Đông Lục Phúc có ba đứa con trai và hai người con gái, trong đó, người mà ông coi trọng nhất là đứa con trưởng, Đông Diệu Hoa. Năm đó đại công tử Đông gia cũng là một nhân vật phong vân, danh tiếng hiểm hách giới thương nghiệp, nhớ lúc đầu, chính ông là người cho mở rộng thị trường sang Trung Quốc, bắt đầu mở ra một kỷ nguyên mới cho Vạn Thế.
Đây là đứa con mà Đông Lục Phúc tự hào, muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn năng lực có năng lực, từ nhỏ đến lớn, luôn là đứa con trai ông thương yêu nhất. Lại thêm trí thông minh bẩm sinh càng khiến ông yêu quý hơn. Quan trọng nhất là Diệu Hoa là đứa hiếu thuận nhất với ông.
30 năm trước, Đông Lục Phúc chọn trúng tam tiểu thư của Hà gia, Hà Cúc Hoa. Ông cảm thấy cô gái dịu dàng, đoan trang này rất có khí chất, lại rất xinh đẹp, sinh ra để trở thành con dâu của Đông gia, liên hôn hai nhà Hà Đông chắc chắn sẽ trở thành giai thoại trong giới danh môn, là nền tảng tốt đẹp giúp đỡ Diệu Hoa trở thành người thừa kế ưu tú.
Sau khi nhìn thấy Hà Cúc Hoa, lúc quay về nhà Đông Lục Phúc có nói với con trai:
“Dâu trưởng Đông gia không ai khác ngoài Cúc Hoa!”
Đông Diệu Hoa gật đầu đáp ứng, lúc 22 tuổi Đông Diệu Hoa lấy cô gái Cúc Hoa 18 tuổi về làm vợ. Cho dù lúc đó, Đông Diệu Hoa có người con gái mình thích nhưng vì sự kính trọng với ba, ông cũng không làm trái, hơn nữa còn phục tùng vô điều kiện, đoạn tuyệt vĩnh viễn với người con gái kia.
Kết hôn 2 năm, Hà Cúc Hoa sinh cho Đông Diệu Hoa một đứa con trai trắng trẻo, mập mạp.
Lúc đó, cặp vợ chồng kính nhau như khách này là cặp vợ chồng ân ái nổi tiếng khắp nơi, đã từng được không ít người ngưỡng mộ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, hóa ra Đông Diệu Hoa làm tất cả chuyện này chỉ là bề ngoài: Năm đó, cùng lúc vợ đang mang thai, thì một người phụ nữ khác cũng mang thai đứa cháu của Đông gia.
Hôm nay không phải ngày đoàn viên của Đông gia, nhưng ngoại trừ ông tư Đông gia ra thì tất cả các thành viên khác của Đông gia đều có mặt, ngay cả ông hai, Đông Diệu Huy đang nhậm chức ở bên ngoài cũng bay về. Đứa con trai của Đông Diệu Huy, Đông Đình Uy đang ở căn cứ quân sự nhận lệnh liền vội vã trở về.
Hơn 5 giờ chiều, trong đại sảnh của Đông gia được đề tên “Tụ Nghĩa Các”, ngoại trừ Tống gia chưa ai đến, thì những người khác, ai nấy đều ngồi vào vị trí của mình, ngay cả Hà Cúc Hoa cũng tới.
Ninh Mẫn dắt Đông Kỳ ngồi vào chỗ của cháu dâu trưởng, nhìn thấy mẹ chồng và em chồng một trước một sau từ ngoài đi vào, có hơi kinh ngạc một chút.
Nét mặt của mẹ chồng lạnh như băng, còn khuôn mặt em chồng lộ vẻ không cam, nhưng cô ta không có làm loạn, ngoan ngoãn đi tới chỗ Kiều Sâm, bên cạnh anh ta có trống một chỗ, đó chính là chỗ của cô ta.
Nhân khẩu Đông gia đông đúc, lấy hiếu trị gia, thứ tự già trẻ, từ lúc bé đã được có sẵn. Đông gia thêm người, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Một khi thừa nhận địa vị của anh ta, thì anh ta có thể được hưởng quyền thừa kế gia nghiệp Đông gia, được chia cổ phần. Cho dù chỉ là 1% cổ phần nhưng quy ra tiền mặt cũng là một con số cực lớn.
“Đến rồi, đến rồi, đến rồi!”
