Căn phòng nhanh chóng trở về trạng thái yên tĩnh, mọi người đều đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình Cận Thời Xuyên.
Lời đồn về anh và Chu Nham Điềm mỗi lúc một vang xa, cũng tới tai Viễn Hi Đình một cách nhanh chóng.
Cao Lâm Mạt thấp giọng truyền tin: “Ban nãy tôi qua phòng tổng giám đốc nộp bản thảo có nghe được một tin tức động trời, có ai muốn nghe không?”
Những người kia háo hức bâu kín Cao Lâm Mạt hỏi: “Là gì thế?”
Ho khan một tiếng chỉnh giọng, Cao Lâm Mạt không lớn không nhỏ nói: “Nghe đồn tổng giám đốc hôm nay đã tìm người tham vấn tình yêu. Hình như là cãi nhau với phó tổng Chu, ban đầu còn nổi giận đùng đùng, nhưng khi cô ấy chủ động làm hoà, mời đi ăn thì anh ấy liền vui vẻ hơn hẳn. Mọi người nói xem, tình yêu thật sự vĩ đại đến thế sao?”
Triệu Cảnh Đằng tỏ vẻ khinh thường: “Hỏi câu quá ngu ngốc. Nếu tình yêu không vĩ đại sao lại có nhiều câu chuyện tình yêu vang danh thế giới, tại sao càng ngày càng có nhiều tiểu thuyết tình yêu nổi tiếng như thế.”
Lần này Cao Lâm Mạt không cãi lại, mà ưng thuận gật đầu: “Ừm. Một người thường ngày lạnh lùng với cả thế giới cũng vì tình yêu mà biến đổi cảm xúc đấy thây!”
Giữa lúc bầu không khí tĩnh lặng, Viễn Hi Đình đột nhiên hỏi: “Mọi người nói xem, tại sao có những người rõ ràng đã có người trong lòng, nhưng lại sẵn sàng kết hôn với người mình không yêu chứ?”
Tiếng đồng thanh xen lẫn thở dài: “Không biết.”
Vừa lúc ấy, tiếng chuông di động của Viễn Hi Đình chợt vang lên, cô ủ dột mở tin nhắn ra đọc. “Tối nay có muốn ra ngoài ăn không?”
Là tin nhắn Cận Thời Xuyên gửi tới.
Cô bực bội nhắn lại: “Không đi.”
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Có hẹn với Chu Nham Điềm rồi còn đưa cô theo. Muốn cô làm bóng đèn hay là người chứng kiến vở kịch ân ân ái ái của hai người.
Viễn Hi Đình không kìm được mà rủa lên thành tiếng: “Đồ đểu giả…”
Cả phòng lại được pha sốc phản vệ.
Nhận thấy bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng đều đổ lên trên người mình, Viễn Hi Đình liền cười cười giải thích: “Tôi vừa xem được một bài đăng tra nam bắt cá hai tay, thấy tức quá nên không kìm lòng được.”
Cận Thời Xuyên vừa nhận được tin nhắn của Viễn Hi Đình mặt mày liền biến sắc. Anh sắc lạnh nhìn Tần Dữ, giọng nói khô khan như cát trên sa mạc: “Sao lại không giống như cậu nói? Tôi chủ động rồi mà cô ấy vẫn từ chối.”
Tần Dữ bị ánh mắt của Cận Thời Xuyên làm cho lạnh tới sống lưng, đúng là cha mẹ cãi nhau con cái khổ mà.
Sau một lát chần chừ, Tần Dữ liền ấp úng đáp lại: “Cận tổng… dạo này trong công ty… có tin đồn giữa anh và phó tổng Chu. Liệu có phải vì thế nên thiếu phu nhân mới giận anh hay không?”
“Tin đồn?” Cận Thời Xuyên đương nhiên không biết vụ này, có ai lớn mật mà dám để tin tức đồn thổi đến tai tổng giám đốc cơ chứ. “Là gì?”
