Nhưng khi cô ta tiêu hóa được tin tức này đã sử dụng một thời gian dài, vẻ mặt phức tạp.
"Quan Lâm, chẳng phải đây là chuyện mà cô luôn chờ đợi hay sao? Cần gì phải có vẻ mặt như vậy?"
Đỗ Thiên Đức lạnh lùng nói.
"Phải, tôi ước gì hắn chết sớm một chút, tôi mới có thể được giải thoát.”
Quan Lâm vuốt vuốt cằm, đè nén cảm giác không khỏe trong lòng, cúi đầu nở nụ cười, nụ cười này, có chút mất tự nhiên, giống như cười lớn.
"Nhưng vấn đề là bây giờ cô vẫn không được giải thoát."
Đỗ Thiên Đức lạnh lùng cười, ánh mắt ngoan độc:
" Trước khi Tiểu Diệp chết dặn dò, muốn chôn cùng với cô!"
Cuối cùng hai chữ, dừng lại giọng nói mạnh mẽ, như là tiếng sấm, chấn động khiến cho trái tim Quan Lâm đều co rút theo.
Sau đó, ông cười cười, xoắn xoắn tay áo của mình, lại giọng on hòa nói tiếp:
"Trong Ngôi Bang, ai cũng biết Diệp lão đại sủng vợ thành nghiện, bây giờ vợ rõ ràng hại chết chồng của mình. Rất nhiều người biết, vô cùng tức giận, bọn họ ai cũng muốn trừng phạt cô. Cho dù hôm nay, tôi không bắt cô đến đây, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chết oan chết uổng. So với chết ở trên tay người khác, gặp không may còn bị chà đạp, chẳng bằng hôm nay cùng thiêu với Tiểu Diệp, còn có thể chôn cất chung một mộ, cô cảm thấy như thế này?"
Vẻ mặt vô cùng chăm chú, thật giống như đề nghị này của ông chỉ là một việc bình thường.
Tươi cười của Quan Lâm cứng lại, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Phải không?
Bọn họ hao tâm tổn sức bắt cóc Đông Lôi, chính là muốn giết cô để chôn cùng với lão đại họ sao?
Có một việc, cô rất rõ ràng, người Ngôi Bang, không có ai là người lương thiện.
Đỗ Thiên Đức này càng là một người liếm máu người trên thân dao, lúc tuổi còn trẻ, từng là nhân vật làm cho người ta sợ hãi.
Có người nói rằng: Ông muốn người nào đó phải chết 9h tối, người nọ sẽ không sống đến sáng.
Mặc kệ là sự thật hay tin đồn, tóm lại, đều có thể chứng minh một việc: Người đàn ông này, đã nói là làm.
Cô ta từng nghe một chuyện:
30 năm trước, khu vực mà ông quản lý, có một cấp dưới vi phạm mệnh lệnh của ông, cố ý đánh một công nhân bị tàn phế, dẫn tới công nhân đình công, ông biết được, tự mình ra mặt giải thích rõ việc này, ông sẽ điều tra tới cùng, tuyệt không trốn tránh trách nhiệm. Ngày thứ hai, người cấp dưới kia, hoàn toàn bị phế. Mà tiền thuốc men của người công nhân bị đánh kia, đều do ông gánh vác.
Đây chính là Đỗ Thiên Đức, làm chuyện gì cũng vô cùng nguyên tắc, nói thì nhất định làm được.
"Thuốc phiện không phải thứ tốt, hủy bỏ là đúng. Diệp Chính Vũ lương tâm xấu xa, lòng dạ hiểm độc chỉ vì kiếm tiền, Đỗ lão, chuyện như vậy, ông cảm thấy có thể làm như không thấy, còn Quan Lâm chỉ làm chuyện mọi người đều muốn làm... Bởi vì chuyện này, Đỗ lão, ông nghĩ mạng người như cỏ rác? Chôn cùng? Dựa vào cái gì phải buộc Quan Lâm chôn cùng Diệp Chính Vũ?"
Nãy giờ không nói gì, chợt Thần Huống chen vào nói, thay Quan Lâm tranh cãi mấy câu.
