Ăn xong, nhân lúc trời tối, Đông Đình Phong đi đến biệt thự số hai, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của em gái, tiếng khóc nức nở, kinh thiên động địa, giống như trời sắp sập xuống, thế giới đến ngày tận thế:
“Mẹ, đây thật là quá đau lòng mà... hư... Tên khốn nạn đó sao có thể là con riêng của ba chứ? Tại sao anh Phong và ông nội có thể đồng ý cho hắn ta vào Đông gia, như vậy chẳng khác nào vả vào mặt mẹ? Con tuyệt đối không thừa nhận loại người đó là anh con. Tuyệt đối không! Hức hức hức, anh con làm sao vậy, anh để ý cảm nhận của Tiểu Kỳ, không chịu ly hôn với người phụ nữ xấu hổ đó cũng được, nhưng tình nhân của cô ta bước chân vào nhà chúng ta... Anh ấy bị cắm sừng vẫn chưa đủ sao? Sao còn muốn tự bôi nhọ mình như vậy?”
Nha đầu kia vừa khóc, vừa dậm chân bình bịch.
“Câm miệng, Lôi Lôi, con nói gì vậy? Nó là anh con đó!”
Hà Cúc Hoa tức giận lên tiếng, còn vỗ mạnh xuống bàn, thanh âm khàn đặc, giống như đã khóc rất nhiều.
Đông Đình Phong nhớ, mẹ hắn rất thích cười, bởi vì ba hắn đối với bà rất tốt.
Trong ký ức của hắn, hắn vẫn nhớ, ba hắn ngoại trừ đi làm, thỉnh thoảng đi công tác ra thì phần lớn thời gian đều ở cùng mẹ hắn.
Hắn thường nhìn thấy lúc không có người, ba hắn sẽ ôm hôn mẹ hắn; trong vườn hoa, dắt tay bà ngắm cảnh chiều tàn; dưới ánh trăng, cúi đầu nhìn bà mỉm cười thay cho mọi lời nói; bên cạnh cây đàn piano, họ cùng nhau lướt nhẹ, tạo ra những bản nhạc của riêng mình; trước mặt mọi người, ân ái yêu thương.
Ba hắn còn ngại hắn, nên đã cố ý để hắn cho ông bà nội trông, cứ như vậy, bọn họ có thể sống thỏa mái trong thế giới chỉ có hai người.
Lúc đó, mẹ hắn không biết mùi vị của tiếng khóc như thế nào: Bà là thiên kim của Hà gia, chồng lại hết mực yêu thương, bảo vệ bà, con đường phía trước rộng mở, trên môi bà luôn nở nụ cười rực rỡ.
Đến lúc hắn lên 10 tuồi, ba hắn gặp tai nạn, mẹ hắn đang mang thai Lôi Lôi.
Lúc cảnh sát gọi điện đến báo, mẹ hắn bụng mang dạ chửa chạy ra ngoài nhận xác, hơi thở bà chậm dần, hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, bà chỉ biết ôm ba hắn mà khóc, ai cũng không thể kéo ra được.
Ngày hỏa táng, mẹ hắn khóc đến mất tiếng, một câu cũng không nói, chỉ có nước mắt vẫn tuôn, sau đó lại ôm tro cốt của ba hắn rất lâu, không chịu chôn cất, trong miệng liên tục lầm bẩm nói:
“Dưới đất lạnh lắm, anh sẽ bị đông cứng mất. Em muốn đưa anh về nhà, muốn đắp chăn cho anh. Như vậy anh sẽ không bị lạnh.”
Bà cứ ôm chặt hộp tro cốt, sống chết không chịu buông. Giống như tình yêu của bà dành cho ba hắn vậy!
Mặc dù bọn họ không có nói mấy lời oanh oanh liệt liệt, không có quá trình trắc trở, nhưng trong lúc sống chung bọn họ đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn, sinh mệnh sớm đã được gắn chặt với đối phương, không bao giờ rời xa. Nhưng sự tồn tại của Thôi Tán đã nhẫn tâm phá vỡ tình cảm 20 năm thủ tiết của bà dành cho ba hắn.
Lúc quá nửa đời người, do yêu mà sinh hận, vậy cuộc sống còn có thể sót lại cái gì?
