- Cô em gọi anh sao?
Hàn Tử Phong nhìn cô gái, tự chỉ tay vào mặt mình hỏi lại cho chắc chắn.
Ái Thuyên gật đầu lia lịa, dẩu môi tự hào rồi gọi lớn
- Chồng ơi!
Mọi người xung quanh đều bụm miệng. Hàn Tử Phong suýt bị câu Chồng ơi làm cho sặc. Trời ạ ai cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cô ngốc gọi hắn là chồng. Lại nhìn vào cái điệu cười ngây ngây của cô ta, chắc đêm nay hắn sẽ gặp ác mộng mất.
- Đừng có nói bậy, ai là chồng của cô?
- Thì đương nhiên anh là chồng của em rồi.
Hắn chớp chớp mắt, thấy mọi người xung quanh chăm chú nhìn mình, Hàn Tử Phong vỗ vỗ vai cô nói
- Em gái ngoan mau về nhà đi kẻo mẹ lo, anh không phải chồng em đâu. Vậy nhé, anh đi đây
- Không tin hả? Vậy thì gọi cho mẹ anh thử đi.
Hắn khựng lại, khoé môi co giật vài cái. Đúng là không cần bàn cãi nữa, hôm nay hẳn là Hàn Tử Phong đã đạp phải phân chó rồi mới xui tới nỗi gặp cô.
Ừ, gọi mẹ đúng không? Gọi thì gọi.
Hắn lịch thiệp lấy cái iphone 8s ra nhấn một dãy số rồi gọi.
- Mẹ à có cô gái tự xưng là vợ con...
- Ý con nói là con bé Ái Thuyên đúng không? Hà hà nó là vị hôn thê từ nhỏ của con đấy, thế nào, em nó dễ thương thế con có ưng ý không?
Ô? Vị hôn thê từ nhỏ? Quái quỷ gì thế này? Hàn Tử Phong ôm trán
- A a a a Mẹ thích thì đi mà cưới. Ưng gì mà ưng chứ.
Hắn giận quá, quát xong cúp ngay điện thoại, kiểu này mà để máy thêm vài giây là sẽ nghe điệu sư tử gầm chắc luôn!
Ái Thuyên chống nạnh, dương dương tự đắc lè lưỡi
- Thế nào? Chồng? Giờ thì tin chưa?
Hắn liếc xéo cô
- A! Chồng đúng không? Được rồi chồng thì chồng, tôi sẽ cho cô em nếm thử mùi vị của anh chồng đây. Đi theo tôi.
Nói rồi hắn kéo cô đi tuốt.