Sau khi Đỗ Thiên Đức nghe xong, nhíu mày nở nụ cười, rảnh rỗi rảnh rỗi hỏi:
"Xin hỏi phó Thủ tướng Thần, anh đang lấy thân phân gì thay Diệp phu nhân nói chuyện? Bạn trai cũ sao."
Sao Thần Huống không nghe rõ châm chọc trong lời nói:
"Chuyện này và thân phận không quan hệ... người có lương tâm, thì sẽ chống lại thuốc phiện."
"Nói rất hay."
Đỗ Thiên Đức thản nhiên nói:
"Phó thủ tướng Thần, không biết người phụ nữ này là người thế nào sao?
"Cô ta từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Ngôi Bang, đến bây giờ thì cô ta vẫn là một phần tử trong bang. Bởi vì anh, cô ta phản bội Ngôi Bang, phản bội chồng của mình, nếu như không phải bởi vì cô ta yêu anh, anh cảm thấy cô ta sẽ tích cực tiêu diệt Ngôi Bang sao thậm chí còn hại chết chồng của mình.
"Đúng, tôi xem thường thủ đoạn kiếm tiền của Diệp Chính Vũ, nhưng tôi biết, cậu ta đối xử rất tốt với vợ của mình, nhưng hết lần này tới lần khác người phụ nữ này, hại cậu ta thảm tới như vậy...
"Theo cách nói của anh mà nói, biểu hiện của cô ta, có thể nói là tình thâm nghĩa trọng; nhưng theo chúng tôi, cô ta là một người thích gây chuyện, còn là một người tán tận lương tâm(*mất hết tính người)."
Đỗ Thiên Đức lộ ra nụ cười kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào Thần Huống, chậm rãi đi về phía Đông Lôi, bỗng nhiên lấy cây súng từ trên tay Lôi Lâu, chỉa vào huyệt thái dương của cô.
Thần Huống thấy thế, không khỏi nhăn mày:
"Ông muốn làm gì?"
"Không làm gì, chẳng qua có một việc, muốn cho anh hiểu rõ một chút… Dù Quan Lâm đã sinh một đứa con gái cho anh, nhưng ở trên pháp luật mà nói, Quan Lâm là vợ của Diệp Chính Vũ, còn Đông Thất tiểu thư này,, mới là vợ của anh.
"Hiện tại tôi cho anh một cơ hội lựa chọn: Anh muốn dẫn vợ của mình về, vậy để Quan Lâm lưu lại, cô ta phải thực hiện chuyện đã nói, lúc sống chung giường khi chết cùng huyệt, đây là ước định giữa vợ chồng họ.
"Nếu như nói, trong lòng anh vẫn luôn nhớ thương vợ của người khác, không chịu buông tha, chỉ muốn cứu lấy mạng sống của cô ta thì chúng tôi lấy mạng vợ anh để tế vong hồn của Tiểu Diệp. Như vậy, Tiểu Diệp chết, cũng không lỗ rồi."
Kỳ quái, tại sao người này lại bắt anh lựa chọn như vậy?
Anh trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói:
"Chúng tôi có lựa chọn thứ ba! Mấy người thả hai người này, có lẽ Ngôi Bang có thể dùng một hình thức khác để bảo vệ, trái lại, Ngôi Bang sẽ từng bước đi xuống dốc."
"Ngôi Bang không sẽ xuống dốc."
Đỗ Thiên Đức trầm thấp phát ra nụ cười lạnh: "Trong từ điển của tôi, cũng không có từ “lựa chọn thứ 3”..."
Khi nói chuyện, ông giơ súng bóp cò, hung hăng bắn về phía mặt đất, tiếng súng giảm thanh ách một tiếng, bình hoa trước mặt bọn họ vỡ nát.
Đây là uy hiếp vũ lực.
Một lát sau, ông buông xuống một mệnh lệnh:
"Tiểu Lôi, rời đi, đẩy Diệp phu nhân tới đây."
"Vâng!"