“Nếu anh ấy còn nghĩ mình à con trai của mẹ thì anh ấy nên phản đối đến cùng. Hiện tại, ở nhà này, câu nói của anh ấy quan trọng hơn bất cứ kẻ nào. Vậy mà anh ấy lại đồng ý, anh ấy đồng ý rồi! Anh ấy dựa vào cái gì mà đồng ý? Tại sao anh ấy không để ý đến cảm nhận của mẹ! Để đứa con của mụ hồ ly đó vào Đông gia...”
Đông Lôi căm hờn hét lên, thanh âm thống hận này đã kéo suy nghĩ của Đông Đình Phong trở lại.
“Lôi Lôi, anh con làm việc, nếu như đều thể hiện hết ra cho con hiểu rõ, thì mấy năm nay, nó làm sao có thể có được chỗ đứng vững chắc trong giới này được, làm sao có thể trở thành người lãnh đạo Đông gia.”
Hà Cúc Hoa bình tĩnh dùng thanh âm khàn khàn thay con trai biện luận.
Không ai hiểu con bằng mẹ.
Câu này khiến ai đó cảm động.
“Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con!”
Đông Đình Phong trả lời, đẩy cửa đi vào, sau khi cởi giầy, đi tới, đầu tiên liếc nhìn cô em gái mắt mũi tèm nhem, đây đúng là cô gái tính cách mạnh mẽ, trong mắt cô, cái gì đúng là đúng, sai là sai, không hề giả bộ. Tính cách như vậy, quả thật có chút bất lợi, bởi vì quá thật.
Sau đó, hắn lại liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ hắn, ánh mắt hai mẹ con nhìn nhau:
“Mẹ, cái khác con không nói nhiều, con chỉ nói một câu, con trai mẹ biết rõ mình đang làm gì... Hiện tại, con có thể sẽ khiến mẹ chịu tủi thân một chút, nhưng sau này, mẹ sẽ hiểu được dụng ý của con. Tóm lại, con trai mẹ tuyệt đối sẽ không làm mẹ mất mặt! Sớm muộn sẽ khiến cho kẻ đã ức hiếp ba mẹ con ta có kết quả không tốt đẹp. Con lấy danh nghĩa của ba xin thề.”
Hắn rất kính trọng ba mình, lấy danh nghĩa của ông ra thề thể hiện sự nghiêm túc của hắn.
Đối với Hà Cúc Hoa mà nói, hạnh phúc của bà đã chôn vùi từ 20 năm trước, lúc chồng bà tạ thế, 6 năm trước, sau khi biết được chồng mình có con riêng, tình yêu và sự tin tưởng của bà cũng sụp đổ theo.
Mấy năm nay, bà sống rất mệt mỏi, bà cảm thấy cuộc đời này thật dối trá và đáng sợ, mà bản thân bà đã bị sự dối trá che mắt suốt 20 năm.
24 năm hoàng kim nhất của cuộc đời, bà đã bị lời nói dối của người đàn ông đó để bỏ lỡ. Trong 10 năm đầu, bà vì cái gọi là hôn nhân hạnh phúc mà mỉm cười, 14 năm sau, bà lại chìm đắm trong ký ức của những yêu thương.
Để rồi 6 năm nay, bà sống trong sự dày vò của yêu và hận.
Nói thật, bây giờ bà không còn bao nhiêu dũng khí để nhìn thấy người kia đường hoàng bước vào Đông gia.
Đây chẳng khác nào một lời tuyên chiến đối với bà.
Cho nên, khi bà được bố chồng gọi đến, sau khi biết được ý đồ của bố chồng, bà đã kiên định nói một câu:
“Ba, chỉ cần con còn sống một ngày thì ba đừng mong đưa đứa nghiệt chủng đó vào nhà!”
Bà có quá nhiều uất ức không thể nói hết, nhưng người đàn ông tạo ra cái cục diện này đã vĩnh biệt cõi đời lâu như vậy. Bà không cách nào có thể khóc lóc kể lể với người chết, chỉ có thể lấy cái chết mà tranh đấu, kiên trì bảo vệ sự tôn nghiêm của mình:
Trong lãnh địa của bà, không ai được phép chà đạp lên sự kiêu ngạo của bà.