Tần Dữ thấp giọng nói: “Có người nói anh và phó tổng Chu là hôn phu từ bé, thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp. Có người còn nói là anh và cô ấy… đã… đã… sống chung với nhau ở nước ngoài, sắp kết hôn rồi. Còn có người nói phó tổng Chu để màn hình điện thoại là ảnh anh chụp chung với cô ấy, hai người đang cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ.”
“Xằng bậy.” Cận Thời Xuyên đập mạnh hai tay xuống bàn, hai mắt chứa đầy lửa giận. “Là ai tung tin?”
“Tôi… không biết…” Tần Dữ rén ngang, không dám quá lời, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình không biết mất lúc nào.
Buổi chiều tà, sau khi Chu Nham Điềm kết thúc công việc thì lập tức tới văn phòng tìm Cận Thời Xuyên.
“Anh Xuyên, đi thôi.” Chu Nham Điềm thong thả ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện với anh.
“Cô đi trước đi, tôi còn việc cần xử lý, sẽ tới muộn.” Cận Thời Xuyên cúi đầu đọc tài liệu, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn Chu Nham Điềm lấy một cái.
“Vậy em chờ anh.” Chu Nham Điềm mỉm cười.
“Không cần, tôi sẽ tới cùng vợ mình.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt buông tiếng.
Chu Nham Điềm đương nhiên không còn cách nào khác đành rời đi trước: “Vậy em và Cổ Quân chờ anh ở nhà hàng.”
“Ừm…” Anh cũng chẳng thèm ngẩng đầu, trong lòng anh thừa biết chuyện tin đồn không phải tự dưng mà có, nên tốt nhất là phải giải quyết triệt để.
Ngẩn người trong chốc lát, trước sự lạnh nhạt của anh, Chu Nham Điềm đành sải bước rời đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại không biết bao nhiêu lần, chỉ có điều Cận Thời Xuyên lại chẳng thèm đoái hoài tới, trái tim cô ta cũng cũng vì thế mà quặn đau.
Con người Cận Thời Xuyên trước giờ không bận tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ là anh không muốn vì những lời đồn vô căn cứ ảnh hưởng đến cô và cuộc sống của anh mà thôi!
Khi Cận Thời Xuyên đi tới phòng thiết kế thì Viễn Hi Đình đã rời khỏi từ lâu. Cô thật sự không muốn đi cùng anh ư?
Anh thất vọng rời khỏi tập đoàn Cận Thị, tới thẳng khách sạn Hoa Viên, cố tình gọi thêm cả Ôn Diên đi cùng. Chỉ là anh không ngờ Chu Nham Điềm đã sớm gọi mấy anh chàng chơi cùng họ từ bé tới nữa.
Khi anh đến nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ, cũng đã bắt đầu khai tiệc.
Anh liếc mắt nhìn quanh, chỉ còn một chiếc ghế trống duy nhất ở giữa Ôn Diên và Chu Nham Điềm. Anh đành miễn cưỡng ngồi xuống, trong lòng không khỏi nặng nề.
Chu Nham Điềm vui vẻ nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhỉ? Hôm nay mọi người phải uống một trận cho thoả thích mới được.”
Đồng Tử Hạo hỏi bằng giọng thăm dò: “Này, hai người bao giờ mới cho tụi này uống rượu mừng thế?”
Phương Dật Minh cũng hùa theo vào: “Phải đấy, lâu quá rồi đó. Bọn này chờ dài cổ luôn rồi đây này.”
“Mọi người đừng nói linh tinh.” Chu Nham Điềm cười bẽn lẽn, ánh mắt không ngừng đảo về phía Cận Thời Xuyên.
Không khí cũng đột nhiên bị nhiễm tạp bởi hàng trăm loại cảm xúc.
Giữa lúc đó, chất giọng nửa trầm ổn nửa lạnh lùng của Cận Thời Xuyên lại vang lên: “Tôi đã kết hôn rồi. Sau này mọi người đừng đùa kiểu này nữa. Không hay đâu!”
