Mỗi một câu chuyện đi qua đều giống như một vở kịch, là hài hay bi thì chỉ có bản thân mới biết rõ.
Viễn Hi Đình đưa mắt nhìn theo nhành cành cây Húng Quế đang phe phất trong cơn gió nhè nhẹ, lại liếc lên thân cây khẳng khiu trụi lá oằn mình dưới đêm đông, trong lòng không khỏi lạnh giá.
Vết dao cắt năm xưa vẫn luôn là cái sẹo lớn nhất trong tim cô, vĩnh viễn không bao giờ mờ.
Đau đớn nhất không phải là bản thân chết một cách thương tâm, mà đau đớn nhất chính là nhìn thấy người thân của mình ra đi trong vô vọng.
Viễn Hi Đình còn chưa kịp khôi phục nỗi mất mát của tình yêu, hung tin một lần nữa ập tới. Cô nhận được tin báo từ cảnh sát nói rằng xe của cô ruột và chị gái gặp tai nạn, hiện tại tài xế tức là cô của cô đã chết ngay tại chỗ, người còn lại tức là chị gái của cô bị thương nặng đang được đưa đi cấp cứu.
Điện thoại trên tay Viễn Hi Đình tuột xuống sàn, cô điên loạn chạy ra khỏi nhà, bắt taxi thẳng tới bệnh viện.
Khi cô vừa tới nơi, bác sĩ liền đâm một mũi tên vào thâm tâm cô: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, chia buồn cùng gia đình.”
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Viễn Hi Đình phải đi nhận hai cái xác của người thân, cô gần như mất hết niềm tin vào cuộc sống. Cũng may, bên cạnh cô còn có Lưu Đào luôn kề vai sát cánh, cô cảm thấy biết ơn vì trong quãng thời gian cô buồn đau nhất cô ấy đã không bỏ cô lại.
Nghĩ tới đây, đôi mắt cô đã ướt đẫm, dòng lệ mặn đắng cứ vô thức tuôn thành sông, khiến cõi lòng Viễn Hi Đình lạnh lẽo tới mức đóng băng. Bao nhiêu năm qua, bóng ma tâm lý của cô vẫn chưa thể ngoai ngoai đi, nên cô rất sợ ông trời lại nhẫn tâm cướp con gái của cô đi mất. Chưa kể tới việc cô không biết liệu rằng Tôn Lệ Vân có nhắm tới Viễn Nhiên hay không?
“Cạch” lên một tiếng, cửa mở toang ra, kéo theo một luồng sáng mơ hồ giọi vào, khiến bao suy nghĩ trong đầu cô đều tan biến. Cận Thời Xuyên cao lớn xuất hiện trước khe cửa, anh đứng ngược với ánh sáng, phía sau lưng là một khoảng không mênh mông và đình viện. Thân ảnh anh tựa như thân cây tùng đơn độc nhưng lại khiến người ta có cảm giác an tâm và ấm áp, bao nhiêu cảm xúc xưa cũ lũ lượt ùa về trong tim Viễn Hi Đình. Anh vẫn giống như thế, luôn đem tới cho người ta cảm giác đáng để dựa vào, chỉ có bản thân cô, hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh, bây giờ đây cũng không ngoại lệ, cô sợ chỉ cần mình đến gần anh thêm một chút, tới khi thật sự phải chia xa lại khiến anh muôn phần đau đớn.
Viễn Hi Đình cố nặn ra một nụ cười hỏi: “Tìm tôi có việc gì à?”
Cận Thời Xuyên sau khi làm xong việc vẫn không thấy Viễn Hi Đình quay lại nên đã tới phòng Viễn Nhiên tìm. Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô, nhưng thanh âm đã có mầy phần trầm ấm: “Không có, muộn rồi, mau đi ngủ thôi.”
“Ừm…” Viễn Hi Đình khom lưng sửa tấm chăn trên người Viễn Nhiên ngay ngắn lại, sau đó bước ra phía cửa, cùng anh rời khỏi.
Đêm đó, Viễn Hi Đình cứ trăn trở người không tài nào ngủ được, cô mơ hồ nhớ lại những gì Tôn Lệ Vân nói, rất sợ bà ta sẽ làm ảnh hưởng tới anh cũng như là Viễn Nhiên. Nhưng cô lại không cách gì nói với anh, càng không muốn tự mình tổn thương anh thêm lần nào nữa.
Mặc dù, Viễn Hi Đình không tiếp xúc nhiều với Tôn Lệ Vân, nhưng theo như những gì mà cô biết, con người bà ta tuyệt đối không nhân từ, thậm chí là vô cùng tàn nhẫn. Không chỉ có mình cô là cái gai trong mắt bà ta, mà ngay cả Cận Thời Xuyên cũng thế, chính vì anh vừa từ nước ngoài trở về đã ngồi lên chức vị tổng giám đốc tập đoàn, còn con trai bà ta đã cống hiến ở trụ sở bốn năm mà vẫn chỉ dậm chân mãi ở vị trí giám đốc kinh doanh nhỏ bé, chưa kể tới việc chồng của bà ta dường như đã dùng cả đời người để hiến dâng cho Cận Thị mà cuối cùng lại chỉ dừng lại ở vị trí phó tổng thấp hơn anh một bậc. Với một người tham vọng giống như Tôn Lệ Vân, chỉ muốn một mình độc chiếm gia sản.