Thế nhưng bố chồng lại nói một câu:
“Cẩn Chi đã đồng ý!”
Câu này khiến bà á khẩu.
Tại sao đứa trẻ đó có thể đồng ý chuyện hoang đường như vậy?
Cho đến tận bây giờ bà vẫn suy nghĩ chuyện này.
Không hiểu!
Hà Cúc Hoa đứng lên, đánh giá con trai, nhưng nhìn không ra suy tính của hắn.
Tâm cơ của đứa trẻ này, thâm sâu khó đoán.
Bà vuốt mặt đứa con trai, khuôn mặt kiên định giống hệt như người chồng quá cố của bà.
Chồng quá cố có thể phản bội bà nhưng con trai sẽ không bao giờ hại bà.
Bà tin rằng: Hắn có lý do của hắn, hơn nữa nguyên nhân này nhất định rất lớn.
Bà khẳng định: Trong đầu con trai bà đã có tính toán nên hắn mới tự tin làm như vậy.
“Được, chỉ cần con nói mẹ sẽ đồng ý. Mẹ sẽ mở to mắt ra để nhìn xem con trai mẹ sẽ giúp mẹ tranh giành thế nào!”
Đông Đình Phong nở nụ cười, ôm lấy mẹ mình, đem tất cả những cô tịch của người phụ nữ cả đời chịu thiệt thòi này ôm lấy, cho bà thêm năng lượng và sự thoải mái:
“Mẹ, con sẽ lập lại trật tự, để tất cả mọi thứ rõ ràng. Hãy tin con!”
“Được!”
Hà Cúc Hoa nhắm mắt, tựa vào bờ vai rộng lớn của con trai, giống như một lần nữa tìm được chỗ dựa vững chắc.
***
Lúc rời khỏi biệt thự, hắn gọi một cú điện, vừa chậm rãi đi trên con đường nhỏ, nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
“A lô, chú Đường!”
“Cẩn Chi?”
Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc:
“Rảnh rỗi thế nào mà lại gọi điện cho chú? Ăn xong rồi sao?”
“Ăn rồi! Ha ha, cháu muốn hỏi chú tình hình tiến triển thế nào. Hôm nay cùng mẹ cháu đi xem nhạc giao hưởng có thu hoạch gì không? Lúc mẹ cháu quay về, tâm tình khá tốt...”
Đáng tiếc bây giờ lại tồi tệ rồi.
Lực phá hoại của Thôi Tán thật sự rất mạnh.
Chỉ có thể nói, bọn họ quá giỏi tính toán.
“Mẹ cháu thích âm nhạc, chỉ cần bàn đến âm nhạc, bà ấy sẽ nói rất nhiều. Ừ, chiều nay cũng rất vui vẻ...”
Trong lĩnh vực âm nhạc, mẹ hắn có thiên phú đặc biệt, bà đã từng muốn trở thành nhạc sĩ, nhưng đáng tiếc, năm 19 tuổi, bà đã vội vã lấy chồng, rồi lại bắt đầu cuộc sống của một phu nhân cao quý, giúp chồng dạy con, âm nhạc chỉ là thứ giải trí lúc rảnh rỗi, không còn là màu sắc chủ đạo đối với bà. Nếu như ban đầu mẹ hắn một lòng học tập, nghiên cứu chuyên sâu, có lẽ bà đã có thể trở thành một nhạc sĩ xuất sắc.
“Cháu chỉ hỏi từ lúc nào mà chú đã bắt được tâm hồn của mẹ cháu vậy?”
Hắn cười.
“Ha, tiểu tử thối, nếu để mẹ cháu biết cháu sau lưng bà ấy xúi giục chuyện này xem bà ấy có đánh chết cháu không?”
“Cháu đâu có xúi giục?”
Đông Đình Phong rảnh rỗi hỏi lại: “Chú Đường, chú cầu mà không được bao nhiêu năm nay, đây là cháu tạo cơ hội cho chú. Nếu chú không nắm bắt lấy, vậy thì thật kém cỏi!”
“Con người mẹ cháu, không thể vội vàng được!”
