Dưới ánh đèn điện sáng trưng, đôi mắt của Viễn Hi Đình ướt nhoè, giọt nước trong suốt bao quanh lấy những hỗn tạp cảm xúc bên trong đáy mắt cô, giọng nói của cô càng lúc càng nghẹn ngào: “Cũng may mà em còn có Lưu Đào và Viễn Nhiên ở bên cạnh nên những tháng ngày qua em đã không còn phải cô độc.” Và cả anh nữa, Cận Thời Xuyên. Mười năm trước là anh dắt tay cô bước ra khỏi bóng ma tâm lý sợ hãi, dám dũng cảm, dám đối đầu với nghịch cảnh. Mười năm sau, anh một lần nữa đứng về phía cô, cho cô cảm giác an toàn và an tâm.
Cận Thời Xuyên con tim đau nhói, cõi lòng như bị một con dao cùn cắt xén từng mảnh. “Tại sao trước đây em không nói với anh?”
Viễn Hi Đình hơi khựng lại, là vì khi đó cô còn quá non trẻ, cứ sợ rằng mình nói ra thì anh sẽ chê bai xuất thân của cô, cũng như sợ phiền phức mà rời xa cô, tóm lại là do cô không có đủ dũng khí. Đương nhiên, cô sẽ không nói với anh những lời ấy, mà chỉ mỉm cười chua chát: “Ừm… em không muốn nhắc tới vết thương lòng đã được cất sâu. Còn hôm nay, sẵn tiện vết thương đó bị người ta đào bới lên, nên đành nói cho anh nghe vậy.”
Môi cô cười nhưng lòng cô đau.
Cả anh và cô đều là những đứa trẻ lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương, sự khắc nghiệt bắt buộc họ phải trưởng thành hơn tuổi.
Có lẽ, tình yêu chính là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho họ nhằm bù đắp phần nào những tổn thương không thể nào chữa lành trong xưa cũ.
——————————————
Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, mới đó mà mùa đông phủ trắng tuyết đã qua đi, mùa xuân hoa nở lại đến.
Muôn nơi đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái. Khí trời ấm áp hơn, những tia nắng xuân nhẹ nhàng toả xuống nhân gian, gió xuân chan hoà đầy mơ mộng.
Viễn Hi Đình một mình sải bước chân trên phố sá nhộn nhịp, không khí buổi sớm mai vẫn còn vướng hơi lạnh, nhưng đã không còn cóng buốt giống như khoảng thời gian trước.
Cô mặc chiếc áo dạ lông dài qua đầu gối, bên trong là lớp áo mangto và quần jean đen, chân đi bốt da cao năm phân, khăn quàng kín cổ, kéo lên che tận mũi.
Con đường từ nhà tới công ty cô đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại cảm thấy nao nao đến lạ.
Cô đưa mắt nhìn đám cây mơn mởn chồi xanh hai bên đường, lại ngắm nghía bầu trời trong lởn vởn mây trắng, ánh nắng vàng giọi tới trên người cô, lảng vảng một vài tia tinh nghịch đọng lại nơi đôi mắt trong veo của cô.
Dường như tâm trí cô cứ bay bổng trên mây cho tới khi đến trước cửa công ty mới hoàn hồn lại.
Cô vừa tới, Cao Lâm Mạt đã đứng lên, vỗ vỗ bên bả vai cô thúc giục: “Đi thôi!”
Viễn Hi Đình mở to hai mắt nhìn Cao Lâm Mạt, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu cơ?”
“Cô nghĩ là đi đâu?” Nhìn bản mặt ngờ nghệch của Viễn Hi Đình, Cao Lâm Mạt có thể dễ dàng đoán ra là cô không nhớ gì. Cô ấy gõ nhẹ một cái trên trán cô, khổ sở thở dài một hơi: “Đầu cô úng nước đó à. Sớm nay phải báo cáo tiến trình dự án thiết kế dạ hội và váy cưới với tổng giám đốc Cận.”
Lục Hạ chèn thêm câu: “Ban nãy trợ lý Từ đã cố tình tới nhắc nhở rồi đó, cô còn không nhanh lên là mất việc như chơi ấy chứ chẳng đùa.”
“Ờ… ờ… tôi biết rồi.” Viễn Hi Đình vội vàng đặt túi xách xuống, thu gom tài liệu ôm trước ngực, cùng Cao Lâm Mạt và Lục Hạ đi tới phòng họp.
Trong phòng họp, Cận Thời Xuyên cao cao tại thượng đã ngồi chờ sẵn ở vị trí ghế trung tâm.
Thấy vậy, tim Cao Lâm Mạt và Lục Hạ như muốn nhảy vọt ra ngoài. “Xin lỗi, tổng… giám đốc. Chúng tôi… tới muộn.”
Cận Thời Xuyên lạnh như băng nói: “Bắt đầu đi.”
Coi như một kiếp nạn tạm thời qua đi, ba người lục đục ngồi xuống bên dãy ghế dành cho nhân viên.
Trong phòng họp bắt đầu vang lên giọng nói thảnh thót của Cao Lâm Mạt. Chất giọng của cô ấy quả thực rất dễ nghe, nội dung trình bày khá đầy đủ và chi tiết.