Năm đó, vì sợ bị đuổi ra khỏi Cận gia, bà ta mù quáng cho rằng cô ruột của cô có quan hệ mập mờ với Cận Tư Thành. Cũng bởi vậy mà bà ta luôn tìm đủ mọi cách để chèn ép cô ruột, khiến cô của cô càng bước càng khó khăn. Trong khi đó, cô ruột và Cận Tư Thành đã chia tay cách đó nhiều năm, không còn liên quan gì tới nhau nữa, chỉ là tình cờ hợp tác trong cùng một dự án nên mới gặp lại nhau, nhưng họ chưa từng đi riêng với nhau, chỉ là bà ta mất hết lý trí nên mới suy diễn ra những thứ vô sỉ. Chính vì điều đó mà cô muôn phần lo lắng cho Cận Thời Xuyên, sợ anh sẽ bị bà ta tàn nhẫn giống như cách mà bà ta đã từng làm với cô của cô.
Viễn Hi Đình cứ chìm đắm trong suy nghĩ, lâu dần cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Sớm mai thức dậy, ánh mặt trời yếu ớt vén qua rèm cửa, chiếu một tia sáng vàng nhẹ tới trên mái tóc đen nháy của cô. Hàng lông mi chuyển động chậm rãi, cô từ từ mở mắt.
Mùa đông đã qua đi một nửa thời gian, rất hiếm khi thấy được mặt trời.
Cô quyết định đi tới trước cửa kính, kéo rèm cửa sang hai bên, đứng dưới ánh nắng nhẹ nhàng tận hưởng hơi ấm, cũng như để gội rửa tâm hồn.
“Tỉnh rồi à. Mau xuống lầu ăn sáng.” Cận Thời Xuyên không biết từ đâu bất thình lình xuất hiện khiến Viễn Hi Đình nhất thời bị doạ cho giật mình.
“Anh là ma à? Sao đi mà không có tiếng bước chân thế?” Viễn Hi Đình ôm lấy ngực, thở nặng nề, quắt mắt nhìn anh.
Cận Thời Xuyên hơi vểnh môi, như cười như không: “Là do em quá tập trung nên không để ý.”
Viễn Hi Đình làm biếng cãi lại anh, liền đi thẳng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, trang điểm sơ qua, rồi thay quần áo đi xuống lầu.
Lúc này, Cận Thời Xuyên và Viễn Nhiên đã ngồi chờ sẵn ở trước bàn ăn, khiến cô cảm thấy có gì đó là lạ.
Viễn Nhiên tươi cười gọi: “Mẹ ơi, nhanh lại đây ăn sáng đi. Hôm nay bà Trương nấu nhiều món lắm!”
Cô theo bản năng nhìn về phía bếp, quả nhiên dì Trương giúp việc hôm nay đã tới sớm hơn so với mọi khi, việc nhà cũng đã làm xong được một nửa, lại còn nấu sẵn ba phần bữa sáng xếp gọn trên bàn.
Thấy cô mãi vẫn không tới ăn sáng, Cận Thời Xuyên lười biếng không ngẩng đầu, chỉ hắt lại thanh âm lạnh lùng: “Còn đứng đó nữa là muộn làm đó. Công ty vẫn chưa chấm dứt quy định muộn một phút trừ hai trăm đâu.”
Lời nói của Cận Thời Xuyên chính thức làm Viễn Hi Đình cụt hứng, ban nãy cô còn có chút cảm kích anh, kết quả lại tự vả mặt mình, khi sực nhớ ra tiền lương tháng trước của mình bị trừ một nghìn không hơn không kém.
“Tôi phải đặc biệt cảm ơn Cận tổng vì đã nhọc lòng vì nhân viên như thế!” Viễn Hi Đình vừa nói vừa ủ dột ngồi xuống dùng bữa sáng.
Cô vừa ăn vừa tranh thủ gọi xe, vì buổi sớm là cao điểm nên phải chờ rất lâu. Con số bốn mươi lăm khiến cô choáng váng, cô tím mặt tắt di động đi, hậm hực cắn một miếng bánh mỳ thật lớn để xả giận.
“Cẩn thận, nghẹn chết đó.”
Quả nhiên, miệng của Cận Thời Xuyên là quạ, lời anh vừa dứt thì mẩu bánh mỳ liền mắc lại trong cổ họng cô, khiến cô kịch liệt ho khan. Viễn Nhiên nhanh chóng đưa ly sữa cho mẹ uống, sau vài giây mới có thể nuốt xuống được. Cô cố ghìm mối thù đó vào trong lòng, chớp thời cơ mỉm cười nói: “Thời Xuyên, tôi… có thể thương lượng với anh một việc không?”
“Còn phải xem đó là việc gì.” Cận Thời Xuyên không lạnh không nhạt nói.
“À thì… hôm nay xe đều kín hết rồi, nếu phải chờ nhất định sẽ muộn, anh có thể… cho tôi quá giang được không?” Viễn Hi Đình nửa cầu xin nửa nài nỉ.
Cận Thời Xuyên thong thả ăn xong lát bánh mỳ, uống một ngụm sữa rồi mới đáp: “Chẳng phải cô cũng có xe riêng sao?”
“Tôi vẫn muốn thời gian tới có thể sống yên ổn ở Cận Thị, nếu tôi đi xe ông nội tặng tới thì khác gì đang đánh trống giương oai cho người ta bàn ra tán vào.” Cô tỏ vẻ khổ sở.
Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thẳng đuột tuyệt đối không lộ ra bất cứ biểu tình gì. “Cứ để tài xế lái xe của cô đưa Nhiên Nhiên tới trường. Còn tôi tự lái xe cho cô quá giang một bữa.”
Viễn Hi Đình cười hì hì, liên tục nói: “Cảm ơn, anh đúng là vừa đẹp trai vừa giàu lòng nhân ái.”
Câu nói của cô khiến Cận Thời Xuyên đang uống sữa suýt chút nữa thì chết vì sặc.