Biệt thự nhà họ Tiêu
Trong phòng ngủ, ông Đức ngôi dựa vào đầu giường, tinh thần mệt mỏi nhưng vẫn còn rất nghiêm túc.
Tiêu Nhi và những người khác hoặc đứng hoặc ngồi xung quanh giường, cúi đầu vì căn rứt lương tâm. Bà cụ đưa cho ông lão một ly nước: “Ông uống chút nước rồi bớt giận đi, các con cũng đang rất lo cho ông đấy."
Ông lão nhận lấy nhưng lại không uống, thay vào đó, ông đặt tách trà xuống chiếc bàn đầu giường một cách nặng nề: Tiêu Nhi, sao con có thể tự mình quyết định, bảo Kiến Phong đi thay ông? Việc này đáng ra là việc của chúng ta. Bọn họ mà mang ông đi thì ông cũng mặc kệ thôi. Nhưng hiện tại lại là Kiến Phong Chao ôi!"
Tiêu Nhi ngẩng đầu, chân thành nói: "Cháu xin lỗi ông, cháu không thảo luận với ông vì chúng cháu biết chắc chắn ông sẽ không đồng ý. Nhưng ông không cần phải lo lắng quá. Chúng cháu đã nghiên cứu rất kỹ video khi Kiến Phong bị mang đi rồi." Theo kế hoạch ban đầu, khi bức thư được giao đến Đới Quốc Kiến, bọn họ sẽ bắt đầu bắt người, chính Kiến Phong là người ra hiệu cho họ không được làm điều đó. Cháu nghĩ có lẽ lúc ấy anh ấy đã phát hiện ra điều gì đó nên cố ý muốn đi sâu vào hang cop.
Ông Đức nhìn vào mắt cô ấy không nói gì: "cháu khẳng định không nói dối ông không?" "Đương nhiên là không a". Tiêu Nhi hất căm với Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Bảo lập tức mang đoạn video đưa cho ông lão xem: "Ông ơi! Ông cứ yên tâm đi! Chị dâu thương Phong cũng như thương ông vậy, chị ấy sẽ không mạo hiểm đầu
Tiêu lão gia thừa nhận trong video đúng là Hoắc Kiến Phong đích thân ngăn chặn bọn chúng hành động, mới yên tâm hơn một chút: "Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?"
Tiêu Nhi suy nghĩ một chút. Trước sau hai vụ trúng độc, còn có một vụ tai nạn xe. Tuy nhiên hiện tại vẫn chưa thể khẳng định tai nạn xe có phải do đối phương làm ra, nhưng thêm vào đó còn có bức thư tổng tiền và mang Phong đi, những hành động này của đối phương đã phạm pháp nghiêm trọng rồi. Chúng ta đã báo cảnh sát, Đới Quốc Kiến cũng mang người đi tìm manh mối ở phạm vi vòng quanh địa điểm giao dịch cách vài km, còn có sự giúp đỡ của cảnh sát nên sẽ sớm có tin tức thôi."
Lục Thiên Bảo dựa vào cạnh giường, tức giận nói: " Hừ, cháu nghi ngờ bọn họ là đối thủ cạnh tranh của cháu, đều là phát triển các loại thuốc độc, vậy nên mới suy tính không từ thủ đoạn để giành lấy cuốn sổ đó". "Bất kể như nào, kế hoạch của bọn chúng cũng đều sẽ thất bại". Cổ thần ngồi trên sô pha đột nhiên nói: "Trung Quốc mấy người có câu nói từ xưa rất hay, rất đẹp, như là gừng càng già càng cay!" Mọi người giật mình, Tiểu Thất tò mò hỏi: "Ông nội, ý nghĩa là gì a?"
Cổ Thần liếc nhìn ông Tiêu cười nhạt: “Quyển sổ mà lão cẩn thận chuẩn bị đó chính là bản đạo nhái, bao gồm cả thêm bớt phụ gia mà đối phương vẫn tâm niệm đều là giả hết."
Tiêu Nhi nhíu mày nhìn ông Đức kiểm chứng. Ông Đức gật đầu: "Vẫn may còn giữ lại được bàn tay này. Bọn họ muốn bản gốc, nhưng lại không phát hiện ra Phong đã cải trang thành tôi, trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì nó." "Vậy thì tốt quá rồi." "Điều này cũng như đang có hai lớp bảo vệ rồi."
Mọi người liếc mắt nhau, thái độ nghiêm túc có chút sữa sở. Đúng lúc này, ai đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng, tiếng chị Châu giúp việc vang lên: "Vân Thiên thiếu gia, ngài Lẻ Việt Bách đến rồi, nói có việc quan trọng cần tìm ông"
Phòng khách dưới lâu.
Lê Việt Bách nhìn một đám người đi từ trên lầu xuống, sững sở mới ngại ngùng hỏi: "Sao mà hôm nay mọi người đều ở nhà thế?". Tiêu Nhi nháy nháy mắt: "Làm gì mà phải giả vờ đon đả thế? Lẽ nào lại muốn mang con trai tôi đi làm chuyện mà không muốn cho người khác biết?" "Đương nhiên không phải." Lẽ Việt Bách không biết Hoặc Kiến Phong bị bắt cóc mất, mim cười tới bên Vân Thiên: "Cục cưng, tôi tới có quà cho cháu đây
Vân Thiên khuôn mặt lạnh nhạt, cao ngạo hất cảm: "chú à, mọi người đều rất bận, chủ có gì thì nói ngắn gọn thôi"
Lê Việt Bách cau mày nhìn đứa trẻ rồi nhìn mọi người: "Chuyện quái gì vậy? Sao mà mọi người lại có vẻ nghiêm túc thế? Ây, thôi bỏ đi, tôi không lôi thôi nữa. Mọi người lau sạch mắt để chuẩn bị đón tiếp người mới tới đây!" Anh ta vừa nói vừa búng ngón tay.
Sau khi cánh cửa "Cạch" một tiếng mở ra. Một bóng dáng cao gầy ngược sáng bước vào.