Hoắc Kiến Phong cúi đầu trầm mặc nhìn Tiêu Nhi, hai mắt đối diện nhìn nhau, trong mắt đều dạt dào tình cảm yêu thương quyến luyến. Lục Thiên Bảo trong lòng xót xa quay đầu ra chỗ khác.
Nếu như năm đó đơn độc mang theo thù hận, lúc đi cũng cứ thế mà đi, nhưng hiện giờ giữa hai người họ đã tồn tại thứ tình cảm vợ chồng, lại còn có một đứa con trai, ông trời cũng có phần quá tàn nhẫn rồi.
Những người ở đó đều hết sức cảm động, đến cả ông lão cũng không nói chuyện.
Đợi đến khi tâm trạng của Hoắc Kiến Phong bình tĩnh lại một chút, Tiêu Nhi buông tay xuống, nắm chặt tay của anh, trên mặt tràn ngập ý cười: “Không gian của núi Thanh Thần rất tốt, em đưa anh ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Hoắc Kiến Phong không nói chuyện, mong chờ nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, thuận theo ý cô gật gật đầu.
Không để ý tới những người khác, hai người đan chặt bàn tay, chậm rãi bước ra ngoài sân.
Tiểu Thất nhìn bóng lưng bọn họ tựa vào nhau mà đi, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ: “Tình cảm của bọn họ thật tốt! Trong mắt chỉ còn có nhau! Này, anh Lục, nước Z các anh có phải có một câu nói là trên trời nguyện làm cái gì đó... dưới đất nguyện làm cái gì ấy nhỉ?” "Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện kết nhánh liên đôi." Lục Thiên Bảo buột miệng nói ra.
Bước chân của Tiêu Nhi dừng lại, bất thình lình quay đầu: “Anh nói gì cơ? Nói lại một lần nữa tôi nghe!" Giọng nói của cô mang theo chút vội vàng, biểu cảm nghiêm túc làm Lục Thiên Bảo bị dọa một phen, ngập ngừng nói: “ Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện kết nhánh liền đôi! Cô, cô chưa từng nghe thấy à?"
Tiêu Nhi cụp mí mắt xuống, hiểu ra ý nghĩa của câu nói, hai mắt sáng lên: “Mọi người có cảm thấy câu nói này rất quen không?"
Ông lão và Tiểu Thất không hiểu chuyện gì, mù mịt nhìn cô. Lục Thiên Bảo bĩu môi xem thường nói: “Bức thư tình nổi tiếng như vậy, tất nhiên là thấy quen rồi”
Tiêu Nhi lắc đầu: “Không phải, tôi đang nói tới hai vị thuốc dẫn. Chim tước trên bầu trời, hoa sen ở dưới mặt đất, có phải rất giống với hai câu nói này không?"
Lục Thiên Bảo, Tiểu Thất, ông lão nhìn nhau, suy xét tỉ mỉ cũng cảm thấy có chút ý nghĩa.
Lục Thiên Bảo vò đầu: "Ý nghĩa hình như đúng là cái ý này rồi nhưng cụ thể là chỉ vị thuốc gì chứ? Hai câu thơ này đều ví von về tình yêu cũng chẳng chỉ điểm cụ thể thứ gì! Chẳng lẽ tình yêu còn có thể làm thuốc uống sao?"
Đúng nhỉ, tình yêu sao có thể làm thuốc uống được!
Ánh mắt của Tiêu Nhi tối lại, trong lòng vừa rộn lên một hàm ý lại vội đè lại. Nhưng không dễ dàng gì mới có chút manh mối, nếu như chính vào lúc này lại từ bỏ, Tiêu Nhi cũng không cam tâm. “Tiền bối, không bằng ngài nói cho chúng tôi nghe xem, năm đó thầy của ngài dùng phương thuốc này trong tình huống như thế nào? Ông ấy cho người nào dùng thuốc này? Người đó có thân phận gì? Có bối cảnh như thế nào?"
Ông lão nhìn dáng vẻ vội vàng, lo lắng của cô lười biếng nhướng nhướng mày: “Tôi đói rồi, co còn không nhanh chóng đi nấu cơm cho tôi? Đợi sau khi tôi ăn no rồi, tâm trạng cũng tốt lên rồi có lẽ tôi có thể kể cho cô câu chuyện này." "Được, tôi đi ngay đây” Hai mắt Tiêu Nhi sáng lên, quay người đi về phía phòng bếp.
Cô vừa đi được vài bước lại như nghĩ ra điều gì, không yên tâm quay lại, kéo theo Hoắc Kiến Phong cùng đi.