Chú Bách bỗng nhiên từ cửa chạy vào vui vẻ nói, lúc nhìn thấy Hà Cúc Hoa cau mày lập tức thu lại trạng thái, không dám thể hiện sự vui mừng nữa mà đi thẳng đến phía Đông Lục Phúc báo cáo:
“Lão thái gia, Tán thiếu đã đến!”
“Ừ!”
Đông Lục Phúc lẳng lặng gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua con dâu trưởng rồi lại lướt qua anh em của Đông Đình Phong đang cười nói vui vẻ, sau đó còn dừng lại trên khuôn mặt Ninh Mẫn một chút, nha đầu kia cũng không thèm để ý kẻ đang bước vào cửa lớn Đông gia là ai, giống như cô thật sự đã chấm dứt với người đó.
“Ông Giang có đi cùng không?”
Trầm ngâm một chút, Đông Lục Phúc hỏi.
“Có ạ, không chỉ có ông Giang mà còn cả tiểu thư của Giang gia cũng đến ạ!”
Ông nghe thấy liền đứng lên, nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía ông.
“Chúng ta đi nghênh đón nào!”
Đông Lục Phúc dẫn đầu đi trước, mọi người lần lượt vòng theo sau.
Phô trương như vậy có chút hơi quá, nhưng đó không phải vì Thôi Tán mà vì cái gọi là tôn trọng với ông Giang. Liên Thành Giang gia cũng là một gia tộc danh giá, ông Giang thoái ẩn bấy lâu, Giang Đạt, năm đó cũng là nhân vật truyền kỳ, đã từng là tình địch của Đông Lục Phúc trước đây. Cả hai người ngày xưa cùng theo đuổi người vợ quá cố của ông, Giang Tử Quân.
Đúng, Giang Tử Quân đến từ Giang gia, bà đã từng là con gái nuôi của Giang gia.
Lúc còn trẻ, Giang Tử Quân là cô gái xinh đẹp và đã có không ít người theo đuổi bà.
Giang Đạt là một trong số đó.
Cái gọi là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” rất đúng! Giang Đạt và Giang Tử Quân từ nhỏ lớn lên bên nhau, là đôi thanh mai trúc mã, ông ta đã từng cho rằng Giang Tử Quân nhất định sẽ trở thành người đàn bà của mình. Một Giang Tử Quân khéo léo, chín chắn và rất hiểu chuyện, chưa bao giờ biết vì sắc lừa đàn ông, điều này khiến ông ta rất hài lòng. Ai biết được rằng, giữa đường lại chui ra một Đông Lục Phúc, bụng đầy văn chương lại có thể hấp dẫn Giang Tử Quân như vậy.
Đợi đến lúc Giang Đạt thấy được nguy cơ thì Giang Tử Quân và Đông Lục Phúc đã yêu nhau say đắm.
Điên cuồng ba lần bốn lượt tìm cách chia rẽ họ, không chỉ cấm cửa bà mà còn ép cha mình cắt đứt quan hệ giữa bà và Đông Lục Phúc, để cùng ông ta kết hôn.
Nhưng đối mặt với tình yêu, Giang Tử Quân liền trở nên điên cuồng, sống chết không chịu khuất phục Giang gia. Thậm chí còn tuyệt thực chống đối.
Một hôm, Đông Lục Phúc nhân lúc cha con Giang gia ra ngoài liền chạy đến, khó khăn lắm, cuối cùng mới cứu được người, hai người hôm đó liền đi đăng ký kết hôn, phải hành động trước, báo cáo sau.
Giang Đạt nghe tin vừa sợ vừa giận, lúc đuổi theo thì xảy ra tai nạn, may mà không việc gì, nhưng cha Giang Đạt vì chuyện này mà đuổi Giang Tử Quân ra khỏi nhà, từ lúc đó hai nhà Giang, Đông trở thành kẻ thù.
Ân oán này đã hơn nửa đời người.
So với Đông Gia, “địa vị giang hồ” của Giang gia kém xa, nhưng Giang gia có chỗ dựa rất mạnh.
Giang Đạt không phải là người có thể làm ăn, buôn bán, sự nghiệp Giang gia truyền tới đời ông ta đã bị lụi tàn đi mấy phần, nhưng ông ta đã từng cứu mạng một nhân vật lớn. Nên nhờ vào sự dìu dắt của người này thì Giang gia mới có được vinh quang như ngày hôm nay.