Mặt Đồng Tử Hạo và Phương Dật Minh đều đơ cứng, một lúc sau mới ậm ờ hỏi: “Là… ai thế?”
Cận Cổ Quân nãy giờ vẫn luôn im lặng nhưng giờ phút này lại chẳng thể im lặng thêm nữa, anh ta uống một hớp rượu, rồi liếc nhìn Chu Nham Điềm một cái, lạnh giọng buông câu: “Viễn Hi Đình.”
Sấm sét đánh ngang đầu hai người đàn ông kia, nhưng lại khiến trái tim Chu Nham Điềm tê tái.
Đồng Tử Hạo miệng nhanh hơn não hỏi câu: “What? Ông càng ngày kể chuyện cười càng nhạt đó Cổ Quân.”
Lúc Cận Cổ Quân định nói gì đó lại bị Chu Nham Điềm cắt ngang: “Đừng nói nữa.” Cô ta run rẩy nắm chặt ly rượu trên bàn, mặt đen thui, tay chân nhão mềm.
Cận Thời Xuyên không nói gì thêm nữa, chỉ lặng thing uống rượu. Anh không muốn phản bác lời của hai người kia vì ngại làm Chu Nham Điềm mất mặt. Dù gì thì giữa hai người cũng có tình bạn nhiều năm như thế, anh không muốn chút chuyện khiến cô ấy tổn thương, không còn mặt mũi gặp người khác. Anh vốn định chờ tới khi kết thúc bữa ăn, sẽ hẹn gặp riêng cô ta, nói rõ ràng mọi chuyện, nên anh chọn cách lạnh nhạt không nói một câu dư thừa.
Ôn Diên vừa liếc mắt đã nhìn ra ý niệm trong lòng Cận Thời Xuyên, đành thay anh khống chế cục diện. “Mau uống đi, lâu lắm mọi người mới có dịp gặp, đừng chỉ lo nói chuyện mãi thế.”
Đồng Tử Hạo hất cằm hỏi Ôn Diên: “Cậu thì sao?”
“Tôi…” Ôn Diên cười nhạt: “Vẫn thế!”
Phương Dật Minh cười cười: “Ôn Diên, ông đúng là hào hoa công tử. Chắc giờ này mấy cô người yêu cũ ông cũng chẳng nhớ nổi tên nữa chứ gì.”
Ôn Diên khua tay: “Không tới nỗi thế. Chỉ không nhớ mặt thôi, chứ tên vẫn còn nhớ được.”
Cứ như thế, Ôn Diên thành công kéo câu chuyện về mình, giải vây cho Cận Thời Xuyên.
Chỉ có Cận Cổ Quân nãy giờ sóng mắt vẫn âm trầm, lặng thầm quan sát biểu tình trên mặt Chu Nham Điềm, thỉnh thoảng lại gắp một ít đồ ăn mà cô ta thích cho vào bát.
Chủ đề trò chuyện rơi vào bế tắc, Đồng Tử Hạo lại nói: “Thời Xuyên… tôi thấy ông với Nham Điềm mới là một cặp trời sinh. Suốt mười năm qua vẫn luôn là cô ấy sát cánh bên cạnh ông, không tiếc trao gửi thanh xuân cho ông, còn không nhanh nhanh rước nàng về dinh là sẽ bị người khác cướp mắt đó.”
Phương Dật Minh hùa theo Đồng Tử Hạo: “Đúng thế! Thời Xuyên… ông đúng thật là có phúc mà không biết hưởng. Nham Điềm muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, ông còn muốn cái gì nữa? Người ta đã chờ ông nhiều năm như thế, ông không vội nhưng thanh xuân của phụ nữ không thể chờ mãi được đâu!”
Cận Thời Xuyên không nói gì, chỉ thấy mặt anh lạnh tanh như tản băng, ánh mắt sắc lẹm luôn nhìn thẳng.
Cách tốt nhất để người khác kết thúc chủ đề trò chuyện nhàm chán chính là bản thân anh phải tỏ ra không hứng thú trước.