Tiểu Thất nhìn bóng lưng của bọn họ, hai tay chống cằm. Haiz, cô cũng muốn có một tình cảm ngọt ngào như thế này!
Rất nhanh Tiêu Nhi đã làm xong một bữa sáng phong phú mà lại đơn giản. Một chút cháo gà thanh đạm cộng thêm trứng chiên dày hai màu, bánh trứng rau cháy cạnh kết hợp với rau bắp cải muối ớt xanh đỏ, ngoài ra còn có một đĩa hoa quả tươi ngon vừa hái từ trong núi về, có thể nói vừa đủ dinh dưỡng phong phú, vừa có màu sắc xinh đẹp. "Tiền bối, có thích không?" Trong lòng Tiêu Nhi nhớ tới câu chuyện vừa nãy, thái độ càng thành khẩn hơn.
Ánh mắt ông lão rõ ràng có sự yêu thích vụt qua nhưng ông lại chỉ thờ ơ thử một miếng, nhàn nhạt nói: “Cũng xem như là vừa miệng."
Nói xong, ông liền cúi đầu chầm chậm mà nhịp nhàng ăn uống. Tiểu Thất nhìn dáng vẻ của ông, không kìm được mà cúi đầu mím môi, thấp giọng an ủi Tiêu Nhi: “Chị Tiêu, chị yên tâm đi, ông nội rất thích món ăn chị làm đó! Ông nhất định sẽ nói cho chúng ta nghe thôi."
Tiêu Nhi nghe xong liền yên tâm, quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong bưng bát cháo, tay cầm đũa bởi vì nóng nảy mà gân xanh nổi lên không thể nào cuộn tròn tay lại, đôi đũa giữa ngón tay anh khế run lên. “Để em đút cho anh." Cô vội vàng đưa tay ra nhận lấy. Hoắc Kiến Phong nghiêng người tránh đi, cố chấp nói: “Không cần, để anh tự làm”
Anh không phải người vô dụng, cũng không muốn trở thành người vô dụng. Sự kiên cường của anh, tôn nghiêm của anh và cả sự bất lực của anh...
Tiêu Nhi nhìn anh, trong lòng xót xa: “Em muốn đút cho anh ăn, anh cho em cơ hội đút cho anh có được không?" Cô dịu giọng, mang theo ba phần nuông chiều, một đôi mắt long lanh đáng thương nhìn anh. Trái tim của Hoắc Kiến Phong phút chốc dao động. Bọn họ dường như quay trở lại ngày trước, cô vẫn là cô gái đáng thương ngồi bên chiếc xe lăn của anh.
Tiêu Nhi nhân cơ hội đón lấy bát đũa, cô đút từng miếng một, anh ăn từng miếng một. Sự phối hợp ăn ý giữa hai người giống như cùng một người.
Lục Thiên Bảo và Tiểu Thất nhìn bọn họ, đôi mắt nóng lên. Haiz, phần "cơm chó" ngày hôm nay có chút nhiều rồi.
Ngược lại ông lão lại không như vậy, chuyên tâm thưởng thức món ăn ngon trước mặt, căn bản không rảnh để ý tới bọn họ. Cho tới khi no nê, cả một bụng đều là thức ăn, ông mới thong thả ung dung lau miệng, vuốt râu kể chuyện. “Thật ra năm đó tìm thấy chim tước trên trời, hoa sen dưới đất vốn dĩ không phải thầy của tôi, mà là một đôi vợ chồng. Người vợ bị trúng độc, người chồng đi khắp bốn phương tìm kiếm, tìm kiếm khắp cả nước, sau đó nghe nói anh ta đã tìm thấy thuốc rồi vì sức khỏe của người vợ thực sự đã hồi phục." Lục Thiên Bảo ngập ngừng mím môi nói: “Tiền bối Cổ Thần, lời này của ngài nói rồi cũng như chưa nói vậy! Một chút thông tin có ích cũng không có, tất cả đều là lời truyền miệng mà. Ngài không phải là vì muốn lừa được bữa cơm này đấy chứ?" Tiêu Nhi trừng mắt với anh ta, cung kính nói với Cổ Thần: “Tiền bối, ngài đừng để ý tới anh ta. Ngài có thể nói lại kỹ càng tỉ mỉ cho tôi nghe không? Cho dù chỉ là thân phận lại lịch của họ cũng được, tôi đều rất muốn biết. Tình cảm của bọn họ có phải rất tốt đúng không? Người vợ vì sao lại trúng độc vậy?" Không có nhiều thông tin hơn, cô chỉ có thể cố gắng hết sức tìm hiểu từ những manh mối này.