6 năm trước, lúc Giang Tử Quân lâm chung, vì một câu nói của nhân vật này mà hai nhà Giang, Đông đã phã vỡ cục diện bế tắc, trong tang lễ của Giang Tử Quân, con cháu Giang gia cũng đến đưa tiễn. Nhưng quan hệ hai nhà từ năm đó đến nay vẫn không mặn không nhạt.
Lúc Đông Lục Phúc đi ra, trong đầu nhớ đến mấy câu Giang Đạt hôm đó nói:
“Lục Phúc à, ta, A Đạt đây, có chuyện phải hỏi ông một chút, thật ra là có liên quan đến đứa con trai mà ông coi trọng nhất, Diệu Hoa. Đứa trẻ đó mất sớm, thật sự rất đáng tiếc. Nhưng năng lực của Cẩn Chi cũng đã đủ bù đắp sự đáng tiếc này...
Nhưng nếu đứa cháu tài giỏi này của ông ở ngoài ỷ thế hiếp người, ra tay ức hiếp với một đứa con trai khác bị lưu lạc của Diệu Hoa thì ông có quản không?
Nếu ông không quản thì cũng được thôi, dù gì thì cũng là đứa con riêng, nếu công nhận chẳng khác làm mất mặt con dâu trưởng của ông sao? Nếu vậy ta sẽ thu nhận cậu ấy! Đứa trẻ này, ta rất thích, cháu gái ta cũng thích. Nếu ông không định để Đông gia thêm đứa cháu nữa thì ta sẽ kén rể... Để cậu ấy từ nay về sau mang họ Giang, trở thành người của Giang gia. Sau này, dù ông có muốn nhận cũng không được...
Còn nữa, ta nhất định sẽ đứng ra thay cháu rể mình đòi lại công đạo, mấy chuyện Cẩn Chi làm... Nếu như ta tung ra cho giới truyền thông, kết cục sẽ thế nào nhỉ? Ông hãy tự mình nghĩ chút đi...”
Đi đến trước bậc thang cao nhất, Đông Lục Phúc nhìn thấy một ông già tóc bạc trắng, bên cạnh là đôi bạn trẻ, phía sau là vệ sĩ, dưới sự dẫn dắt của đứa con thứ ba của ông, Đông Diệu Viễn đang từ từ đến gần.
“Lục Phúc! Lục Phúc! Ông vẫn khỏe mạnh thật! Nhiều năm không gặp ông già này vẫn cường tráng như vậy, hào quang không hề giảm so với năm xưa!”
Lúc đi tới, Giang Đạt cười híp mắt nắm tay Đông Lục Phúc, vỗ vỗ vài cái nói.
Hai người hỏi han lẫn nhau.
Giang Đạt thân hình cao lớn, khuôn mặt khôn khéo, nụ cười rất nham hiểm.
Ninh Mẫn nắm tay Tiểu Kỳ đứng cuối cùng, quan sát một lúc, đồng thời nhìn thấy cô gái trang điểm xinh đẹp đang kéo Thôi Tán anh tuấn bức người kia.
Thôi Tán hôm nay vẫn mặc âu phục cách tân như trước, rất tôn dáng người, khuôn mặt treo lên một nụ cười khéo léo, không giống như hôm đó gặp mặt, có vẻ tà khí, lúc ánh mắt đó nhìn về phía Đông Đình Phong, thì khóe môi khẽ xếch lên, mơ hồ mang theo ý vị khiêu khích của kẻ thắng cuộc. Nhưng lúc nhìn về hướng cô, ánh mắt lại sáng lên, bình tĩnh dừng lại mấy giây cho đến khi người đẹp bên cạnh gọi nhỏ một tiếng thì tinh thần mới hồi phục.
Ninh Mẫn nhìn bức ảnh ngay ngắn trên tường phát hiện, Đông Đình Phong và Thôi Tán quả thật có mấy phần giống Đông Diệu Hoa, chuyện bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ xem ra không còn nghi ngờ gì. Mà chứng cớ có lợi nhất chính là tờ giấy xét nghiệm DNA đó.
“Thế nào, ông nhìn thấy chưa? Đây chính là con trai của Thường Hoan và Diệu Hoa, nhân vật tinh anh trong ngành luật, xem xem, Thường Hoan đã dạy dỗ đứa trẻ này thật tốt. Tiểu Tán, đến đây, đến bên này dập đầu, mời trà ông nội cháu đi! Hôm nay hộ khẩu của cháu sẽ chuyển đến Đông gia, từ này về sau, cháu chính là nhị thiếu của Đông gia. Đúng rồi, Lục Phúc, đứa trẻ này chuyển đến Đông gia, vậy theo trình tự sắp xếp già trẻ lớn bé của các ông thì nó sẽ ngồi đâu...”
