Lúc này đây, cô ta rất mạnh mẽ không bị cuộc sống tàn nhẫn đánh bại.
Một vài lời giải thích cuối cùng đi tới kết thúc.
Đổi lấy sự im lặng của Đông Lôi.
Cô cầm ly rượu lên uống một ngụm, tâm tình rất nặng nề, long mày nhíu lại.
Anh cẩn thận nhìn cô, không biết cô đang buồn bã chuyện gì, không nhịn được hỏi:
"Sao vậy?"
"Đều do em không tốt!"
Cô xoay xoay ly rượu, nói:
"Nếu không phải em, hai người cũng không đến mức chia tay. Em vẫn cảm thấy mình là hung thủ gián tiếp làm cho hai người chia tay."
"Cho nên, ngày đó em hỏi anh có hận em hay không?"
Nhớ lại lúc trước ở khách sạn Đế Hào cô có hỏi anh, anh có chút hiểu ra.
"Ừ!"
Nàng cắn môi gật đầu.
"Thật sự là một cô gái ngốc..."
Anh nhếch môi, đưa tay vuốt tốc của cô, mái tóc ngắn xù, làm tâm tình người ta mềm mại:
"Nghe này, việc này không có liên quan gì tới em!
"Người như Diệp Chính Vũ, không phải là một người dễ dàng để người mình yêu đi yêu người đàn ông khác. Cho dù không có ảnh chụp đó của em thì anh và Quan Lâm cũng không đi đến cuối đường.
"Nếu lúc đó hai người đồng lòng, có lẽ sẽ vượt qua được, đáng tiếc cô ta không có tin tưởng vào tình cảm của hai người, lại có tâm lý vừa sợ vừa kính Diệp Chính Vũ, trong tình huống như vậy anh và cô ta sẽ không thể ở bên nhau được nữa.
"Cho nên, Lôi Lôi, trong chuyện anh và cô ta chia tay, em không cần cảm thấy có trách nhiệm, tâm lý cũng không cần cảm thấy có lỗi,..."
Lời tuy nói như vậy, nhưng cô không thể buông bỏ được.
"Tốt rồi, tất cả đều đã qua. Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ vui vẻ, cười một cái, mặt mày đừng ủ rủ như vậy..."
Anh vuốt khuôn mặt trái xoan của cô.
Cô né tránh, do dự một lát hỏi:
"Ý của anh nói chúng ta vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân này?"
"Có lý do gì mà không thể tiếp tục?"
Anh nhìn cô hỏi lại: "Chúng ta đã nói rồi, phải phấn đấu xây dựng cuộc hôn nhân hạnh phúc không phải sao? Chẳng lẽ em muốn nửa đường đổi ý?"
Cô không có lên tiếng.
Nhắc đôi đũa lên, Thần Huống gắp miếng rau cho cô, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn cô: Trên mặt của cô vẫn buồn bã.
Anh nghĩ đến ngày đó trong bệnh viện, cô tuyệt vọng quên mình muốn cứu Cố Duy, hoàn toàn không để ý an nguy của mình, chợt có chút không phải tư vị, buông đũa xuống:
"Hay vì không bỏ xuống được Cố Duy?"
Dường như khó chịu, Đông Lôi vẫn để ý tới Cố Duy.
Cô vội vàng lắc đầu:
"Không phải!"
Cố Duy đã có con đường phải đi, cô và anh đã là quá khứ.
"Vậy vì sao?"
Đông Lôi im lặng không có trả lời, đúng lúc Thần Huống có điện thoại, anh đi nghe.
Cô yên lặng ăn,, từng chút từng chút nuốt vào, bên tai là giọng nói bình tĩnh của chồng cô đang nói chuyện với cấp dưới, tất cả dường như vẫn như thường, nhưng trong lòng cô như có cây gai đâm đâm vào, có chút đau đớn quả thật cô không thể buông bỏ.
Hôn nhân vẫn không thay đổi, rốt cuộc là đều tốt, trong lòng cô lại cảm giác có chút không giống...
Đông Lôi không có ăn nhiều, thấy Thần Huống vẫn còn nghe điiện thoại, hai người cũng không nói chuyện, cô qua loa ăn vài miếng thì lên lầu.
