Sẩm tối, ánh tịch dương cam vàng rực rỡ nơi chân mây cuối trời.
Tiết trời cuối xuân không nóng cũng chẳng lạnh, hơi ẩm bình thường, nhiệt độ trung bình.
Viễn Hi Đình có hẹn với Lưu Đào tới bar uống rượu.
Dưới ánh đèn xanh tím, hai cô gái ngồi cạnh nhau ở trước quầy bartender, gọi ra hai ly whisky loại ít cồn.
Lưu Đào cầm ly lên trước, cụng nhẹ một cái ở ly thuỷ tinh đầy rượu trước mặt Viễn Hi Đình rồi nhấp một ngụm nhỏ. “Sao thế? Đã làm rõ chuyện của hai người kia chưa?”
“Rõ rồi.” Viễn Hi Đình chán nản bưng ly rượu lên uống một hớp thật to, ngậm chặt rượu trong miệng khiến cặp má căng phồng, cho tới khi không thở được mới chịu nuốt xuống. “Anh ấy đã từng sống chung với Chu Nham Điềm ở nước ngoài, đối xử với cô ta cũng rất đặc biệt, hơn nữa, còn dẫn cô ta tới Cận Thị làm sếp của tớ nữa.”
“Cái gì?” Lưu Đào bóp chặt ly rượu, ánh mắt chỉ hận không thể giết người. “Tra nam, anh ta nghĩ cái gì thế? Vậy sao từ đầu không kết hôn với cô ta đi, còn bày đặt hợp đồng hôn nhân với cậu làm gì?”
“Tớ không trách anh ấy, ban đầu là tớ có lỗi trước.” Lòng Viễn Hi Đình nặng trĩu, khoé mắt cay xè nhưng nước mắt bị cô ép chảy ngược vào trong. “Là tớ nói chia tay, nên cho dù anh ấy có bạn gái, tớ cũng không có quyền oán trách. Nếu lần này là anh ấy tổn thương tớ thì vừa hay công bằng, tớ cũng chẳng phải mang gánh nặng của những chuyện năm xưa nữa.”
“Chu Nham Điềm rất xảo quyệt, cậu phải cẩn thận chút.” Lưu Đào lo lắng khôn nguôi, quắt ánh mắt thương cảm lên nhìn Viễn Hi Đình.
“Cô ta dùng Nhiên Nhiên uy hiếp tớ phải giữ khoảnh cách với Thời Xuyên.” Viễn Hi Đình thở dài, trong mắt loé lên tia ảm đạm.
“Cậu định thế nào?” Lưu Đào lại uống một ngụm rượu, sắc mặt có phần xạm đen hẳn.
“Không biết. Tớ không thể chủ động kết thúc hợp đồng được, không có tiền đền.” Viễn Hi Đình ủ dột lắc đầu.
Thời gian sau đó, cả hai gần như không ai nói với ai câu gì, chỉ lặng thinh uống rượu. Không lâu sau, cả hai đều gục đầu xuống bàn say bí tỉ.
Vừa lúc đó, điện thoại của Viễn Hi Đình đặt trên bàn đổ chuông, bartender không còn cách nào khác đành nghe máy. “Alo.”
Nghe thấy giọng nam nhấc máy, Cận Thời Xuyên gần như muốn phát điên lên, giọng anh không lớn nhưng lạnh đến thấu xương. “Anh là ai?”
Bartender giật bắn mình, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy: “Tôi là nhân viên quán bar Quảng Vũ, ở đây có hai cô gái đã say rồi, phiền anh có thể tới đón không?”
Cận Thời Xuyên ngay lập tức dập máy, túm cổ Ôn Diên rời khỏi phòng ăn của khách sạn Bạch Viên.
Chu Nham Điềm ngẩng đầu nói tới: “Anh Xuyên, đi đâu thế?”
“Đón người.” Cận Thời Xuyên không quay đầu, chỉ hắt lại thanh âm lạnh lẽo như nhà tù âm phủ.
Vốn dĩ, hôm nay Cận Thời Xuyên đã từ chối cuộc hẹn với đối tác, nhưng lại nghe tin Viễn Hi Đình không ở nhà, lại thêm Ôn Diên và Chu Nham Điềm ra sức chèo kéo nên anh chỉ đành gật đầu. Thật không ngờ bữa ăn còn chưa kết thúc thì đã có người báo là cô say, anh đành bỏ đối tác lại cho Chu Nham Điềm, kéo Ôn Diên đi khỏi.
Ôn Diên vừa lái xe vừa hỏi: “Đón vợ à. Hi Đình sao thế?”
“Uống say.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt buông tiếng.
Đôi mày của Ôn Diên giật giật giống như rất kinh ngạc. “Cậu đi đón vợ kéo theo tôi làm gì?”
“Một mình tôi không thể xử lý cùng lúc hai người.” Cận Thời Xuyên ánh mắt nhìn thẳng, sắc lạnh toả ra từ người anh tạo thành một hầm băng trong xe, khiến Ôn Diên cảm giác rét run.
“Này, cậu thật sự vẫn còn đậm sâu với cô ấy như thế sao? Nỡ bỏ một mình Nham Điềm ở lại để đi tìm cô ấy ư?” Ôn Diên lại hỏi.
Cận Thời Xuyên dường như mất hết kiên nhẫn, cao giọng nói: “Câm miệng, tập trung lái xe đi.”
Ôn Diên thở dài: “Nham Điềm yêu thầm cậu nhiều năm như thế, cũng làm không ít chuyện vì cậu mà cậu thật sự không chút động lòng nào sao?”