Sau khi đoàn người đi vào trong, Giang Đạt nói chuyện với Đông Lục Phúc một lúc lâu, Thôi Tán đứng bên cạnh, dáng vẻ kính cẩn, Giang Đạt đang nói liền quay đầu kéo anh ta lại, cười giới thiệu Thôi Tán với Đông Lục Phúc.
Đông Lục Phúc liếc nhìn nói:
“Nếu là con trai của Diệu Hoa thì đương nhiên phải vào Đông gia, nhập vào gia phả gia tộc. Vị trí nhị thiếu Đông gia này nó hoàn toàn xứng đáng. Nhưng Đông gia có quy tắc của Đông gia, cái này ta phải nhắc lại!”
“Được, nên giáo huấn thì giáo huấn, ta không có ý kiến.”
“Tiểu Tán có phải không?”
“Vâng!”
Thôi Tán gật đầu.
“Đông gia lấy hiếu trị gia. Bước vào gia môn thì phải kính trên nhường dưới, yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau, không được làm chuyện tổn hại đến Đông gia, lấy vinh dự của gia tộc làm đầu, cháu có làm được không?”
Ông cụ nhìn thẳng về phía đứa cháu có được ngoài đường này mà tuyên đọc những quy tắc cơ bản của Đông gia.
Thôi Tán giương mắt, phóng tới loại ánh mắt hùng hổ bức người, tâm trạng không sao hiểu nổi, đây là ông cụ sợ anh ta sau này sẽ làm ra chuyện phá vỡ quy cách sao?
Trong lòng anh ta cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài miệng thì khiêm nhường trả lời:
“Lấy chữ hiếu làm đầu, đây cũng là giáo huấn từ nhỏ mà mẫu thân dạy cháu. Tiểu Tán luôn ghi nhớ. Hôm nay nhận tổ quy tông, sau này nhất định sẽ lấy cơ nghiệp Đông gia làm trọng. Tuyệt đối không bọi nhọ lên uy danh của phụ thân.”
Lúc Thôi Tán nói ra hai từ “phụ thân”, đôi mày thanh tú của Hà Cúc Hoa nhíu chặt lại.
Trước hình ảnh này, Ninh Mẫn có thể hiểu được, ngẫm lại cũng là: Con người ai cũng ích kỷ, trong chuyện tình cảm cũng vậy. Thử hỏi trong thiên hạ này, có người phụ nữ nào có thể rộng lượng cho người chồng đã qua đời sau nhiều năm rồi đột nhiên lại xuất hiện một kẻ tự xưng là “con trai” ông ta không?
“Nếu đã như vậy, đến đây, A Bách, sai người bưng lên, cùng kính tất cả các vị trưởng bối cũng như anh chị em của Tiểu Tán.”
Giang Đạt cười há miệng, gào to, giống như thể đây là nhà của ông ta vậy.
Chú Bách sau khi được Đông Lục Phúc cho phép, sai người bưng trà lên.
Giang Đạt đó rất hăng hái, còn đích thân tới bưng trà tới, nói:
“Ừ, ta nói, lão Đông à, bây giờ là thời đại mới, đã không còn thịnh hành kiểu quỳ gối kính trà đúng không?”
“Đúng, không còn thịnh hành!”
“Vậy được rồi, đến đây, Tiểu Tán, đầu tiên cháu hãy kính trà ông nội cháu...”
Thôi Tán đỡ lấy chén trà Giang Đạt đưa cho:
“Ông nội, mời uống trà!”
Đông Lục Phúc nhìn, rồi lại liếc mắt về phía đứa cháu đích tôn cách đó không xa, sau đó uống một ngụm. Chén trà này hạ xuống thì chẳng khác nào Đông gia thêm một người mới.
Bên cạnh còn có người đứng chụp ảnh.
Đó là nhiếp ảnh gia do Giang Đạt mời đến.
Trước đó ông ta đã nhắc qua: Sau khi nhận Thôi Tán xong, nhất định phải cho mọi người bên ngoài biết về thành viên mới của Đông gia, so với việc mời mấy phóng viên đến viết linh tinh chi bằng chụp một kiểu ảnh rồi chủ động công bố.
Màn kính trà này đã được nhiếp ảnh gia kia chụp lại đầy đủ.