Căn phòng vẫn là phòng kia, mỗi một đồ vật một cảnh vẫn đều quen thuộc, giường ấm áp, bức màn đẹp mắt, Gấu Bắc Cực nhỏ đáng yêu.. Cô dạo một vòng trong phòng, giống như vừa đau lại vừa vui, khó nói lên lời.
8h cô đến phòng để quần áo lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Cởi hết quần áo, lộ ra cơ thể trắng mịn quyến rũ, đường cong xinh đẹp, vẻ mặt bình tĩnh đứng đó.
Thời gian có thể chôn vùi quá khứ, nhưng không có cách nào xóa bỏ trí nhớ của một người như còn trong thời thơ ấu đơn thuần.
Tâm, thật mệt mỏi!
Cơ thể cũng vậy!
Đứng ở dưới vòi sen, cô cọ rửa cơ thể của mình, làm cho làn da đã hồng đỏ sáng bóng, rõ ràng rất sạch sẽ rồi, nhưng cô cảm thấy dù làm gì cũng không sạch được.
Những ngày này, mỗi ngày cô điều tắm hai lần...
Mẹ từng hỏi cô lý do tại sao, cô không nói, những chuyện đó sao có thể nhiễu loạn tâm tình của mẹ chứ.
Tắm rửa xong đi ra, cô mặc áo ngủ đứng gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ. Nhìn môi trường sống quen thuộc, cảm thấy yên tâm cũng thấy vô cùng mất mát.
Anh đang ở trong thư phòng xử lý công việc còn cô thì ôm sách, ngồi ở chỗ kia, trong lòng vẫn cảm thấy mê mang.
Không biết qua bao lâu, cô ngủ quên sách trong tay rơi xuống đất.
Mơ mơ màng màng, cô ngửi được một mùi thơm ngát, giống như mùi thơm trên người Thần Huống nàng bị ôm lên giường, một nụ hôn rơi xuống, xúc cảm ẩm ướt, mang theo hơi thở nam tính, cuốn vào hơi thở của cô hoảng sợ đưa tay đẩy anh ra, há miệng thở gấp, vội vàng co rút vào phía bên cạnh.
"Lôi Lôi? Sao vậy?"
Chẳng qua một nụ hôn trên trán đơn giản như vậy đã khiến cho cô kháng cự như thế, làm cho Thần Huống có chút bị thương.
Vẻ mặt của cô tái nhợt.
Trong phòng ánh sáng rất tối, ngọn đèn mông lung trong mơ mơ màng màng, dáng người cao lớn của anh, và đoạn bóng ma đáng sợ trong trí nhớ chồng chéo lên nhau, hình ảnh xấu xí kia, giống nhưu ngọn núi lớn đè áp trong lòng cô, tạo thành tâm lý sợ hãi, cùng với kháng cự trên sinh lý...
Hình ảnh hỗn loạn, không ngừng ẩn hiện trong đầu..
Đau đớn xâm chiếm, cái tát vào mặt, cuồng loạn cầu cứu... người tới người lui đánh nhau..
Cô như bay nhảy ra khỏi giường, hoảng loạn chạy như bay vào trong toilet, vội vàng khóa cửa lại.
Trốn tránh như chỉ sợ không kịp, làm cho cả người Thần Huống đều lạnh.
Cơ thể anh cứng ngắc quay người nhìn cánh cửa đóng chặt, bên trong có tiếng nước ào ào vang lên, vợ của anh dường như liều mạng dùng nước tát vào mặt!
Anh đụng chạm làm cô khó chịu như vậy sao.
Trước kia, không phải như thế.
Bây giờ tại sao chứ?
Nếu nói anh không chán nản, đó là giả dối, ai có thể chịu được lòng đầy nhiệt tình bị ly nước lạnh dội lên đầu như vậy?
Anh hung hăng vỗ vỗ khuôn mặt, xoay người đi ra ngoài, đi thẳng xuống lầu dưới lấy một chai rượu mở nút chai ra.
Ừng ực ừng ực, anh uống nửa ly rồi uống một hơi cạn ly, sau đó lại rót thêm một ly, lại là uống cạn một hơi.