“Nếu chú cứ như vậy, đợi mấy năm nữa, tóc bà ấy đã tóc, đời người quá vội vàng, bà ấy đã bỏ phí hơn nữa đời người ở Đông gia, lẽ nào chú muốn những năm tháng về già bà ấy lại cô đơn một mình tại Đông gia sao?”
“Cẩn Chi, sao cháu lại hối thúc như vậy? Cái này không hợp với phong cách từ trước đến nay của cháu!”
Chú Đường hoài nghi hỏi lại.
“Không có gì, chỉ là phận làm con như cháu hy vọng nửa đời tiếp theo của mẹ mình có thể hạnh phúc. Bà ấy mới 49 tuổi, không già, vẫn có thể cảm nhận được chút tình yêu thuộc về hai người. Hơn nữa, gần đây Đông gia xảy ra rất nhiều chuyện, cháu hy vọng chú có thể chú ý đến mẹ cháu. Tốt nhất là tìm cách rủ bà ấy đi chơi một chuyến.”
“Hứ, tại sao ta lại ngửi thấy mùi vị mong đợi trong trận sóng gió này thế! Cháu đang muốn làm gì?”
Đông Đình Phong cười nhẹ, nhìn ngắm bầu trời đầy sao, hít một hơi thật sâu:
“Đúng, cháu đang muốn thanh lý môn hộ!”
Muốn tìm ra nội gián trong Đông gia, thì bất cứ ai hắn cũng không thể bỏ qua.
***
Tối hôm nay, Thôi Tán nhận được một cú điện thoại, là ông Giang gọi đến, nói:
“Tiểu Tán, ta đã hẹn xong với ông Đông, qua mấy ngày nữa, ta sẽ đứa cậu đến Đông gia!”
“Thế nào, Đông Đình Phong không phản đối sao? Hà Cúc Hoa cũng không có làm loạn?”
Anh ta cau mày, cảm thấy chuyện này có chút khó tin.
“Ừ, không có!”
“Như vậy có chút không đúng lắm!”
Cảm nhận đầu tiên của anh ta là: Đông Đình Phong không thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Lẽ nào bọn họ muốn lúc anh ta quay lại khiến anh ta khó xử sao?
Anh ta nghĩ, cũng có khả năng.
“Đông gia chỉ có một yêu cầu!”
“Yêu cầu gì?”
“Chỉ cho phép một mình cậu đến trước mộ ba cậu cúng tế! Mẹ cậu thì không thể chân vào Đông gia!”
Đông gia có một nghĩa trang dành riêng cho gia tộc mình trên núi Ngự Hoàng, đây là nghĩa địa Đông gia mua lại từ hàng trăm năm trước, dùng để chôn cất tổ tiên Đông gia, có người trông coi, những người bình thường căn bản không thể đặt chân vào.
Nghe nói, 20 năm trước, sau khi Đông Diệu Hoa qua đời, Hà Cúc Hoa đã chừa lại một vị trí cho bà ta bên cạnh mộ chồng, không muốn tái giá.
Mẹ anh ta, Thường Hoan, mấy ngày trước đã nói với anh ta một câu như vậy:
“Sống không thể trở thành con dâu chính thức của Đông gia, nếu sau này chết đi, mẹ muốn được chôn cạnh ba con, như vậy cả đời này của mẹ sẽ không còn gì hối tiếc! Nhưng tiếc là, không thể có khả năng.”
Người phụ nữ này là người mẹ đã chịu vất vả gian khó để nuôi anh ta lớn lên, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy rằng, phụ nữ là loài động vật có tình cảm ngu xuẩn nhất trong đời này.
Đối mặt với sự ngu xuẩn của mẹ mình, anh ta có cảm giác bất lực không nói nên lời: Bởi vì không lâu trước đây, bà vừa được chẩn đoán mắc bệnh nan y, nên cũng sống chẳng được bao lâu.
Mẹ anh ta đã vất vả cả đời, bà đã kiêm luôn cả chức ba để nuôi anh ta lớn lên, tâm nguyện trước lúc ra đi này của bà, nhất định anh ta sẽ thay bà hoàn thành.
“Được, tôi biết. Tất cả phiền ông thay tôi sắp xếp.”
“Vậy hãy ký vào khế ước của chúng ta! Đến lúc đó, ta sẽ sai người đến lấy!”