“Không.” Cận Thời Xuyên kiệm lời như vàng, nhưng câu trả lời lại vô cùng chắc chắn.
Khi họ tới bar Quảng Vũ liền nhìn thấy Viễn Hi Đình và Lưu Đào đang bung xoã tóc ra, điên cuồng hát nhảy theo điệu nhạc remix đang phát.
Ôn Diên cảm thán: “Phụ nữ khi say thật đáng sợ.”
“Đừng phí lời, mau tới giúp một tay đi.” Cận Thời Xuyên vừa nói vừa bước tới nắm lấy tay Viễn Hi Đình giữ lại.
“Buông ra, lưu manh khốn kiếp, anh dám sàm sỡ tôi à.” Viễn Hi Đình gắt gỏng đẩy Cận Thời Xuyên ra, khiến thân thể anh loạng choạng đập vào quầy bartender.
Anh dở mếu dở cười: “Phụ nữ say khoẻ thế ư?”
Ôn Diên thử lay gọi Lưu Đào, kết quả bị cô tát một cái rõ đau: “Tôi nói cho anh biết, tôi không dễ động vào đâu!”
Lần này cả hai cùng xông vào, khống chế tay của hai cô nàng.
Viễn Hi Đình trừng mắt: “Bỏ tôi ra, có biết chồng tôi là ai không? Là Cận Thời Xuyên, tổng giám đốc của tập đoàn Cận Thị đó. Anh mà dám động tới tôi thì anh ấy nhất định không tha cho anh đâu.”
Ôn Diên được trận cười ha hả.
Cận Thời Xuyên cũng vểnh môi cười nhẹ, trong lòng ngập tràn hơi ấm.
Lưu Đào thì hung hăng dùng đầu đập vào trán Ôn Diên, khiến nụ cười của anh ta ngay lập tức tắt vụt. Cơn đau kéo tới khiến mang tai anh ta đỏ lửng, miệng không ngừng xuýt xoa: “Cô có phải là phụ nữ không thế? Sao ra tay mạnh dữ?”
Cô ấy cười, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Ôn Diên: “Tôi đương nhiên là phụ nữ, là người phụ nữ mạnh nhất thế gian… ha… ha…”
Mệt nhất là nói chuyện với người say.
Ôn Diên đành ngậm bụng tức, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Được… được. Vậy cho hỏi người phụ nữ mạnh nhất, nhà của cô ở đâu?”
“Hỏi nhà của tôi làm gì? Anh định cướp sắc à. Đừng có mơ. Nói cho anh biết tôi giỏi võ lắm đó.” Lưu Đào nghiêm túc dằn mặt.
“Không dám.” Ôn Diên dùng sức đỡ lấy Lưu Đào sợ cô chếnh choáng rồi ngã. “Tôi chỉ muốn đưa cô về thôi!”
“Nể tình anh thật thà khai báo tôi sẽ nói cho anh biết.” Hai mắt của Lưu Đào chớp thưa dần, giọng nói cũng dần yếu ớt. “Số 43 ngõ Tam Diêm.”
Cùng lúc đó, Cận Thời Xuyên cũng đang vật vã với Viễn Hi Đình.
Cô nói: “Anh là ai? Cận Thời Xuyên à…” cô trợn to mắt nhìn anh rồi ngớ ngẩn lắc đầu: “Không phải… không phải…”
“Là anh, về nhà thôi!” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt nói, một tay đỡ lấy eo Viễn Hi Đình, tay còn lại với lấy túi xách đặt trên bàn.
Viễn Hi Đình hai mắt nhắm chặt, miệng cười toe toét: “À, tôi biết phải làm sao để nhận ra anh có phải là Cận Thời Xuyên hay không rồi.”
“Làm sao? Em nhìn còn chưa đủ à.” Cận Thời Xuyên cạn lời, mặt loãng ra như bùn không trét được tường.
“Không thể, anh quay mặt lại đây một chút.” Anh không làm theo liền bị cô dùng hai tay đè má ép quay lại. Ngay sau đó, cô kiễng chân lên, đặt nụ hôn nóng bỏng trên đôi môi không chút phòng bị của anh, thân nhiệt lạnh như hầm băng trong cơ thể anh đột nhiên tăng vọt lên như nhiệt độ của dung nham núi lửa. “Kiểm tra như này mới chính xác được…”
Xung quanh hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Ôn Diên tỏ mặt khó tin, mím chặt môi, trừng to hai mắt nhìn.
Viễn Hi Đình này to gan thật, lại dám đưa Cận Thời Xuyên ra làm trò đùa trước mặt bao nhiêu người như thế. Mà đáng ngạc nhiên hơn nữa là anh không những không nổi giận mà còn sững sờ nhìn cô. Cũng phải thôi, người đó là Viễn Hi Đình cơ mà, từ trước tới nay, có thứ gì của cô ấy mà anh cưỡng cầu lại nổi, huống hồ là nụ hôn bất ngờ như thế!
Ra khỏi cửa quán bar, Cận Thời Xuyên vừa ôm Viễn Hi Đình vừa nhắc nhở Ôn Diên: “Đưa cô ấy về cẩn thận đó. Đừng lợi dụng cô ấy đang say mà làm trò.”
Ôn Diên tức đến cứng họng: “Cậu nghĩ tôi là hạng người gì thế hả?”
“Dặn trước không thừa.” Cận Thời Xuyên không biểu cảm gì ra mặt, chỉ sâu sắc quét nhìn Ôn Diên một cái rồi ôm Viễn Hi Đình lên xe.