Tu vị nóng rát kia đang lướt qua thực quản bên trong dường nhưu đang bị lửa đốt——
Rượu này, là anh từ Trung Quốc mang đến, rượu này có độ còn rất cao, chẳng hạn như gặp lửa sẽ bốc cháy, uống vào miệng như ngậm cây dao lửa khi nuốt vào bụng như một ngọn lửa nóng.
Đó là khi về Trung Quốc, một người bạn tặng anh, người nọ rất thích chế biến rượu. nhưng ông cảm thấy rượu này quá nồng, nên không có đụng, nhưng bây giờ anh không nhịn được uống rượu này để ngăn lại lãnh lẽo trong lòng anh...
Thật sự rất lạnh!
Có cảm giác không nói nên lời có cảm giác thất bại, như dòng chảy về bốn phía.
Uống vào uống vào, đột nhiên lông mày của anh nhíu lại, nghĩ tới ngày đó khi tâm tình cô hỗn loạn trốn tránh chạy như điên cũng giống như bây giờ...
Không đúng!
Cô hẳn không phải bởi vì ghét anh mới có phản ứng như vậy.
Nhưng vì lý do gì.
Nghĩ như vậy, anh lập tức chạy nhanh lên lầu, cửa phòng toilet vẫn đóng chặt, bên trong vẫn có tiếng nước chảy.
"Lôi Lôi... Mở cửa..."
Anh mạnh mẽ gõ lên cửa.
Bên trong không có âm thanh.
"Lôi Lôi..."
Anh nóng nảy, đang muốn đạp cửa đi vào, cô lại mở cửa ra, dáng vẻ đáng thương đứng ở trước mặt anh, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, trên mặt tất cả đều là nước, quần áo cũng ướt một mảng lớn.
"Đây là sao?"
Thần Huống tiến lên, giữ chặt ôm lấy mặt của cô.
"Em..em..em..."
Kèm theo ba tiếng “Em”, nước mắt từ ở bên trong hốc mắt tràn ra:
"Em không phải cố ý..."
Cô nghe được giọng nói tức giận của anh ở dưới lầu, cô biết anh tức giận, hẳn là hiểu lầm cô không muốn anh chạm vào...
Không phải vậy!
"Ừm anh biết, Lôi Lôi không phải cố ý... Vậy có thể nói cho anh biết vì sao em có phản ứng như vậy không..."
Anh đỡ cô đi tới bên cạnh ghế, có lẽ bầu không khí trong phòng này làm cho cô cảm thấy khẩn trương?
"Sợ.!"
Quả thật gingj của cô mang theo sợ hãi.
"Vì sao sợ hãi!"
Anh rất kiên nhẫn hướng dẫn cô từng bước, một tay nhẹ nhàng vuốt vai của cô, muốn để cho cô bình tình lại.
"Em..."
Đôi môi hồng nhạt bị cô cắn chặt, cô cúi thấp đầu xuống, giọng nói vô cùng bi thương:
"Em,, nhớ rồi,.. Ôn Nhu Yế..."
Hai giọt nước mắt rơi vào trên tay Thần Huống, dường như làm cho anh bị phỏng, tâm cũng cả kinh, cổ họng cũng bị nghẹn lại.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Không trách được ngày đó, cô chạy như điên tâm tình sụp đỗ như vậy...
Không trách được cô quên mình muốn cứu Cố Duy...
Không trách được hoảng sợ chạy loạn như chim bị nhốt trong lòng...
Không trách được...
Trái tim của anh cũng đau theo...
Nhớ lại cơn ác mộng, trái tim cô đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.
"Đừng sợ đừng sợ!"
Anh ôm cô thật chặt vào trong ngực:
"Đừng nghĩ tới nữa, không cần nhớ lại, Lôi Lôi, đã qua tất cả đều đã qua..."
Được an ủi như vậy, đột nhiên cô giống như một đứa trẻ khóc òa lên.
Thần Huống vỗ lưng của cô, không nói gì, muốn khóc thì khóc thật đã đi, có lúc cũng cần phát tiết một chút, mới có thể từ trong bóng tối bước ra, nếu không, cô mãi mãi không bỏ được cơn ác mộng đó..