Lôi Lâu đi đến trước mặt Thần Huống, muốn đón lấy xe lăn, Thần Huống không từ chối.
Lúc này, hai cây súng bên cạnh nhắm ngay Thần Huống.
"Phó thủ tướng Thần, phiền toái anh đừng cử động, súng đạn không có mắt, nếu lỡ làm anh bị thương, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm... Mời anh buông tay trả Diệp phu nhân cho người Ngôi Bang chúng tôi.."
Vẻ mặt Lôi Lâu luôn rạng rỡ thậm chí còn cười.
Thần Huống híp mắt, cũng không có tránh ra.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn nắm tóc trên đầu Đông Lôi đâm mạnh vào bức tường phía trước.
Phanh, Đông Lôi phát ra một tiếng rên rỉ, khi người bị xách trở về, trên mặt sớm đã trầy da sứt thịt, máu loãng chảy ròng...
"Giao không giao? Nếu không giao, Thần phu nhân sẽ tiếp tục chịu đựng nổi đau da thịt..."
Thần Huống lâm vào thế lưỡng nan(*khó cả đôi đường, không biết làm sao).
Vợ ở ngay trước mặt, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ, cảm giác thất bại này, giống như có ngàn vạn con kiến, cắn phá trong lòng của anh.
Nhưng anh không thể tùy tiện giao Quan Lâm cho họ.
"Xem ra, Phó thủ tướng Thần, thật không nỡ buông bỏ tình cũ, vợ của anh chịu tội, anh hoàn toàn không để trong lòng đúng không... Azzz, cũng đúng, Đông Thất tiểu thư này, ngoại trừ có xuất thân hoàn mỹ thì chẳng có gì đáng nói. Đâu bì kịp với Diệp phu nhân Ngôi Bang của chúng tôi, nhớ năm đó, 18 tuổi, đã tốt nghiệp đại học rồi. Vì tiếp cận anh, người ta mới chạy về học mấy ngành vô ích kia. Còn nói tới tài trí thì Đông Lôi sao có thể vượt qua? Hazz.. "
Lôi Cửu đánh giá thấp Đông Lôi đến không đáng một đồng, bỏ qua máu loãng đang chảy cùng với vẻ đau đớn khó chịu trên mặt cô,.
Đầu của Đông Lôi rất đau.
Lúc khuôn mặt va chạm vào mặt tường, đầu óc của cô nhận lấy chấn động kịch liệt, cùng với cảm giác đau đớn, một cảm giác đau đớn khác từ thần kinh lặng lẽ kéo tới.
Có chút gì đó giống như muốn phá tan võ não của cô.
Một tiếng động vô cùng lớn, ầm ĩ bén nhọn vang vọng bên lỗ tai cô.
Cô muốn kêu, nhưng miệng bị bịt chặt.
Chỉ có thể mặc cho động đen trong đầu càng mở rộng, đau đến tìm không được ý thức của mình.
Cô cảm giác loại va chạm này đã từng xảy ra chân thật trên người cô, va chạm này cho cô cảm giác sợ hãi vô cùng mạnh mẽ, sống hay chết, dường như chỉ cách nhau một đường.
"Buông cô ấy ra, chúng ta nên nói chuyện lý trí một chút... Đánh phụ nữ là cách làm hèn hạ..."
Thần Huống nặng nề quát to một tiếng.
"Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không lý trí sao. "
Đỗ Thiên Đức nhếch miệng cười, đầy nếp nhăn trên khuôn mặt già nua, lộ vẻ giảo hoạt:
"Được rồi, có lẽ chúng ta nên đổi phương thức câu thông với nhau một cút... Chỉ có cách làm cực đoan như vậy mới thúc đẩy tiềm thức một người, làm ra lựa chọn trực tiếp nhất..."
Lời này, nói cũng rất thâm ý. Nhưng nhất thời Thần Huống cũng không có hiểu.
Trong không khí có tiếng xé gió truyền đến, một lát sau, anh giật mình chợt thấy trong tai tê rần, sờ soạng về phía chỗ kia, là một cây châm nhỏ, vị trí bị bắn trúng run lên, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, một lát sau, chân của anh, bắt đầu mềm nhũn, thân thể ngã xuống, tay buông lỏng tay vịn ra xe lăn.
