“Buông tôi ra!”
Cô rất bình tĩnh, không hề sợ hãi, nhưng gặp phải tình huống này cũng có chút hoảng loạn.
Cô thật muốn cho hắn một bạt tai, nhưng trước tiên hắn phải bỏ cô ra đã, cả người cô trơn nhẵn, cô níu lấy người hắn để nổi lên trên mặt nước, vừa ngóc đầu lên thì một nốt ruồi đỏ trên vai hắn đập ngay vào mắt cô.
Tim cô vang lên những tiếng đập kinh hoàng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: Không biết tại sao, nốt ruồi đó lại khiến cô có cảm giác kinh hãi đến quen thuộc.
Đúng, cô hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu, tại cùng một vị trí, giống như hạt đậu nhỏ được đặt trên làm da trắng nõn.
Nhưng trước đây, cô không quen biết Đông Đình Phong, làm sao có thể thấy qua...
“Kìa, mẹ lại tức giận rồi, ba, ba tự cầu nguyện đi. Con đi trước đây, hai người từ từ mà tắm uyên ương!”
Đông Kỳ hai tay vò vò mái tóc ướt sũng, nhìn cũng biết mẹ đang tức giận, ý thức được chuyện ẩy mẹ xuống hồ là một hành vi phạm tội nghiêm trọng nên cậu phải tìm đường thoát thân trước, chạy ra đến cửa, tiểu tử này lại rón rén ngoái đầu, nghiêm túc hỏi lại một câu:
“Ba, tắm uyên ương là gì ạ? Ợ... Thôi được rồi! Coi như con chưa hỏi, ngủ ngon, chúc hai người tắm vui vẻ... Còn nữa, mẹ đừng xụ mặt xuống được không, lúc mẹ cười trông rất đẹp.”
Vèo một cái liền không thấy người đâu, sau đó “phịch” một tiếng, cánh cửa đóng rầm lại.
Ninh Mẫn dở khóc dở cười từ trong bồn tắm bước lên, trời ạ, tại sao đứa trẻ này với khó chơi giống con gái cô vậy? Lợi dụng tình thương cô dành cho nó mà gây chuyện, hơn nữa nó còn không mặc gì đã chạy ra ngoài. Không biết Đông Đình Phong đã chuẩn bị quần áo cho nó chưa? Không được, cô phải thực hiện trách nhiệm của một người mẹ...
“Vẫn chưa tắm xong, cô muốn đi đâu?”
Toàn thân ướt sũng, cô muốn ra ngoài nhưng lại không biết được mình đang ở chung phòng với phần tử vô cùng nguy hiểm, hắn đột nhiên từ phía sau lôi ngược cô trở lại. Cô vừa giãy giụa thì toàn thân trơn tuột ngồi bịch xuống, đầu đụng phải cằm của Đông Đình Phong.
Hắn bị đau, tay buông lỏng ra, nhân cơ hội này cô lần nữa đứng lên, chiếc váy ướt sũng văng đầy nước vào mặt Đông Đình Phong khiến hắn nhất thời không thể mở mắt, đến lúc hắn lau sạch nước trên mặt, mở mắt thì người phụ nữ kia đã chạy mất, nhưng chỉ e là cô thật sự trốn không được.
Hắn bất giác nở một nụ cười, xoa xoa chỗ cằm bị đau, lúc này hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ đứng lên, nhìn ngắm mình trong gương: Vẫn là hình tượng anh tuấn như mọi khi, làm thế nào mà trong mắt người phụ nữ đó hắn lại giống như biến thành sài lang hổ báo? Được lắm, xem cô trốn được bao xa.
Tâm tình hắn cổ quái suy nghĩ, lúc này mới từ từ lau khô người, khoác lên mình bộ áo ngủ bước ra ngoài. Tâm trạng vui vẻ tưởng tượng xem giờ này cô đang xử lý thế nào với tình trạng toàn thân ướt sũng.
Đáng tiếc, mọi thứ lại không diễn ra như hắn muốn, vừa bước vào phòng, hắn nhìn thấy cô đang mặc trên người một chiếc áo ngủ khác của hắn, ung dung ngồi trên sô-pha vừa gọi điện thoại, vừa sấy tóc:
“Đúng, xếp mấy bộ nhé. Địa chỉ? Em cũng không rõ lắm, hình như là vườn Tử Kinh, trước nay em chưa từng tới. Chị Giang biết chỗ nào sao? Tốt quá mà, cảm ơn chị, hắt xì... Chỉ hơi lạnh thôi. Vâng, em sẽ chú ý... Cái gì? Chị Giang, chị đừng hiểu lầm... Em mới là người không muốn cùng ở chung cái “thế giới hai người” cùng hắn...”
Đầu dây bên kia cúp máy.
Ninh Mẫn nhìn chiếc điện thoại bằng ánh mắt cổ quái, chị Giang vừa nói: “Vườn Tử Kinh là biệt thư riêng của Đông Đình Phong, xem ra, Tiểu Đông muốn sống cùng cô chủ.”
“Muốn tôi sống cùng loại người tráo trở như hắn ư, cho dù đàn ông trong thiên hạ có chết hết, tôi cùng không thèm.”
Bất giác cô bỏ mặc tất cả những nghi ngờ sang một bên. Hoàn toàn không để ý phía sau có người, càng không biết được ánh mắt nguy hiểm của người đó.
Quá rõ ràng, câu này của cô đã chọc giận hắn!