục vọng đang nóng máu chảy trong người mình, lao xuống nhà, đi vào phòng tắm khác rồi tự xử.
Khi anh quay trở lại phòng ngủ thì cô đã thay bộ đồ ngủ khác, đang ngồi ở trên giường sấy khô tóc.
Cô xoay người nhìn anh, ấp úng hỏi: “Anh… ổn chứ?”
“Em thấy sao?” Anh nhướng mày nhìn cô, rồi đi tới ghế sô pha nằm xuống.
Cô cũng chẳng dám hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Cùng thời điểm đó, tại quán bar, Chu Nham Điềm đang liên tục uống rượu, mặc cho Cận Cổ Quân có cố ngăn cản như thế nào cũng không được.
Tửu lượng của Chu Nham Điềm khá tốt, uống liên tục mấy ly Vodka nhưng vẫn không say.
Cận Cổ Quân bất lực nắm lấy cánh tay đang cầm ly chuẩn bị đổ rượu vào mồm của Chu Nham Điềm, khổ sở hỏi: “Có đáng không? Vì một người không yêu mình như thế liệu có đáng không?”
Chu Nham Điềm tròng mắt hoen đỏ, cô ấy không biết là có đáng hay không, chỉ biết rằng thanh xuân của mình đã dành trọn mười lăm năm cho Cận Thời Xuyên, nói không hối tiếc là đang dối lòng. Hơn nữa, trong cuộc đời của một cô gái, có mấy lần thanh xuân mười lăm năm giống như thế.
Thấy người Chu Nham Điềm hơi sững lại, Cận Cổ Quân lại nói tiếp: “Nham Điềm, em là một cô gái xinh đẹp, muốn gì có nấy, sao cứ phải cố chấp vì một gã đàn ông như thế?”
“Anh không hiểu đâu!” Chu Nham Điềm hất văng cánh tay của Cận Cổ Quân ra, dốc đáy ly uống cạn một hơi hết sạch rượu. “Anh chưa từng yêu ai nên sẽ không hiểu được cảm giác rất muốn từ bỏ nhưng lại không thể, rất muốn ở bên nhưng lại bị người ta phớt lờ. Tôi đã dùng mười lăm năm ở bên anh ấy, móc hết lòng phổi ruột gan ra vì anh ấy, còn anh ấy lại chưa từng ngoảnh đầu nhìn tôi lấy một lần. Thậm chí, còn vì một cô gái không có gì đáng lưu luyến, mà nhớ nhung suốt mười năm đằng đẵng, bị cô ta phản bội vẫn không chút oán hận, cố chấp đến gần cô ta, bao dung cho cô ta. Còn tôi, sau tất cả, trong mắt anh ấy lại chẳng là gì.”
Cận Cổ Quân không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ uống một ngụm rượu. Sao anh ta có thể không biết được? Giờ đây trong lòng anh ta vẫn cố chấp vì một người, cho dù cô ấy chưa từng để ý đến anh ta nhưng anh ta cũng chưa từng có ý định từ bỏ.
Dưới ánh đèn xanh đỏ, đôi mắt Cận Cổ Quân càng thêm sâu thẳm. Anh ta đau đáu nhìn Chu Nham Điềm không chớp, đọng lại nơi khoé mi một chút sự mất mát và bi thương.
Chu Nham Điềm đơn phương Cận Thời Xuyên mười lăm năm, nhưng lại không hề hay biết Cận Cổ Quân đã đơn phương cô ấy tận hai mươi năm.
Cô ấy có thể quang minh chính đại nói ra nỗi đau hằn sâu trong lòng mình. Còn anh ta chỉ có thể tự mình khắc chế bao nhiêu tuyệt vọng vào trong góc tối con tim.
Sau một lúc uống rượu, Chu Nham Điềm dần ngà ngà say, bắt đầu than vãn: “Hồi ở nước ngoài, tôi đã cố gắng để đến gần anh ấy, nhưng anh ấy luôn cố ý tránh xa tôi. Cho dù tôi có cố gắng nhiều như thế nào cũng đều bị anh ấy phủi sạch, không một chút bận tâm. Khi tôi nghe nói anh ấy kết hôn với Viễn Hi Đình, tôi đã không chút do dự mà trở về, trăm phương nghìn kế để được ở bên anh ấy, còn anh ấy lại vì người phụ nữ đó mà tổn thương tôi. Bộ tình yêu mà tôi dành cho anh ấy có gì sai sao? Chẳng lẽ anh ấy không cảm nhận được ư? Tôi đã vì anh ấy mà không còn là chính mình, còn anh ấy lại chưa từng vì tôi mà bước lên thêm một bước.”
Cận Cổ Quân đau lòng nắm lấy bàn tay Chu Nham Điềm, khản đặc nói: “Nếu mệt quá thì từ bỏ đi, ở bên cạnh em còn có anh mà. Sao cứ phải ép bản thân mình như thế?”
“Không thể từ bỏ.” Chu Nham Điềm rơi nước mắt, lắc đầu như bằm tỏi: “Tôi đã vì anh ấy mà làm nhiều điều như thế, đâu thể nào từ bỏ dễ dàng được.”
“Rốt cuộc em yêu anh ta ở điểm gì?” Cận Cổ Quân tức giận uống một ly rượu, giọng nói tràn ngập hơi nóng.
Chu Nham Điềm từ từ hồi tưởng về những chuyện đã qua, khoé miệng bất giác mỉm cười: “Có thể là sự lạnh lùng và cứng cỏi của anh ấy, cũng có thể là sự lẫm liệt oai phong, anh ấy luôn cho tôi cảm giác muốn tới gần, muốn được làm người đặc biệt trong vô số bóng hồng xuất hiện bên cạnh anh ấy. Ngay từ lần anh ấy đứng ra bảo vệ tôi thì tôi đã thích anh ấy rồi.”
Trái tim Cận Cổ Quân như bị đâm một nhát, máu rỉ xuống tận lòng.
Anh ta đem lòng si mê cô ấy từ khi hai người mới chập chững bước vào lứa tuổi niên thiếu, giờ đây khi cả hai đã trưởng thành trên một đoạn đường khá xa, thì anh ta vẫn chỉ có thể đứng ở phía sau lưng cô ấy, lặng thầm nghe cô ấy tâm sự, rồi lén lút đau lòng.
Rượu đắng, rượu cay, say rồi lại tỉnh.
Tình nồng, tình đậm, bất tỉnh thiên thu.
Kể từ sau đêm ấy, Cận Cổ Quân không ngừng phấn đấu vươn lên, thầm thề trong lòng nhất định phải hạ gục Cận Thời Xuyên để Chu Nham Điềm có thể thấy được anh ta mới chính là người thích hợp ở bên cô ấy nhất, và trên đời này không chỉ có một mình Cận Thời Xuyên mới là trung tâm của vũ trụ, anh ta cũng có thể làm được.