Lúc ngã xuống đất, anh nhìn thấy Lôi Lâu đón lấy xe lăn, từng bước đẩy vào bên trong.
Quan Lâm thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, trên mặt đều là vẻ khẩn trương, vội vàng kêu:
"A Thần, A Thần..."
Thần Huống muốn trả lời, nhưng không lên tiếng được, rất nhanh mất cảm giác.
Đúng lúc Đông Lôi lấy lại tinh thần, nhìn thấy lập tức trừng lớn mắt:
Bọn họ đã làm gì với anh?
Bọn họ đã làm gì với anh?
Thần Tử Tuần, anh không nên tới, anh không nên tới đây...
Đột nhiên, cô hung hăng giẫm lên chân người bên cạnh, tránh thoát khỏi hắn khống chế, chạy nhanh về phía Thần Huống, nhưng không thể đến gần, đã bị người ôm trở về.
Đỗ Thiên Đức mắt lạnh nhìn, ra lệnh:
"Đưa họ vào trong!"
"Vâng!"
Bên trong là một linh đường, bốn phía đều là lụa trắng, chính giữa, đặt ảnh chụp của Diệp Chính Vũ, áo sơ mi trắng đồ tây đen, vô cùng khí khái hào hùng, sau một chữ tế là một quan tài bằng băng.
Đỗ Thiên Đức đi đến bên cạnh Quan Lâm, không nói một lời, đẩy cô tới bên cạnh quan tài Diệp Chính Vũ.
Hắn mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng yên tĩnh, dường như Diệp Chính Vũ đã ngủ say, mi tâm thường nhăn lại, cũng khôi phục bình thường, khóe môi còn nở nụ cười yếu ớt, lẳng lặng nằm ở bên trong quan tài bằng băng.
Trong trí nhớ của Quan Lâm, giữa lông mày người đàn ông này thường nhăn lại thành chữ Xuyên (川), cho dù lúc đi ngủ.
Cô ta chưa thấy qua hắn cười thoải mái yên bình như vậy, thật giống như, tất cả buồn bực lo âu đều tiêu tán, trên người của hắn không có còn gánh nặng gì, vì vậy hắn có thể thoải mái cười rồi.
Hắn đã chết!
Hắn quả nhiên đã chết!
Trước một giây, cô ta còn đang khẩn trương lo lắng cho Thần Huống, sau một giây, cô ta lại nhìn thấy thi thể của Diệp Chính Vũ, trong lòng hiện lên cảm giác mờ mịt.
Hắn thật sự đã chết.
Nhưng cô ta cũng không cảm thấy thoải mái...
Chẳng biết tại sao, lại có cảm giác muốn khóc, mũi rõ ràng cay cay chua xót.
Lúc này, quan tài bằng băng được che kín, bị mở ra, một luồng nóng lạnh giao nhau tỏa ra, đụng phải da thịt trần trụi trên người cô, tuyến mồ hôi không khỏi run sợ.
Đỗ Thiên Đức chợt bắt lấy tay của cô, ấn về phía trên mặt Diệp Chính Vũ, cô ta cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo và cứng ngắc, không còn ấm áp, không còn tính co dãn.
Bây giờ hắn không còn tràn ngập tính nguy hiểm.
Đúng vậy, hắn đã mất đi sinh mạng, đã thành thi thể không còn cảm giác.
"Cảm nhận được không? "
Đỗ Thiên Đức lạnh lùng nói.
"Cảm nhận được!"
Quan Lâm máy móc trả lời.
"Cậu ấy đã chết!"
"Đúng, hắn đã chết!"
Cô ta lộ ra nụ cười khác thường, tâm rõ ràng đang đau đớn.
Đúng, rất đau, dường như một đồ vật quan trọng, đột nhiên bị võ nát, rốt cuộc không thể dáng dính lại được, đã mất đi bộ dạng xinh đẹp vốn có của nó, không có linh hồn.