Sau khi chén trà đặt xuống, Đông Lục Phúc nhìn về phía đứa con dâu sắc mặt đang trắng bệch kia nói:
“Chén thứ hai, hãy kính mẹ cháu. Nhớ rằng, bước chân vào Đông gia, cháu thuộc hàng chi trưởng, nên phải coi vợ của phụ thân cháu là mẹ. Sau này, cháu, Cẩn Chi còn cả Lôi Lôi phải kính cẩn yêu thương lẫn nhau!”
Chuyện này cơ bản là làm khó Thôi Tán, nhưng đây là chuyện mà Đông Đình Phong đặc biệt nhờ ông.
Lúc đó, ông cũng rất buồn bực:
Cách này vừa làm khó Thôi Tán, nhưng cũng làm khó cả mẹ hắn!
Vậy tại sao Đông Đình Phong lại muốn làm như vậy?
Ông đã suy nghĩ mấy ngày mà vẫn đoán không ra tâm tư của đứa trẻ đó. Nhưng hôm nay, ông vẫn theo kế hoạch đó mà làm.
Nét mặt Thôi Tán quả nhiên vì câu nói này mà có chút biến sắc. Theo lý thì gọi một tiếng “dì” là đúng, dù sao bây giờ cũng không giống như trước đây, quy tắc không bị ràng buộc quá, hơn nữa anh ta đã là người trưởng thành, gọi như vậy sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Đông Lục Phúc đã nói ra thì anh ta nhất định phải làm.
“Gọi một tiếng mẹ cũng là nên làm. Đến đây, Tiểu Tán, kính trà...”
Giang Đạt cười tỉnh bơ, kéo người đến trước mặt Hà Cúc Hoa.
Lúc này đây, sắc mặt Hà Cúc Hoa đã trắng bệch như thịt sấy, bà ngồi đoan trang, hai tay vắt chéo đặt trên đầu gối, tóc búi cao toát lên vẻ cao quý thanh nhã, nhưng trong lòng bà lại nóng ran như ngồi trên chảo lửa.
Thôi Tán liếc mắt nhìn, cũng không có từ chối, đi tới, bình tĩnh bưng trà:
“Mẹ, mời mẹ uống trà!”
Hà Cúc Hoa rất lâu cũng không nhận lấy, bà hận không thể cầm chén trà hất thẳng vào mặt người này, nhưng cuối cùng bà vẫn nhịn mà nhận lấy, đau đớn uống một ngụm.
Cũng không làm khó bất cứ điều gì.
Bởi vì đây mà việc mà con trai đã nhờ bà.
Bà nghe con trai: Nhịn.
Nhưng chỉ là chén trà này uống vào miệng, tại sao lại đắng và chát như vậy?
Từng chén trà một được kính lên các vị trưởng bối Đông gia, đi qua mỗi người đều cho hồng bao, hết một vòng, lão thái gia chỉ tay về chỗ ngồi gần Đông Đình Phong, ở giữa được ngăn bởi Hàn Tịnh.
“Tiểu Tán đã gặp qua anh cháu, Cẩn Chi! Từ nay về sau, ở Đông gia cháu đứng hàng lão nhị. Cẩn Chi, cháu hãy cùng các anh em của cháu bắt tay Tiểu Tán làm quen đi!”
Lão thái gia lần thứ hai lên tiếng.
Đông Đình Phong đứng dậy, Ninh Mẫn cũng đứng lên theo, nhìn thấy người đàn ông này bình tĩnh đưa tay về phía Thôi Tán:
“Chúc mừng em trở thành thành viên của Đông gia! Mong rằng sau này chúng ta có thể thân như một nhà!”
Nghe xong câu này Ninh Mẫn cười khểnh một cái, muốn coi thường: Cực kỳ nghi ngờ nha, hai người này có thể “thân như một nhà” sao?
Cùng lúc đó, có một tia sắc bén lóe lên trong mắt Thôi tán, giống như cảm thấy hôm nay, Đông Đình Phong không có cố ý làm khó anh ta. Đúng là chuyện khó tin mà!
“Vâng, em cũng hi vọng chúng ta có thể thân như một nhà!”
Anh ta đưa tay ra, hai người họ bắt tay. Rất chặt, giống như có lực đối kháng, rất lâu sau mới chịu buông.
“A, Vị này là ai? Tại sao từ trước đến nay con chưa hề gặp?”
Đông Kỳ suốt từ nãy vẫn luôn ngẹo đầu nhìn, chạy đến ôm lấy Ninh Mẫn, thanh âm trong trẻo hỏi.
