Nếu như không phải bởi vì anh ta là bạn tốt của anh, anh sẽ không giải thích đâu, anh Thần Huống cưới vợ, cần phải nói với người khác sao?
Nhưng anh ta lại khác.
Không chỉ là tri kỷ, còn là anh rễ.
Đông Đình Phong im lặng nghe, khóe môi nở nụ cười thật sâu, vuốt lòng bàn tay nói:
"Thật sự khiến cho tôi ngoài ý muốn! Kể từ khi cậu và Quan Lâm chia tay nhau, tôi đã cảm thấy cậu không biết yêu là như thế nào. Tô Trinh, cậu không để cô ta đi vào trong lòng cậu; Lý Đồng, sống với cậu nhiều năm như vậy, cậu vẫn chỉ có dáng vẻ lãnh đạm, tôi cho rằng, cậu không muốn lấy vợ."
"Đúng vậy, tôi cũng vậy ngoài ý muốn, rõ ràng vội vã kết hôn như vậy. Dường như lừa gạt để kết hôn, gạt em ấy đồng ý làm vợ của mình. Hoàn toàn không có nghĩ tới cảm thụ của em ấy. Nói tới lương tâm, quả thật rất không đạo đức. Nếu tôi có một người em gái, từ nhỏ có thói quen được tôi yêu thương nuông chiều, lại bị một người đàn ông còn lớn tuổi hơn mình lừa đi, khẳng định không vui. Cho nên, vừa rồi tôi cũng không dám nói chuyện này với anh."
Thần Huống cười khổ một cái, lại nói thêm một câu: "Cái này điển hình gọi là có tật giật mình."
"Chậc, thật lâu không thấy được vẻ mặt này của anh rồi."
Đông Đình Phong nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt hiếm lạ.
Thần Huống lau mặt một chút, lắc đầu, đúng vậy, bây giờ tâm tình của anh không còn lãnh khốc giống như trước nữa, có lẻ vì trong sinh mệnh của anh có cô gái kia, cô bé đó đang từng chút từng chút thay đổi tâm tình của anh.
Anh suy nghĩ một chút, vuốt tay của mình liếc xéo nhìn anh ta:
"Không tức giận?"
"Tức giận có tác dụng sao? Anh cũng không cần tôi đồng ý, đã ôm người đi rồi!"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng một chút, còn nói:
"Có điều Tử Tuần, có chuyện, anh phải hiểu, trong lòng con bé có khả năng vẫn chưa buông xuống Cố Duy, cho nên anh phải chuẩn bị lòng bao dung em ấy nhiều hơn, anh làm được không!"
"Cái này tự nhiên!"
"Ngoại trừ tuổi, tôi không có gì không hài lòng với anh. Chỉ là Lôi Lôi không có tình yêu nam nữ với anh, muốn cho con bé thích anh, quả thật là một nhiệm vụ gian khổ với anh."
Thần Huống gật đầu, nói:
"Việc này tôi sẽ để ý!"
"Vậy tôi không có vấn đề gì."
Đông Đình Phong nở nụ cười, đưa tay, Thần Huống ngầm hiểu, bắt tay với anh ta.
"Trước tôi còn đang suy nghĩ, sau bày phải tìm người em rễ như thế nào, mới có thể chăm sóc tốt cho em ấy, không để em ấy bị ủy khuất... Không nghĩ tới, sẽ là anh.. Có lẽ tuổi lớn một chút, cũng có chỗ tốt, ít nhất nếu anh chịu dụng tâm, con bé nhà chúng ta được anh chăm sóc vô cùng tốt. Tử Tuần, sau này tôi giao em ấy cho anh..."
Thần Huống thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười.
Hôn nhân được chúc phúc, đó là một món quà làm cho người ta vui sướng.
Đông Đình Phong biết rõ Thần Huống là một người đàn ông đáng tin cậy, có lẽ còn trẻ đã làm mấy chuyện tùy hứng, nhưng bây giờ suy nghĩ của anh vô cùng thành thục.