Có lẽ vì cô ta quen biết hắn quá lâu, lâu đến, máu mủ của đối phương đã hòa tan với nhau. Cho nên, lúc bị tách rời ra, sẽ cảm thấy đau...
Cô ta nghĩ nhất định vậy.
Trong lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong linh đường lạnh lẽo này:
"Sáu tuổi, là cậu ấy cứu cô về, khi đó, cô khóc lốc tìm ba mẹ, là cậu ấy kiên nhẫn dỗ dành cô, Quan Lâm, cô còn nhớ rõ không? "
Suy nghĩ của cô ta, bị kéo về.
Đúng vậy, cô ta nhớ rõ.
Một năm kia, nàng bị Tử Vong bóng râm bao phủ, thời gian rất lâu không có biện pháp từ cha mẹ chết thảm trong đi tới.
Tại nàng là lúc yếu ớt nhất, đúng người nam nhân kia, thủ hộ nàng: Cùng nàng ngủ, dụ dỗ nàng ăn, tại nàng đại náo lúc, ôm chặt nàng, cho nàng lực lượng...
"Bảy tuổi, là hắn tiễn đưa ngươi bên trên học, một mực lưu luyến tại ngươi thân ở phòng học phụ cận, sợ ngươi không thích ứng cái loại này sinh hoạt."
Đúng vậy, sách mới bao là hắn cho chọn mua, cũng là hắn cho nàng trên lưng nhỏ bả vai đấy.
Khi đó, nàng đối với chung quanh sinh hoạt có một loại bài xích cảm giác, ngoại trừ Diệp Chính Vũ, bất luận kẻ nào tới gần, đều làm cho nàng cảm giác sợ hãi.
Cho nên, nàng một mực không có đi đến trường...
Một năm kia ly khai Diệp Chính Vũ, đối mặt vô số lạ lẫm bạn cùng lứa tuổi, nàng là lo sợ không yên đấy.
Một năm kia Diệp Chính Vũ cam đoan với cô ta, hắn sẽ không rời đi, hắn sẽ luôn ở bên cạnh cô ta.
Hắn nói cho cô ta biết, cô ta phải tự mình bước ra khỏi chướng ngại tâm lý.
Suốt một tuần, hắn buông bỏ việc học của mình, chính là vì chờ đợi cô ta.
"Tám tuổi, thiếu chút nữa cô bị hai con chó săn của Nhị trưởng lão cắn chết, là cậu ấy cứu cô về từ miệng hai con chó săn đó. Cậu ấy vì cô giết hai con súc sinh hại người đó, vì vậy đắc tội Nhị trưởng lão. Việc này, chắc có lẽ cô không quên đi..."
Đương nhiên không có quên, chó săn Nhị trưởng lão nuôi dưỡng đáng sợ như vậy, hàm răng sắc bén, từng cắn bắp chân cô ta tới máu thịt nhầy nhụa, còn trên vai thì may chưng mười mấy mũi.
Lần đại chiến với chó săn đó, cô ta cho là mình chết chắc rồi, sau đó hắn cứu cô ta, Nhị trưởng lão mượn chuyện này, làm khó dễ hắn thật lâu.
"Mười tuổi, cô luyện công bị thương mắt cá chân, còn cậu ấy thì đang gần khảo thi, trong giai đoạn ôn tập cuối cùng, phải chăm sóc cô trọn vẹn một tháng."
Kết quả thì sao, thi tốt nghiệp của hắn bị trượt. Nhưng hắn không thèm để ý.
Hắn nói, học hay không học, trong Ngôi Bang không quan trọng.
"Mười hai tuổi, sinh lý lần đầu của cô tới, là cậu ấy mua băng vệ sinh cho cô... Từng bước một dạy cô phải làm như thế nào. Chuyện này chắc cô có ấn tượng sâu sắc đi..."
Đương nhiên, chuyện này quả thật khắc cốt ghi tâm.
Nửa người dưới chảy máu liên tục không ngừng, khi đó, cô ta cho rằng mình bị bệnh nan y, từng ôm hắn oa oa khóc lớn, cho rằng mình sống không còn bao lâu nữa.