“Được!”
Dập máy xong, anh ta dựa lưng vào đầu giường, trong tay cầm tấm hình của Hàn Tịnh, ánh mắt say đắm, ngón tay xoa xoa khuôn mặt kiều diễm kia, màu son đỏ thắm cùng với ánh mắt lóe lên nét động lòng người.
Đây là Hàn Tịnh hiện tại, chói lọi, lóa mắt, so với 6 năm trước càng thêm mê hoặc, càng thêm hấp dẫn, càng thêm lộng lẫy, giống như một viên ngọc trai được mài giũa, thu hút hào quang từ bốn phía.
6 năm trước, Thôi Tán đã yêu một nữ sinh, cô tươi trẻ khéo léo, ngại ngùng, e thẹn, động chút có thể đỏ mặt: lúc tức giận, sẽ dùng khuôn mặt đỏ bừng của mình tranh cãi, thanh âm rất nhỏ nhẹ, toát lên một vẻ xinh đẹp kỳ lạ; lúc xấu hổ cũng đỏ mặt, khuôn mặt trắng mịn lộ ra nét quyến rũ của tuổi xuân sắc.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn nhớ lần đầu tiên anh ta gặp cô, giây phút cô xấu hổ ngã vào anh ta, trông cô vô cùng xinh đẹp, khiến anh ta thầm đồng ý cả đời sẽ bảo vệ cho cô.
Lúc đó, anh ta đối với cô là thật lòng, cực kỳ mong muốn cô trở thành phu nhân của mình, và cùng anh ta đi hết những ngày tháng tương lai.
Lúc đó anh ta cảm thấy thật hạnh phúc, có một người con gái có thể khiến anh ta cảm thấy cuộc sống nhàm chán này thêm vài phần màu sắc, khiến anh ta có nhiều ao ước hướng tới tương lai.
Có lúc, anh ta còn ngây ngốc tưởng tưởng rằng, một ngày kia, cô sẽ sinh cho anh ta những đứa con.
Rất nhiều người nói với anh ta:
“Thôi Tán, cậu thật ngốc, dựa vào điều kiện của cậu chọn bừa cũng được một tiểu thư giàu có. Yêu một cô gái nghèo rớt mùng tơi như vậy, cậu phải phấn đấu hơn 30 năm. Rồi tham vọng của cậu sớm muộn cũng bị áp lực cuộc sống vùi dập. Cậu sẽ hội hận.”
Lúc đó, anh ta chỉ cười bông đùa:
“Kỳ tích không cần nữ nhân dành cho, tôi sẽ tự mình tạo ra.”
Chính xác, anh ta có tài, có tham vọng, anh ta luôn mong muốn một cuộc sống giàu có nhưng đạt được nó bằng đàn bà thì anh ta không thèm.
Anh ta nói: “Tôi thà phấn đấu 30 năm, chí ít cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chí ít có thể có được người phụ nữ mình yêu, chí ít có thể khiến các con tôi yêu quý tôi. Như vậy, cuộc đời không có gì hối tiếc.”
Anh ta một lần nữa khẳng định: “Tôi không hối hận. Đó mới là cuộc sống mà tôi mong muốn.”
“Đó là bởi vì lúc này cậu bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội. Tỉnh đi, Thôi Tán. Tình yêu không ăn được đâu. Thực tế rất tàn khốc.”
Anh ta không tin.
Anh ta muốn dùng năng lực của bản thân để chứng minh.
Sau đó, kết quả thực sự chứng minh câu nói: Thực tế rất tàn khốc.
Lúc biết được thân thế của mình, anh ta đã bị đuổi sang Mỹ, mẹ anh ta, Thường Hoan cũng bị đưa sang cùng.
Lúc đó, anh ta hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn khỏi vệ sĩ của Đông gia, muốn cầm hộ chiếu trở về nước, hết lần này đến lần khác gọi điện cho Hàn Tịnh, muốn nói với cô hãy đợi anh ta, anh ta sẽ trở về, hơn nữa, nhất định sẽ lấy cô.
Lúc đó, anh ta còn không biết, rốt cuộc mình đã động phải nhân vật lớn nào, mà chỉ cần một tay che trời đã có thể đuổi anh ta ra nước ngoài.