Lục Hạ và Viễn Hi Đình không dám nhìn ngược ngó xuôi, chỉ có thể giả vờ như đang chuyên chú trên màn hình chiếu trước mặt.
Riêng Cận Thời Xuyên lại có vẻ như không được tập trung lắm! Tai anh vẫn dỏng lên nghe, nhưng ánh mắt không kiềm chế được mà liếc nhìn về phía Viễn Hi Đình. Dáng vẻ của cô hiện tại chẳng khác thời trung học là mấy, lúc chuyên chú thực sự rất đáng yêu.
Cuộc đời anh cho tới thời điểm hiện tại chỉ được thụ hưởng hạnh phúc tại hai thời điểm: một là khi bố mẹ vẫn còn sống, hai là thời trung học.
Thế nhưng, quãng thời gian thứ nhất anh chưa đủ nhận thức để cảm nhận được hương vị hạnh phúc thì bố mẹ đã rời xa nhân thế, để lại một mình anh sống côi cút với ông nội. Cho dù, ông nội có yêu chiều anh nhiều bao nhiêu cũng không thể nào bù đắp nổi sự thiếu vắng trong lòng anh.
Tới khi anh lên trung học gặp được Viễn Hi Đình, cuộc đời anh tựa như gặp được cầu vồng sau mưa, một lần nữa được khơi sáng. Trước đây, anh cũng rất thích làm vẻ chăm chú nghe giảng nhưng thực ra là đang mải mê ngắm nhìn cô. Bây giờ cũng thế, anh luôn tỏ vẻ cao lãnh chuyên tâm nhưng thực ra ánh mắt đã bị cô hớp đi từ khi mới bắt đầu.
Cô vẫn không thay đổi, bất kể xung quanh có xảy ra việc gì cũng không thể nào di dời sự tập trung chú ý của cô được.
Lúc này, Cao Lâm Mạt đã thuyết trình xong nhưng Cận Thời Xuyên vẫn lặng thing không nói gì. Ánh mắt anh nhìn thẳng, biểu tình cao thâm khó đoán, càng không ai biết là anh đang suy nghĩ hay đắn đo.
Sau một lát, anh vẫn không có chút phản ứng lại, Tần Dữ đành bước lên trước hai bước, thấp giọng gọi: “Cận tổng…”
Cận Thời Xuyên như vô tình như cố ý ho khan hai tiếng, sau đó mới lên tiếng đánh giá: “Tôi thấy những mẫu này không có điểm nhấn, cũng không có gì mới mẻ cả. Tập trung suy nghĩ thêm, ba ngày sau họp lại. Tan họp.”
Sau khi ra khỏi phòng họp, cả ba người đám Viễn Hi Đình mới dám thở mạnh.
Thái độ của Cận tổng hôm nay thật bất thường, khiến họ không có lá gan dám lơ là.
Còn về việc khác thường ở điểm nào thì không ai nói rõ được.
Chiều tà, ánh tịch dương cam vàng ẩn hiện nơi chân mây lấp ló.
Ánh nắng càng lúc càng đìu hiu, cuối cùng chỉ còn sót lại một vài vệt sáng thấp thoáng ẩn nấp bên mặt kính trong suốt.
Hầu hết tất cả mọi người đều đã tan ca, chỉ còn lại Viễn Hi Đình vẫn đang ngồi mải mê vẽ vẽ viết viết bên bàn làm việc.
Bỗng nhiên, một dáng người xuất hiện bên cạnh cô, gõ gõ mấy tiếng trên bàn.
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn lên, lòng dạ cảm thấy bất an khi người tới là Lâm Hiểu Bội.
“Trưởng phòng, chị còn có việc gì sao?” Viễn Hi Đình thấp giọng hỏi.
Đôi mắt sếch của Lâm Hiểu Bội liếc tới khiến cô cảm giác rét ngang. “Xin lỗi.”
“Hả?” Viễn Hi Đình giật nảy mình: “Sao… tự dưng chị lại xin lỗi tôi?”
“Vì trước đây làm nhiều chuyện không phải với cô.” Lâm Hiểu Bội tỏ vẻ nhún nhường, nhưng trong mắt vẫn hiện rõ vẻ quật cường mạnh mẽ. Nói xong thì cô ta cũng dứt khoát rời đi, bỏ lại một mình cô ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tối về tới nhà, Viễn Hi Đình nghi vấn hỏi Cận Thời Xuyên: “Anh… nói gì với Lâm Hiểu Bội à?”
Cận Thời Xuyên không có chút hứng thú, vẫn cúi đầu đọc báo, biếng lười không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô. Hoặc là thật sự không phải anh, hoặc là anh đã làm nhưng lại không muốn cho cô biết. “Nói gì là nói gì?”
“Thì… tự dưng hôm nay chị ta tới xin lỗi em về chuyện trước kia. Em cứ nghĩ là anh… đã làm gì đó.” Viễn Hi Đình nghiến răng nghiến lợi mãi mới nói ra được thành lời, cô chỉ sợ mình nghĩ nhiều lại trở thành trò cười của anh.
Quả nhiên, Cận Thời Xuyên ngay lập tức tạt một gáo nước lạnh tới trước mặt cô: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Cô vội vàng vứt lại một tiếng “ò” rồi bỏ chạy lên lầu, mất mặt quá đi mất, tự dưng hỏi anh làm gì, để bị anh ném đá không kịp trở tay.