Thầy Tra nhanh chóng ngăn cô lại nói: “Bà Tiêu, như thế sợ là sẽ không kịp.
Thần độc cổ thường sống một mình, hơn nữa hành tung vô cùng bí ẩn, ông thương đi đến các núi Thanh Bạch để tìm dược liệu, nếu như cho người đi tìm, sợ là còn chưa kịp tìm thấy người, thì ông Phong đã không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hơn nữa tính cách của vị thần độc cổ này vô cùng cô độc, chữa bệnh cứu người cũng phải xem tâm trạng của ông ấy."
“Vậy phải làm thế nào? Tiêu Nhi nhíu mày.
Lý Cương chen vào nói: “Cho dù có khó khăn hơn nữa cũng phải thử.
Mặc dù những năm này bở vì thần độc cổ không chịu ra tay cứu chữa mà đã đã có rất nhiều người phải chết, còn có những người ông ra tay cứu chữa không thể sống được.
Nhưng tổng thể mà nói, thuật độc của ông ấy ở trong nước cũng không có người nào đạt đến, chỉ cần có thể cho ông Phong một tia hy vọng, chúng ta cũng đều phải thử."
Tiêu Nhi nắm chặt tay, khẳng định nói: “Đúng, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng đều phải thử.
Thầy Tra, ở chỗ ông có địa chỉ cụ thể không?" "Có."
Thầy Tra liền lấy giấy ra, viết xuống địa chỉ cho Tiêu Nhi, còn vẽ ra một bản đồ đơn giản.
"Bà Noãn, đường núi vô cùng khó đi tìm người chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, tôi đề nghị bà nên trực tiếp đưa ông Phong đi theo, như vậy nếu như thần độc cổ chịu ra tay cứu chữa, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho ông Phong."
"Được, cảm ơn!" Tiếu Nhi vui vẻ nhận lấy địa chỉ, trịnh trọng củi đầu, nói: “Cảm ơn các vị! Tôi sẽ nhanh chóng thành lập một nhóm dẫn theo anh ấy xuất phát, nếu như mọi người nghĩ ra cách gì khác, có thể liên lạc với tôi hoặc Lý Cương bất cứ lúc nào, Tiêu Nhi tôi tại đây, cảm ơn các vị trước!" "Bà Noãn,tôi lập tức tập hợp lại có bác sĩ, y tá."
Lý Cương hào hứng nói.
Sau khi Tiêu Nhi gật đầu đồng ý, anh lập tức xoay người ra khỏi phòng họp.
Nói xong, cô trịnh trọng cúi đầu chào cảm ơn mọi người.
Vài vị chuyên gia dặn dò cô một vài chuyện cần phải chú ý, sau đó lần lượt đứng dậy rời đi.
Tiêu Nhi đích thân tiễn bọn họ đến cửa bệnh viện, nhìn bọn họ lên xe rời đi, lại trịnh trọng củi đầu chào lần nữa.
Cho đến khi chiếc xe khuất vào màn đêm đen đặc, Tiêu Nhi vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Màn đêm đen kịt dầy đặc bao phủ toàn bộ bầu trời, chỉ có một vài ngôi sao thưa thớt, giống như cô không còn có lựa chọn nào khác.
Một trận gió lạnh thổi qua, hất tung mái tóc dài của cô.
Ánh đèn đường mờ nhạt càng làm kéo dài bóng người gầy gò của cô, khiến cô trông vô cùng cô đơn.
Tiếng sóng biển cuốn theo gió đêm, như có như không truyền lại, đem ký ức của cô kéo trở lại năm năm trước...
Khi lần đầu tiên gặp Hoắc Kiến Phong, anh ngồi trên xe lăn, tàn tật, trúng độc, chỉ còn lại nửa cái mạng...
Tất cả mọi người đều cho rằng anh sống được ngày nào hay ngày đấy, nhưng cô cuối cùng vẫn sẽ tìm ra cách chữa trị cho anh.
Hạ độc, giết người, cứ chuyện này đến chuyện khác chồng lên nhau.
Bọn họ cùng nhau chiến đấu với Hoắc Văn Hạo và Hoắc Tuấn Tú, bọn họ hết lần này đến lần khác thoát khỏi quỷ môn quan, sống sót hết lần này đến lần khác...
"Chú, nhiều lần như vậy, chú đều có thể vượt qua.
Lần này, lần này chú nhất định cũng có thể!".
Tiêu Nhi thấp giọng thì thào, giống như là đang nói cho Hoắc Kiến Phong nghe, lại giống như là đang nói cho chính mình nghe.
Cô sẽ không để anh chết, tuyệt đối không!.
Tiêu Nhi hít sâu một hơn, bình tĩnh lại.
Cô nhằm mắt lại, khi cô mở mắt ra, đôi mắt lờ mờ sáng lên một tia sáng kiên định.
Cô lôi điện thoại ra, tắt máy, tháo sim ra, lấy một cái sim khác nhét vào trong điện thoại.
Lại mở máy lên, vẫn là giao diện đó nhưng tín hiện ở trên hiển thị đã khác.
Tiêu Nhi trầm mặc ấn một dãy số quốc tế: “Trợ lý Cường."
“Cô, cô chủ?" Ngô Đức Cường lập tức nhận ra là Tiêu Nhi, giọng nói kích động ban nãy đột nhiên thay đổi: "Cô chủ, cô vẫn khỏe chứ? Cô gặp được cậu chủ chưa..."