Cũng không biết cô khóc bao lâu, đến khi cô khóc mệt, âm thanh dần dần nhỏ, từng chút từng chút dừng lại.
Anh cho rằng cô muốn ngủ, cúi đầu vừa nhìn, mới biết cô cũng không ngủ, đôi mắt đỏ hồng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào một phía khác.
"Đã nói rồi, lần này khóc đủ, sau này chúng ta không nghĩ chuyện này nữa..."
Anh thì thầm ước định với cô.
Đông Lôi ngồi thẳng, chớp đôi mắt bị nước mắt rửa mặt, tắt giọng hỏi:
"Anh vẫn biết phải không?"
Thần Huống nhất thời không biết nói thế nào.
"Em không rõ, một người như em, không thông minh không giỏi giang, rốt cuộc anh muốn làm gì? Em có chỉ số thông minh không cao, từng yêu người khác, tính tình thì luôn mơ hồ. Anh Thần, anh nói cho em biết rốt cuộc anh cưới em vì cái gì?"
Cô không hiểu, giọng nói tự nhiên mang theo nồng đậm hoang mang.
Vì sao cưới cô?
Anh nhìn chằm chàm vào cô, thật sự muốn gõ đầu cô.
Yêu chứ sao!
Cô gái ngốc này.
Nhưng tình yêu này nó đến khi nào?
Thật sự có chút không nói rõ.
Nhớ rõ lần đầu thấy cô, cô mới một tuổi, chính xác mà nói thì mười một tháng lẻ mười ngày, anh đi theo cha tới Đông gia tế bái Đông Diệu Hoa.
Khi đó, Hà Cúc Hoa bởi vì nhớ thương chồng, đã xây một ngôi nhà nhỏ, sống một mình ở nơi lạnh lẽo trong nghĩa trang, sớm chiều làm bạn với chồng, muốn cùng người chồng âm dương cách biệt nuôi dưỡng con gái của họ, không ai thuyết phục được bà.
Ngày bọn họ rời đi, bởi vì nguyên nhân cơ thể Hà Cúc Hoa, bà hôn mê trước mộ bia của chồng, Cẩn Chi và ông nội Đông đưa Hà Cúc Hoa đi bệnh viện, cha anh Thần Nghiễn xuất phát từ lễ phép đi cùng đến bệnh viện. Còn anh, dưới sự dẫn dắt của lái xe Đông gia, đưa Tiểu Lôi Lôi được anh ôm ngủ quay về Đông viên.
Ngày đó, thành viên trong Đông gia không có ai ở nhà, còn bảo mẫu luôn chăm sóc Lôi Lôi đã xin nghỉ vội về chịu tang, cho nên khi Tiểu Lôi Lôi tỉnh lại, không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đã khóc òa lên.
Đông viên không ai có thể dỗ dành được cô, cô bé nhỏ này, có công lực khóc thật mạnh mẽ, khóc thì chính là khóc gào thảm thiết, tiếng khóc chói tai đó ai cũng nghe được.
Lúc ấy, có người đề nghị: "Phải đi đưa bảo mẫu về, nếu không sẽ khóc chết mất."
Có người khác nói: "Chị Trương cũng đang mất mẹ, ngày quan trọng như vậy, nếu kêu người tới dỗ đứa nhỏ, thích hợp sao? Nếu bị người ta biết, thì sẽ tin đồn khó nghe gì đây?”
Thần Huống không thích đứa nhỏ, thực tế chán ghét đứa nhỏ khóc nhè, nghe được tiếng khóc, thì đầu anh đau muốn nứt. Nhìn thấy bé con khóc thảm thiết này, tự nhiên rất muốn trốn ngay.
Nhưng lúc đó anh cũng không biết có phải anh điên rồi hay không, rõ ràng đi lấy cái lục lạc như ý đến trêu chọc bé con.
Đứa nhỏ đang oa oa khóc này lại rất thần kỳ ngừng khóc, mở to đôi mắt ngập nước tò mò nhìn anh, còn cười cười với anh, lộ ra hai chiếc răng cửa đáng yêu...