Ông lão vốn dĩ không muốn nói nhiều nhưng nhìn trong đĩa còn sót lại một miếng trứng chiên dày hai màu thơm phức, ông vội vàng gắp miếng trứng chiên vào bát của mình, miễn cưỡng giải thích thêm: “Tình cảm của hai người bọn họ tất nhiên cực kỳ tốt, có thể nói giống như hai đứa trẻ vô tư, thanh mai trúc mã, vốn dĩ đã được định sắn duyên phận. Nhưng sau đó vì trong nhà người con trai xảy ra biến cố, cả gia đình liền sa sút chỉ vỏn vẹn trong một đêm. Bên nhà người con gái liền nuốt lời, một lần nữa tìm một gia đình khác môn đăng hộ đối với gia đình họ." "Một đôi nam nữ vốn có tình cảm với nhau, mắt nhìn thấy sắp phải xa cách, hai người không còn cách nào khác, trước ngày người con gái kết hôn chỉ có thể cùng nhau bỏ trốn. Nhưng gia đình người con gái và vị hôn phu của cô đều không chịu buông tha cho họ, tiến hành chặn đường truy bắt bọn họ. Thứ một đại gia đình quan trọng nhất là thể diện. Bọn họ hạ độc người con trai nhưng lại bị người con gái nhìn thấu. Cô ấy liền quyết đoán uống rượu độc, chuẩn bị dùng tính mạng của mình chấm dứt trò cười này.” "Người con gái chỉ có thể sống vài tháng nữa, người con trai không cam tâm, đưa người con gái đi khắp nơi tìm thầy kê thuốc. Sau nhiều lần tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy thầy của tôi, cũng chính là Cổ Thần năm đó. Thầy tôi thấy bọn họ chân thành liên mang phương thuốc nói cho họ. Nếu như được trời thương, bọn họ có cơ duyên tìm thấy chim tước trên trời và hoa sen dưới đất liền có thể sống sót qua cửa ải này." "Sau đó, sức khỏe của người con gái quả thực đã khỏe lại. Hai người từ đó quy ẩn nơi rừng sâu núi thẳm, không hề xuất hiện nữa. Nghe nói sau khi độc được chữa khỏi không lâu thì người con gái đã sinh hạ một đứa trẻ mập mạp, nhưng thuốc đó rốt cuộc là gì đến nay vẫn không có ai hay biết, ngay cả thầy của tôi cũng không biết."
Ông lão rủ rỉ kể xong, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, ai nấy đều chìm trong suy nghĩ của chính mình. Lục Thiên Bảo trợn tròn mắt, cái này vẫn là nói cũng như không mà!
Tiêu Nhi chau mày, nghi hoặc nhìn ông lão: “Sau khi cô ấy khỏi bệnh không lâu liền sinh con sao? Vậy thì nhanh đến mức nào?” Bất thình lình bị cô hỏi như vậy, những người khác đểu ngẩn người, sau đó liền che miệng cười lớn. “Chị Tiêu, sự chú ý này của chị khó tránh khỏi có chút kì quái đó." Hia má Tiểu Thất ửng hồng còn mang theo chút ngại ngùng. Lục Thiên Bảo cười ngặt nghẽo. Đến cả ông lão cũng không kìm được mà run run khóe miệng.
Tiêu Nhi không có ý như vậy, một mặt nghiêm túc nói: “Tiền bối, ngài có biết không?" Ông lão nhìn cô nghiêm nghị liền không cười nữa, nhàn nhạt lắc đầu: Cái này, không có bất cứ người nào biết được
Tiêu Nhi thất vọng cụp mắt, cắn cắn môi, lại nhìn Hoắc Kiến Phong, một lần nữa vực dậy ý chí chiến đấu.
Cô nắm chặt tay anh, chắc nịch nói: "Không sao, bọn họ có thể tìm được, chúng ta cũng có thể, nhất định có thể” Tay của cô nắm chặt, dường như muốn dùng sự ấm áp của cô để sưởi ấm trái tim của anh.
Hoắc Kiến Phong nhìn đôi mắt trong sáng của cô, gật đầu đồng ý.
Tìm thấy hay không tìm thấy đều không quan trọng! Quan trọng là cô có thể ở bên anh, luôn luôn ở bên cạnh anh! Nếu như cứ như vậy mà chết đi thì ít nhất vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh cũng có thể khẳng định rõ ràng rằng anh vĩnh viễn chiếm một vị trí nào đó trong tim cô. Như vậy là đủ rồi!