Rất tốt, người bắt máy là cô gái đó!
“Nói với Đông Đình Phong, nếu anh ta vẫn muốn con trai thì lập tức quay về vườn Tử Kinh...”
Cô cười nhạt, sau khi cúp máy, liền thấy Tiểu Kỳ đau quá mà cuộn tròn người lại, không thể chờ được nữa, phải trực tiếp gọi xe cấp cứu vậy.
Hai mươi phút sau, tiếng của xe cứu thương vang inh ỏi trong vườn Tử Kinh, Tiểu Kỳ đau quá gần như ngất lịm đi lúc được đưa lên xe, còn cô ư, bởi vì không có quần áo để mặc, không thể làm gì khác hơn là mặc bộ áo lông và chiếc quần dài của Đông Đình Phong.
Tên khốn nạn nhà hắn phải cao đến mét tám, nhưng còn cô, cũng được xem là cao, nhưng cũng chỉ được mét sáu, khoác lên người bộ quần áo của hắn thì không khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm mặc trộm quần áo của người lớn, nhưng cô cũng không có cách nào khác, lần đầu tiên ăn mặc chẳng ra gì bước lên xe cấp cứu, đi tới bệnh viện Mai Loan.
Bảo vệ vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức gọi điện cho Đông đại thiếu, nhưng hắn tắt mắt, không gọi được, anh ta liền gọi cho Trần Tụy.
Đang lúc ngủ ngon, nhưng điện thoại vẫn liên tục gieo, Trần Tụy mới nhận máy, vừa biết được sự tình này, cả người liền tỉnh táo. Sau đó cúp máy, gọi điện cho BOSS, chính xác là hắn tắt máy, anh ta không nghĩ nhiều, lập tức thay quần áo, vội vàng chạy ra ngoài.
****
Nửa đêm đưa con đến bệnh viện, đối với Ninh Mẫn mà nói đây không phải lần đầu tiên, lúc ở Trung Quốc, con gái cô cũng từng bị sốt đến 41 độ, trong đêm gió mưa bập bùng, cô một mình đưa con đến bệnh viện, nhưng chưa bao giờ thấy vất vả như hôm nay, lúc đến bệnh viện, tất cả bác sĩ và y tế chẩn đoán cho Tiểu Kỳ đều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Cô là người nhà của bệnh nhân Đông Kỳ?”
Kiểm tra xong, bác sĩ đến trước mặt cô.
“Phải!”
“Phía dưới bụng phải của con trai cô phát hiện rất nhiều vật lạ trong bàng quang, phần lớn đã mưng mủ. Cũng có thể nói, cháu bé đã bị viêm ruột thừa được một thời gian, chính dịch lỏng này đã khiến cháu bé bị đau bụng, phát sốt. Cần phải lập tức tiến hành trị liệu để lấy hết mủ trong ổ bụng ra, dùng thuốc để rửa cho đến khi dịch lỏng được rửa sạch hoàn toàn. Mời cô ký vào đây, sau đó đi nộp tiền viện phí, chúng tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật...”
Ninh Mẫn không nói lời nào, nhanh chóng ký tên.
“Hãy nhanh đi nộp tiền viện phí đi! Ở chỗ này làm gì?”
“Có thể làm phẫu thuật trước được không, tiền ngày mai tôi sẽ nộp... Hiện tại trong người tôi không có tiền... hơn nữa điện thoại cũng không mang theo.”
“Vậy ngày mai nộp tiền thì ngày mai sắp xếp. Tạm thời cứ để truyền nước biển thôi...”
Sắc mặt bác sĩ lập tức lạnh lùng, khép lại bản bệnh án, quay đầu bước đi.
Hả? Bác sĩ bây giờ chỉ nhận tiền mới cứu người sao?
“Mẹ, con đau...”
Đông Kỳ cuộn tròn trên giường bệnh, đau đớn quằn quại.
Ninh Mẫn vội vàng chạy đến ôm lấy cậu:
“Ngoan, con gắng chịu một chút. Mẹ sẽ bảo bác sĩ chữa trị cho con...”