Hai người đàn ông đều buông tay ra, dồn hết sự chú ý của mình vào cậu bé vừa hỏi.
“Kỳ Kỳ, qua đây, gọi chú đi...” Đông Đình Phong kéo tiểu tử kia lại trước mặt, mỉm cười, giới thiệu: “Đây là em trai của ba!”
Đông Kỳ vừa nãy vẫn luôn chú ý bọn họ nói chuyện, đương nhiên cậu biết đây là ai, nhưng cậu lại có chút buồn bực, tại sao tự nhiên ở đâu chạy ra em trai của ba vậy, mà lúc nãy người này kính trà bà nội, tại sao nét mặt bà nội lại kém như vậy? Tóm lại, cậu cảm thấy, sự xuất hiện của ông chú này không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba, chào lớn một tiếng:
“Cháu chào chú!”
Đây là lần đầu tiên Thôi Tán nhìn thấy con của Đông Đình Phong và Hàn Tịnh, đứa trẻ này quả thật rất đáng yêu, nếu ngày đó Đông Đình Phong không có nhúng tay vào, thì có lẽ lúc này Hàn Tịnh cũng sẽ sinh cho anh ta một đứa con, nhưng bây giờ?
Anh ta lạnh nhạt liếc qua gia đình ba người hạnh phúc này, trong lòng có cảm giác đau thắt, người con gái anh ta yêu sâu đậm ngày xưa, hôm nay lại yên lặng đứng bên một kẻ khác, dù gặp gỡ như vậy nhưng cô không lộ đến nửa phần hoảng loạn hay ngượng ngùng.
Hàn Tịnh, em thật sự đã thay đổi...
Anh ta đâu biết rằng, người phụ nữ trước mặt sớm đã không phải là người phụ nữ anh ta đã yêu, thì hà tất gì lúc gặp mặt anh ta, cô phải hoảng loạn cơ chứ?
“Đông Kỳ sao? Ta đã sớm nghe nói, anh trai và chị dâu yêu quý của ta, 6 năm trước có sinh được một thiên tài. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt. Đến đây, ôm ta một cái nào...”
Thôi Tán ôm lấy Đông Kỳ, mỉm cười.
Ninh Mẫn nhìn thấy trong đáy mắt nổi lên mấy tia nghi hoặc.
Người này làm sao có thể yêu quý Tiểu Kỳ.
Anh ta giả bộ thân thiết là muốn làm cái gì?
Tuy vậy cô cũng không ngăn cản, chỉ là lo lắng tương lai người đàn ông này có làm hại Đông Kỳ hay không?
Đông Đình Phong dùng cách thức đặc biệt của riêng mình để yêu con, cùng có thể nói Đông Kỳ thật sự là sư uy hiếp đối với Đông Đình Phong, nhưng vẫn hy vọng rằng, trong tương lai, cuộc chiến giữa của bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến đứa trẻ đáng yêu này.
Sau đó, lần lượt anh, chị, em đời thứ ba của Đông gia bắt tay chào Thôi Tán.
Đông Lôi nhỏ nhất, nhưng cô không giơ tay ra trước với người anh cùng cha khác mẹ khiến cô cảm thấy xấu hổ này.
Đúng, cô không có tấm lòng đại lượng như anh trai cô, cũng không cách nào hiểu được anh trai cô đang tính toán điều gì, cô chỉ biết, chỗ này cô không thể ở lại: Từng bộ mặt giả tạo cố diễn trò ấm áp thật buồn nôn.
Cô từ chỗ của mình đứng lên, lúc tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình, cô cười lạnh, xoay người, quay đầu chạy ra ngoài, trong bóng hoàng hồn càng ngày càng lạnh đang bủa vây lấy mình, cô để tất cả ấm ức tùy ý rơi thành những giọt nước mắt.
Phía sau, Kiều Sâm yên lặng xem xét, nói một tiếng “Xin lỗi không tiếp được” rồi chạy theo sau, nhìn thấy nha đầu kia lau nước mắt cố giấu đi cảm xúc, anh ta không nhanh không chậm đi theo.
Bên cạnh hồ nhân tạo, mặc cho gió lớn Đông Lôi vẫn đứng đó, đôi vai nhỏ không ngừng rung lên giống như đau đớn tuyệt vọng.
Hình tượng thương tâm của phụ thân lúc này đây đã bị lụi tàn trong cô sao?
Kiều Sâm đứng sau lưng cô, đáng giá.