Nhưng sau khi hắn biết thì cười nhẹ, ôm cô ta nói: "Bé con đã thành người lớn rồi... Bé con ngốc, khóc cái gì? Đây chính chuyện vui..."
"Mười bốn tuổi, cậu ấy bỏ qua cơ hội lên chức, trở lại mừng sinh nhật với cô. Bọn họ nói, cô là uy hiếp duy nhất của cậu ây, lời nói này tôi rất đồng ý."
Cũng không phải sao, người kia thật khờ, bởi vì muốn thực hiện một lời hứa với cô ta, rõ ràng trơ mắt bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Theo lời hắn nói: Chuyện anh có thể làm cho em quá ít quá ít, nhiều năm như vậy, em là người duy nhất có thể làm cho anh hứa hẹn gì đó, anh không muốn thất hứa với em.
Hắn luôn giữ chữ tín như vậy, làm cho cô ta cảm động.
"Mười sáu tuổi, cậu ấy đưa cô xuất ngoại, cho cô có một thân phận mới, để cho cô học những thứ mà cô thích, vui vẻ sung sướng sống dưới ánh mặt trời."
Cô từng đi du học, ở nước ngoài tha hương, học được cố gắng, học được mỉm cười sáng lạn.
Hắn nói hắn thuộc về bóng tối, còn cô ta là ánh mặt trời trong bóng tối của hắn, cô sẽ vì hắn thực hiện những việc mà hắn không thể làm được.
Ví dụ như, ra nước ngoài học.
Đó là chuyện hắn không có cơ hội tự trải nghiệm trong đời người.
"Hai mươi tuổi, cô nói muốn báo thù, cô muốn tiêu diệt Thần gia, cô muốn tiếp cận Thần đại thiếu, cậu ấy lại lần nữa dung túng cô tiến vào đại học, giúp cô làm giả thân phận, làm cho cô luôn thuận lời trong mọi việc..."
Đúng vậy, nếu như không phải hắn dung túng, làm thế nào cô ta cũng không thể bước vào cửa đại học.
Khi đó, cô đã là người phụ nữ của hắn.
Khi đó, cô ta không nghĩ sâu xa mình có tình cảm gì với người đàn ông này, có một ngày hắn ôm cô lên giường, trong lúc cô ta ỡm ờ thì chiếm lấy thân thể cô, và cô cũng đã đồng ý quan hệ như vậy.
Sau một đêm triền miên, hắn nói hắn muốn kết hôn với cô.
Cô ta suy nghĩ một chút nói, trước khi kết hôn cô ta muốn Thần gia suy tàn.
Hắn nói: được, nhất định như em mong muốn.
Kết quả...
"Hai mươi hai tuổi, cô mang thai đứa con của kẻ thù, còn lừa gạt cậu ấy nói, đó là con của cậu ấy, cậu ấy biết rõ cô yêu đứa bé trong bụng này, rõ ràng chịu đựng cho phép cô sinh nó ra.."
Nghe đến đó, lòng của cô hung hăng chấn động.
Đúng không?
Đúng không?
Hắn luôn biết rõ đứa bé kia không phải của hắn?
Điều này sao có thể?
"Hai mươi bảy tuổi, Tiểu Nhạc bệnh chết, cô lại đâm Diệp Chính Vũ đâm bị thương nặng... Cậu ấy hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm, cô lại không đến nhìn cậu ấy một chút..."
Bởi vì khi đó, cô ta điên rồi...
Bao nhiêu năm tình cảm giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, cuối cùng lại hóa thành oán hận sâu sắc... Đó là chuyện không ai nghĩ tới...
"Mấy năm kia cô bị điên, cậu ấy một tấc cũng không rời khỏi cô.. Thời gian đó hai người rất ân ái, nhưng sau đó, cô lại châm một mồi lửa, đốt trụi ánh sáng hạnh phúc nhất trong đời cậu ấy..."
Không nhớ rõ.
Sau khi điên đã làm cái gì, cô ta hoàn toàn không có nhớ...