Cô hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé kia, sau đó chạy theo bác sĩ:
“Bác sĩ, bác sĩ, có thể châm chước một chút được không?”
“Không được!”
“Bác sĩ...”
“Không được là không được. Xin hãy nhường đường, bên ngoài vẫn còn bệnh nhân cần khám...”
Bác sĩ không nhịn được đẩy cô ra.
Ninh Mẫn lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã, tức giận quát lên:
“Anh đứng lại cho tôi. Bệnh viện là nơi cứu người, chỉ nhận tiền mới chịu phẫu thuật, anh rốt cuộc có tư cách của thầy thuốc không? Anh không thấy con trai tôi đau thế nào sao? Treo mỗi chai nước biển thì làm được cái quái gì?”
“Tâm tình của cô chúng tôi đều hiểu, nhưng chúng tôi cũng không thể làm trái quy trình của bệnh viện.”
Bác sĩ cau mày, làm bác sĩ khi gặp phải trường hợp bệnh nhân không có tiền chữa trị, không thể nói anh ta không có y đức, mà anh ta không muốn làm trái quy tắc của bệnh viện.
“Cái quy trình chết tiệt đó quan trọng bằng mạng sống con người sao?”
“Xin lỗi, bệnh viện Mai Loan chúng tôi là như vậy. Trừ khi cô có thẻ ưu tiên, bằng không, nếu khám không nộp tiền, bệnh viện cũng chỉ có thể giữ lại đến ngày thứ 2.”
Lúc này, bên ngoài cửa lớn phòng cấp cứu, hình như có bóng người đang tiến vào, bác sĩ và y tế cứ nối đuôi nhau chạy ra, chẳng ai thèm để ý đến những người không có tiền như mẹ con cô, ai mà chẳng biết, bệnh viện Mai Loan là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở phía Nam, đa phần những người giàu có ở Ba Thành đều có thẻ hội viên VIP ở đây, nơi này chỉ khám cho những kẻ xuất thân cao quý. Hiện tại xem ra, cả bác sĩ lẫn y tá của cái bệnh viện này đều là mấy kẻ cặn bã, lương tâm bị chó gặm mất rồi.
Tình cảnh trước mắt khiến Ninh Mẫn vô cùng tức giận, chạy tới tóm lấy bác sĩ đó đẩy thẳng vào tường:
“Bác sĩ, con trai tôi không thể đợi được đến ngày mai, nếu chỉ vì vậy mà phát sinh biến chứng, trách nhiệm này anh có kham nổi không. Tiền, tôi lập tức sẽ đi lấy, nên hãy nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật cho con trai tôi!”
Ninh Mẫn vẫn cố gắng kìm chế bản thân, nói chuyện khá lịch sự, nhưng tên bác sĩ chết tiết lại không thấy được điều đó, hung hổ quát:
“Xin lỗi, bệnh viện trước nay không có tiền lệ như vậy, với lại tình hình của con trai cô vẫn chưa nghiêm trọng quá, đợi đến ngày mai làm phẫu thuật cũng không thành vấn đề...”
“Bốp!”
Ninh Mẫn nhịn không được, giơ tay lên cho hắn ngay một đấm.
Tên bác sĩ sờ sờ lên mũi thấy toàn làm máu, muốn đánh lại nhưng phát hiện mình bị người phụ nữ này giữ chặt không cử động được, vừa kinh hãi vừa tức giận hét lớn:
“Đánh người! Đánh người! Mau gọi bảo vệ, mau gọi bảo vệ...”
***
Lúc Đông Đình Phong đẩy giường bệnh của An Na vào đến cửa phòng cấp cứu thì chứng kiến cảnh vô cùng đặc sắc: Ninh Mẫn đánh một bác sĩ, mà không khỏi giật mình:
Tại sao cô ta lại đến bệnh viện, hơn nữa còn ăn mặc có... PHONG CÁCH ĐỘC ĐÁO như vậy!