Sau đó, chỉ rút chiếc khăn định quấn lấy cho cô, cũng không nói gì.
Từ trước đến nay anh ta không phải người giỏi ăn nói, không giống như Đông Đình Phong, lúc không muốn nói chuyện, người ngoài đừng mong cậy miệng được anh ta; nhưng lúc đối đầu gay gắt thì tài ăn nói của anh ta, tuyệt đối còn sắc bén hơn mấy phần so với luật sư.
“Tại sao tất cả đàn ông đều như vậy? Em đã từng rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, mặc dù bọn ở chỉ ở bên cạnh nhau 10 năm, nhưng ông ấy đã dành được sự chờ mong cả đời của mẹ em, và bà không hề muốn tái giá. Trong lòng em, ba em chính là nam thần. Bao nhiêu năm nay, em đều hy vọng sau này mình có thể gả cho một người đàn ông như vậy thì cuộc đời em mới được xem là hoàn mỹ. Ba em chính là vị thần tình yêu trong em, nhưng em không ngờ được rằng chân tướng lại như vậy...”
Cô quay đầu nhưng không nhận lấy chiếc khăn, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Gió thổi qua làm mái tóc cô rối bời, trái tim tổn thương cố mở to mắt nhìn ngắm.
Nhưng anh ta vẫn trầm mặc.
Cô hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc, nói tiếp:
“Kiều Sâm, anh có biết em yêu anh rất nhiều không? Từ lúc 7, 8 tuổi em đã mê anh rồi, từ nhỏ đã đặc biệt thích cái người có đôi mắt u buồn nhưng lúc cười lên lại có thể khiến người ta mê dại đó. Mấy năm nay, em vẫn luôn bám đuôi anh, còn làm chân sai vặt cho anh, đọc sách cùng anh là muốn thân thiết hơn với anh, có thể có cùng tiếng nói với anh, có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai ta. Anh có biết không? Có thể đính hôn với anh, em cũng chẳng hạnh phúc gì. Nhưng một năm nay, đã bao giờ anh chịu nghĩ đến em chưa? Trong lòng anh, từ đầu đến cuối chỉ có người phụ nữ đó. Anh nói xem, em nên bắt anh làm gì? Anh như vậy, em có thể lấy làm chồng được sao? Em yêu anh cũng hy vọng được anh bảo vệ chứ không phải mãi mãi là con bám đuôi anh. Em rất mệt, cũng rất sợ. Kiều Sâm, anh nói đi, nếu em vĩnh viễn không thể vào được trái tim anh thì có phải một ngày kia, anh cũng sẽ giống như ba em, ra ngoài ngoại tình không?”
Kiều Sâm lặng lẽ nghe, nhìn thấy cô gái bình thường luôn cười nói trước mặt mình rơi lệ, trong lòng có chút đau, yết hầu không ngừng chuyển động, nhưng cũng không nói lên lời.
Bọn họ đã đính hôn, anh ta từ nhỏ nhìn cô lớn lên, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô gái này anh ta đều quen thuộc, nhưng anh ta chưa từng có cảm giác động lòng.
Có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh ta đã sai.
“Kiều Sâm chúng ta hủy hôn ước đi!”
Cô nhắm mắt lại, để mặc hàng nước mắt chảy xuống:
“Không thể giữ được trái tim người đàn ông thì chỉ làm tổn thương chính mình. Chí ít câu này của Hàn Tịnh rất đúng. Một người phụ nữ thông minh sẽ không để mình chịu đau khổ. Em mới 20 tuổi, có lẽ em nên cho mình sự tự do, ra ngoài tìm kiếm người đàn ông đáng giá để em yêu. Hoặc giống như ngũ cô cô, cả đời không kết hôn, đó cũng là một loại người trong xã hội... Đúng, quyết định vậy đi, chúng ta hủy hôn ước!”
Cô nói, để cho những giọt nước mắt tùy ý rơi xuống, lúc mở mắt ra, ánh mắt toát lên vẻ kiên định:
“Em sẽ nói với ông nội. Như vậy, em có thể được giải thoát, không phải chịu đau khổ!”
Khuôn mặt thanh tú như đóa hoa lê trong mưa gió, kiều diễm vô cùng, cô vung tay lên lau đi hàng nước mắt, kiên định mỉm cười, cắn răng cố tỏ ra mạnh mẽ. Buông tay mối tình đơn phương 10 năm, bản thân cũng đau đớn, con người phải vấp ngã mới có thể trưởng thành. Sau này, cô sẽ không làm cái đuôi nhỏ nữa.