Lúc đó, anh ta đã sống những ngày giày vò, hỗn loạn, tưởng chừng một ngày dài như một năm.
Sau những lần trắc trở, mẹ anh ta, Thường Hoan đã nói với anh ta một tin động trời:
“Hàn Tịnh đã kết hôn!”
“Không thể!”
Anh ta vẫn tin tưởng cô sẽ không làm vậy.
Lúc đó, bọn họ mới xa nhau chưa được 3 tháng, Hàn Tịnh yêu anh ta như vậy, làm sao có thể đột nhiên lấy người đàn ông khác... Hơn nữa, cô mới 20 tuổi, vẫn còn phải đi học, cô đã từng nói, sau khi tốt nghiệp đại học mới kết hôn.
Mẹ anh ta cười khổ kể lại:
“Đã bao giờ mẹ lừa con chưa?”
Đúng vậy, chưa bao giờ mẹ lừa anh ta cả.
Nhưng anh ta vẫn không tin.
Mẹ anh ta khóc, than thở, đấm vào ngực:
“Đây cũng là do mẹ tạo nghiệt, nếu như con không phải con trai mẹ, thì con và Hàn Tịnh đã không bị chia cắt.”
Anh ta không hiểu, đây rốt cuộc là vì sao?
Mẹ anh ta nói:
“Hàn Tịnh đã gả cho đại thiếu của Đông gia ở Ba Thành, Đông Đình Phong, người được mệnh danh là thần thoại của Tập đoàn Vạn Thế.”
Anh ta kinh ngạc, nghi ngờ không dám tin:
“Không thể nào, không thể nào! Đông Đình Phong xuất sắc như vậy, làm sao có thể để ý Tịnh Tịnh?”
Trong mắt Thôi Tán, Đông Đình Phong ưu tú, được coi truyền thuyết đó, đang trong lúc hàng ngàn hàng vạn sinh viên khác vẫn còn phấn đấu vì điểm số trên giảng đường thì hắn ta đã nổi danh khắp giới thương nghiệp, trở thành đối tượng được thanh niên sùng bái.
Thôi Tán cũng từng tìm hiểu qua về người này:
Hắn trời sinh tài giỏi không ai sánh bằng, cộng thêm gia thế giàu có trở thành người đàn ông ưu tú.
Nếu như anh ta cũng sinh ra trong gia đình như vậy, muốn công thành danh toại quả thật cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Một người đàn ông xuất chúng như vậy, làm sao có thể quen biết Hàn Tịnh?
Mẹ anh ta đem những nguyên nhân trước đây nói cho anh ta biết:
“Đó là bởi vì ba của Hàn Tịnh là ân nhân cứu mạng của Đông lão gia, Đông lão phu nhân trước lúc qua đời đã nhượng lại 5% cổ phần Vạn Thế sang cho Hàn Tịnh, Đông Đình Phong vì số cổ phần này cũng như vị trí của hắn ở Vạn Tế nên đã dùng thủ đoạn khiến Hàn Tịnh mang thai với hắn. Bởi vì hắn và mẹ hắn sợ con sẽ lấy Hàn Tịnh... Tiểu Tán, có một chuyện, mẹ vẫn luôn giấu con, kỳ thực một nửa dòng máu chảy trong người con là của Đông gia. Đông lão gia rất thương Hàn Tịnh, nên nếu con lấy Hàn Tịnh, nhất định ông ấy sẽ tra rõ tổ tông tám đời nhà con, đến lúc đó, nếu như ông ấy biết được con là con riêng bị lưu lạc của Đông Diệu Hoa, đứa con trưởng của ông ấy, thì nhất định sẽ nhận con về, như vậy nó sẽ uy hiếp đến lợi ích của mẹ con hắn ở Vạn Thế. Bằng không, làm sao bọn họ lại nghĩ trăm phương ngàn kế để tống chúng ta ra nước ngoài!”
Chân tướng tàn khốc này khiến người khác khiếp sợ.
Anh ta từ nhỏ lớn lên chỉ có mẹ, không có ba, mỗi lần anh ta nhìn thấy cảnh tượng gia đình khác có ba người vui vẻ mà trong lòng khó tránh khỏi niềm ao ước.