Ly kỳ nhất là cô từ trên tay bảo mẫu kia nghiêng người qua, mở ra cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn, trong miệng phun đơn âm không được rõ ràng:
"Ôm một cái, ôm một cái..."
Bên cạnh người giúp việc Đông gia quả thật bất ngờ, nói thẳng:
"Tiểu công chúa này, nhận thức người rất lợi hại... Rõ ràng thích để cho Thần thiếu ôm, thật sự là duyên phận.."
Vật nhỏ mềm nhũn, ôm trên tay, Thần Huống có cảm giác là lạ, lúc quay về Đông viên, là không có người ôm, anh mới cố ôm cô, nhưng lúc này bọn họ đã tới Đông viên rồi, nhiều người vây quanh vật nhỏ như vậy, hoàn toàn không thiếu người ôm, Thần Huống cũng không muốn ôm.
Vật nhỏ thấy anh không để ý tới bé, tươi cười không nhin được không tới một lát, miệng nhỏ nhắn liền dẹp.
Nhìn thấy tình huống này anh biết không hay rồi, nếu không dụ dỗ được bé con này, bé sẽ lại khóc thảm thiết cho coi.
Cân nhắc hậu quả một chút, anh vẫn đưa tay ôm bé.
Vật nhỏ vô cùng linh tính lập tức nín khóc mỉm cười, nụ cười vô cùng sáng lạn, trong chốc lát ôm cổ của anh, trong chốc lát bưng mặt của anh, nghiên cứu cẩn thận như bé tìm được một bảo bối.
Điều tồi tệ nhất là cô công khai sàm sỡ anh: Thừa dịp anh không chú ý, trộm nụ hôn của anh, hôn lên ngoài miệng, âm thanh nụ hôn kia rất thanh thúy, trong lúc này mọi người đều nghe được cười ha ha.
Còn anh vô cùng khiếp sợ và lúng túng, mười lăm tuổi, vốn chính là một tuổi không lớn không nhỏ, lại không thích tiếp xúc với đứa nhỏ.
Anh lạnh lùng trừng cô, có chút bất đắc dĩ.
Còn cô không để ý tới dáng vẻ lãnh khốc của anh, cười hì hì, còn vỗ tay.
Là khuôn mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, dường như trong lúc đó tình cảm với đứa bé này đã nảy mầm!
Lần thứ hai gặp lại là 7 năm sau, cô tám tuổi, anh hai mươi hai tuổi.
Có một lần, anh hẹn Cẩn Chi ra ngoài nói chuyện, cô lại đi theo Cẩn Chi tới đây, dính ở bên cạnh Cẩn Chi, dáng vẻ ngu ngơ đáng yêu, có mái tóc đuôi ngựa thật dài, không phải ngắn ngủn như bây giờ.
Khi đó, dáng người cô nhỏ nhắn, còn nhỏ hơn đứa bé học tiểu còn Cẩn Chi thì cao lớn, cô bé đó giống như gấu koala ngồi trên cánh tay Cẩn Chi, đôi mắt đen bóng to tròn, vụt sáng, rất động lòng người.
Cẩn Chi kêu cô chào người, cô mềm mại kêu một tiếng: "Anh Thần", giọng nói ngọt ngào non nớt, làm cho người rất thích.
Cô thích cưỡi ngựa, nhưng không leo lên tới, anh thừa dịp mấy ngày nay, dẫn cô đi theo cưỡi ngựa, lúc đón gió chạy đi, cô vui vẻ kêu:
"Anh Thần, nhanh lên, nhanh lên..."
"Anh Thần, em muốn bay, em muốn bay lên cao..."
Thần Huống có một đứa em họ, nhưng bởi vì có liên quan tới gia giáo, cô em họ của anh cũng không dính người.
Còn Đông Lôi mềm mại đáng yêu rất thích quấn người, ai đối tốt với cô, cô liền tốt với người đó, để cho anh có cảm giác như anh lớn trong nhà.
Khi đó tuổi còn trẻ, 22 tuổi anh không có hưng thứ với con gái nhất là đứa nhỏ, quả thật không có hứng thú, nhưng Đông Lôi, lại là người khiến tâm tình anh phải yêu thích.
Đúng vậy, anh nguyện ý cưng chiều cô!