Đúng, từ nhỏ cô đã bị gọi là cái đuôi nhỏ của anh trai.
Người đàn ông tên Kiểu Sâm này liền cười và đặt cho cô biệt danh: Đuôi nhỏ.
Nhưng từ nay về sau, cô chỉ là cô.
Người đàn ông kia cau may, liên hôn hai nhà Kiều Đông mà cô nói hủy là hủy sao?
Hơn nữa hiện tại, anh ta không thể hủy hôn, nhưng nếu như cô muốn hủy hôn, anh ta cũng đồng ý:
“Nếu như vậy có thể khiến em thoải mái, anh sẽ đồng ý!”
Không có chút gì níu giữ, cứ thế bọn họ nói lời chia tay.
Đông Lôi rơi lệ, xoay người, sống lưng thẳng tắp đó từng bước từng bước rời đi, cô cần tìm một nơi yên tĩnh để có thể khóc lớn một trận.
***
Lúc đãi tiệc, Đông Lôi không tham dự, chỗ ngồi của cô trống, Kiều Sâm cũng không quay lại.
Không khí bữa tiệc được xem là hòa hợp, tất cả mọi người đều giữ bộ mặt hài hòa êm thấm.
Cứ như vậy, người đàn ông tên Thôi Tán thân thế được thay đổi, mang họ Đông, trở thành Đông Tán, là em chồng của Hàn Tịnh, từ nay về sau chỗ ngồi bên cạnh Hàn Tịnh là của anh ta.
Ai, thật sự xấu hổ.
Nhưng chồng hiện tại và bạn trai cũ lại không để ý chuyện này, trò chuyện với nhau vui vẻ.
Làm con cháu của Đông gia rồi nên Đông lão gia vung tay rất hào phòng, liền đem số mười Đông viên tặng cho anh ta.
Bữa tiệc kết thúc, Đông phu nhân, Hà Cúc Hoa rời đi trước, bà đi tìm con gái.
Cánh đàn ông vẫn ngồi uống trà.
Còn Ninh Mẫn dắt Tiểu Kỳ về phòng, cô thật sự không có hứng thú ở đó diễn trò cùng họ.
Lên lầu được một lúc, cô đang chơi với Tiểu Kỳ thì có người gõ cửa, cô ra xem, đó là ngũ cô cô Đông Dạng, người phụ nữ này đang khoanh tay trước ngực, trên tay cầm chiếc điện thoại màu đỏ, vừa nhìn thấy cô liền cười híp mắt, toát lên vẻ mê hoặc đặc biệt.
“Cô Dạng, cô có chuyện gì ạ?”
“Ồ, là thế này, điện thoại của cháu cứ tắt máy, vừa nãy, chị dâu ta gọi cho cháu nhưng lại không được, nên nhờ ta lên xem xem...”
Nghĩ đến kết quả của chiếc điện thoại đang nằm dưới hồ, Ninh Mẫn mỉm cười, trả lời:
“Sớm đã bị mất rồi ạ!”
“Chẳng trách!”
“Mẹ tìm cháu có chuyện gì ạ?”
“Hình như Lôi Lôi muốn nói chuyện với cháu, bảo cháu đến số hai Đông viên một chút. Như vậy đi, tiểu tử cứ để ta trông cho, cháu cứ đi đi! Nhưng tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, đi có thể sẽ bị giáo huấn!”
Đông Dạng mỉm cười, vừa lên tiếng nhắc nhở, vừa chạy đến bên Tiểu Kỳ, tiểu tử này đang ngẩng đầu, chớp mắt nhìn bọn họ.
“Vậy phiền cô quá. Cháu đi ngay!”
Ninh Mẫn quay đầu dặn dò vài câu với Đông Kỳ rồi hôn một cái, lúc này mới khoát chiếc áo lên đi ra ngoài.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, những bông tuyết xơ xác tiêu điều, có thể có tuyết rơi thì nhiệt độ phải xuống năm, sáu độ, gió lạnh đến tận xương, khí lạnh xông vào mũi, bầu trời không trăng không sao, gió Bắc cuộn xoắn dưới đất phát ra những tiếng rít. Đi trên đường, Ninh Mẫn cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, u ám của đêm đông.
Cô không biết được rằng, trong đêm đông lạnh lẽo, thần chết đang từng bước, từng bước lại gần cô hơn.
Số hai Đông viên có nguy cơ đang rình rập.