Nhớ lúc nhỏ, có một lần anh ta thi đứng thứ nhất toàn khối, mẹ anh ta rất vui, hỏi anh ta muốn gì, anh ta không hề nghĩ ngợi, liền nói:
“Con muốn ba, mẹ có thể tìm ba cho con không?”
Sau khi nghe xong, mặt bà lập tức tắt cười.
Lần đó, bà đã lén khóc suốt cả đêm.
Anh ta không biết sự thật, cũng không hiểu tại sao ba mình lại vứt bỏ mình, không chịu nhận mình, để cho hai mẹ con anh ta phải lưu lạc khắp các thành phố sống qua ngày.
Đến khi anh ta hiểu chuyện, cũng mơ hồ đoán được rằng có lẽ mình là con riêng.
Nhưng vì không muốn mẹ mình phải đau lòng, anh ta chưa bao giờ hỏi chuyện này.
Anh ta từng nói với chính mình, anh ta muốn sống thật tốt, muốn nửa đời còn lại của mẹ anh ta không phải túng quẫn, không phải thuê nhà khắp nơi nữa.
Anh ta sẽ có nhà của riêng mình, một căn nhà mà gió bão không thể thổi bay được.
Anh ta không chỉ hiếu thuận mà còn là người có tài: đầu óc linh hoạt, học cái gì cũng nhanh, từ nhỏ đến lớn, năm nào cũng nhận được học bổng, bởi vì mỗi bằng khen đều khiến mẹ anh ta nâng niu như báu vật.
Chuyện khiến mẹ anh ta vui mừng nhất chính là ngày anh ta đưa Hàn Tịnh về nhà, bà đã nấu rất nhiều món, thân thiết với Hàn Tịnh giống như hai mẹ con.
Anh ta đã từng mơ ước: Sau này, gia đình 3 người bọn họ sẽ sống hạnh phúc với nhau, đơn giản, bình yên qua ngày.
Nhưng tất cả mọi thứ đều bị Đông Đình Phong phá hủy.
Người của Đông gia không cho anh ta sống yên ổn, anh ta cũng không thể để họ sống yên ổn.
Vốn dĩ, anh ta cũng chẳng thèm quay về nhận tổ tiên gì đó, nhưng vì mẹ mình, anh ta vẫn quyết định nhận. Anh ta muốn những năm tháng mẹ mình còn sống, nhanh chóng có được vị trí vững chắc trong Đông gia, có được gia nghiệp của Đông gia, và cả người phụ nữ của anh ta.
Trong phòng, tiếng nhạc du dương, anh ta tựa vào đầu giường, một lần nữa vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, trong đầu nhớ lại những ấm áp đã trải qua, anh ta đột nhiên phát hiện chính mình vẫn còn yêu cô như trước:
Hàn Tịnh là em chọc tôi trước, đã làm người đàn bà của tôi thì phải làm cả đời.
Tôi không cho phép em do dự. Em là của tôi, sớm muộn tôi cũng đoạt lại được em.
***
Cùng lúc đó, trong thành phố quốc tế xinh đẹp, Quỳnh Thành, một nam nhân mặc âu phục mang theo hai thuộc hạ, vội vã đi tới phòng VIP của Nam Phương Gia Mộc Hội danh tiếng, hai thuộc hạ đứng ngoài cửa, sau khi nam nhân kia bước vào, đứng trước mặt một người phụ nữ đang bình tĩnh thưởng thức trà, sắc mặt trầm trầm nói:
“Phu nhân, lần đó hóa ra là chuyện nhầm lẫn!”
Thanh âm có chút khẩn trương.
Nếu như nhìn kỹ, có thể phát hiện trán người đàn ông này đang đổ mồ hôi, một lớp rất mỏng.
Chén trà trên tay người phụ nữ kia dừng một chút, đôi lông mày diễm lệ đoan trang nhíu lại, ánh mắt liếc lên, không có đặt câu hỏi, mà bình tĩnh đợi nói xong lại tiếp tục thưởng thức trà.
“Ninh Mẫn không hề lên chuyến bay đó! Cô ta vẫn sống! E là chúng ta phải nghĩ cách khác để thủ tiêu cô ta!”