"Trợ lý Cường, anh bình tĩnh chút, nghe tôi nói."
Tiêu Nhi nghiêm túc cắt ngang lời anh: "Tôi nhớ là tổng giám đốc phong có một người bạn rất tốt họ Lục, là chuyên gia nghiên cứu độc tố đúng không?".
Một tiếng “tổng giám đốc Phong" này có biết bao xa cách, rõ ràng cậu chủ lần này qua đó vẫn là không có được cô chủ!.
Ngô Đức Cường suy nghĩ, cảm xúc hơi bị tụt nhưng anh vẫn là nói thật: “Đúng vậy, tổng giám đốc Noãn.
Lục Thiên Bảo, tổng giám đốc Bảo là chuyên gia nghiên cứu độc tố."
"Được, phiên anh giúp tôi liên hệ với anh ta, mới anh ta lập tực dẫn theo đội của anh ta đến nước Thanh Quốc.
Tổng giám đốc Phong xảy ra chuyện rồi."
"Cái gì?" Ngô Đức Cường tưởng mình nghe sai, hỏi lại: “Cô là nói, cậu chủ của chúng tôi lại xảy ra chuyện rồi?".
Bọn họ gặp lại nhau mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, mà Hoắc Kiến Phong đã bị người ta tính sổ, rồi bị đánh, bị nhập viện...
Tiêu Nhi cảm thấy chua xót trong lòng, vẫn là thản nhiên nói: "Đúng vậy, anh ấy bây giờ bị trúng độc, nghi ngờ có khả năng là trúng phải loại độc rất nguy hiểm.
Chúng tôi bây giờ cần sự giúp đỡ của anh và tổng giám đốc Bảo, mong mọi người đến đây nhanh nhất có thể."
Ngô Đức Cường nắm chặt điện thoại trong tay, hít sâu một hơi.
Anh run rẩy, buộc mình phải bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: “Được, tôi hiểu rồi.
Cô..
tổng giám đốc Noãn, còn chuyện gì cần tôi làm không?" "Chuẩn bị nhiều một chút thuốc kháng sinh tốt nhất trong nước, đem đến đây cho chúng tôi."
Tiêu Nhi ngừng lại một chút, lại bổ sung nói: "Còn nữa, chuyện này phải giữ bí mật toàn bộ, đặc biệt là không thể nói cho người trong nhà biết, hiểu chưa?”
Bà nội và dì Mẫn đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích lớn thế này.
Còn về những người khác trong nhà họ Hoắc, cô vốn không hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ, chỉ mong bọn họ đừng đến làm loạn thêm.
Ngô Đức Cường hiểu được sự lo lắng lúc này của cô, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc noãn yên tâm, tôi sẽ hết sức xử lý tốt chuyện công ty, đem thuốc đến đó.
Còn về cậu chủ của chúng tôi, thời gian này trông cậy vào cô rồi.”
Ngô Đức Cường giọng nói có chút nghẹn ngào, cậu chủ của anh mệnh quá khổ rồi.
Cảm giác không phải là tự trách dẫn vặt trong sự hối hận, mà chính là dằn vặt trong đau khổ...
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức."
Cúp điện thoại, Tiêu Nhi ổn định lại tâm trạng nặng nề của mình, cố gắng ra vẻ thoải mái, bấm số điện thoại của ông ngoại, gọi đi.
Ông ngoại Tiêu Nhi đang bận rộn trong kho dược liệu, nhìn thấy cuộc gọi video liền cau mày, sau đó mới ấn nhận.
Nhìn thấy gương mặt của cháu gái xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt nhắn nhó gầy gò của ông lập tức nở một nụ cười: "Noãn, sao thế? Nhớ ông ngoại à?" "Vâng!" Tiêu Nhi cong cong khóe miệng.
Cô bỏ qua lời chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: "Ông ngoại, cháu nhớ trước đây ông từng nghiên cứu về mối quan hệ giữa độc cổ với trung y, ông bây giờ còn nghiên cứu không?" "Không nghiên cứu nữa rồi.
Trung y của chúng ta rất rộng lớn và thâm sâu, nghiên cứu không nổi nữa!”
Ông ngoại Tiêu Nhi cười ha hả: "Noãn, làm sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?".
Tiêu Nhi cười, nói: “Nước Thanh Bạch độc cổ thịnh hành như vậy, cháu muốn tìm hiểu một chút.
Xem xem rốt cuộc là trung y của chúng ta lợi hại hay là độc cổ của bọn họ lợi hại."
Ông ngoại Tiêu Nhi sờ cằm suy nghĩ: 'Kỳ thực nói cho cùng thì vạn vật trên thế gian này đều là có chung một nguồn gốc, nên là độc cổ cũng không có đáng sợ như trong lời đồn như vậy.
Tất cả các độc dược kết quả cuối cùng đều giống như nhau, độc cổ khác với các độc dược khác là, những độc dược khác đều là vật chết mà độc cổ là lấy côn trùng độc vần còn sống hạ độc."
Hy vọng bùng lên trong mắt Tiêu Nhi, không tự chủ được trở nên vội vã: “Ông ngoại, thế ông có biết cách giải độc không? “Cách giải độc không gì khác là phân tích độc tính, kê đơn thuốc phù hợp.
Chỉ là độc dược phiền phức hơn, là phải tìm hiểu những thói quen của côn trùng độc, kết hợp cả hai thứ mới có thể thành công