Một người đàn ông thành thục, nếu có một người vợ một gia đình, anh sẽ rất nghiêm túc, sẽ chịu trách nhiệm.
Đông Đình Phong cảm thấy: Để cho Lôi Lôi đi theo người đàn ông này là đúng, có vấn đề chỉ là Lôi Lôi, dù sao khi còn trẻ tình cảm rất dễ dàng thay đổi.
Anh ta cảm thấy anh nên nói chuyện với em gái, nên nói Thần Huống kêu Lôi Lôi đến.
Chỉ lát sau, Đông Lôi ngồi trên mép giường.
"Hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước!"
Thần Huống cũng không tính nghe hai anh em họ tâm sự, nên đi ra ngoài.
Chờ cửa phòng đóng kín, trong phòng lại yên tĩnh...
"Anh, em gả cho Thần Huống, anh mất hứng a..."
Đông Lôi vừa nắm tay anh ta, vừa cẩn thận nghiên cứu nét mặt của anh ta, đã bình thường sẽ không có chuyện đi...
"Không phải mất hứng, chỉ sợ em không biết tâm của đàn ông, chậm trễ anh Thần của em..."
Ách, cái gì, thì ra người anh quan tâm là Thần Huống, sợ cô giàu xéo Thần Huống sao...
Cô không khỏi mím môi nhỏ nhắn.
"Anh, có phải anh cảm thấy em không xứng với anh ấy hay không?"
Cô nhỏ giọng hỏi.
Người anh trai này luôn vậy, hơn nữa quan hệ giữa anh và Thần Huống lại thânnhư vậy...
Đông Đình Phong thấy cô hiểu lầm, lại cũng không giải thích, chỉ mỉm cười nói:
"Đây không phải vấn đề xứng hay không. Trên thực tế, trong mắt người khác xứng hay không cũng không quan hệ tới hạnh phúc hôn nhân. Hôn nhân là của mình, ngày qua ngày sống như thế nào chỉ có người trong cuộc hôn nhân tự mình biết. Cho nên vấn đề xứng đôi hay không không quan trọng."
Cô gật đầu, anh hai nói rất đúng.
"Còn Thần Huống là một người đàn ông thành thục. Mặc kệ trước kia anh ta như thế nào, nhưng bây giờ anh ta làm bất cứ chuyện gì, trong lòng cũng căn nhắc. Anh ta đồng ý cưới em cũng không phải chỉ vì muốn cứu nguy trong lúc đó, anh ta càng muốn có một gia đình. Lôi Lôi, em đã đáp ứng gả cho anh ta vậy sau này nhất định phải cho anh ta một mái nhà an ổn. Anh ta đã hứa với anhh sẽ yêu thương em, còn em, em muốn như thế nào?"
Đông Đình Phong nhẹ nhàng hỏi, muốn hiểu rõ ý nghĩ trong lòng cô.
"Chỉ cần anh ta đối xử tốt với em, em cũng sẽ tốt với anh ta!"
Đông Lôi nghiêm túc nói.
"Ừm! Đó là tốt nhất... Vợ chồng, nên anh đối tốt với tôi, tôi tốt với anh..."
Đông Đình Phong gật đầu, nhìn cô nói:
"Lôi Lôi, dùng tâm cảm thụ, em đã có được một gia đình mà người khác hâm mộ... Anh hy vọng trong cuộc hôn nhân này của hai người, sẽ vui vẻ, được mỹ mãn, biết không..."
"Em biết!"
Đông Lôi đáp ứng hết, trừng mắt nhìn, ngược lại nhỏ giọng hỏi:
"Anh, thật ra trong lòng em rất buồn bực, sao anh ta lại muốn em và anh ta cùng xây dựng một gia đình? Tâm tư của anh ta là gì?"
Đông Đình Phong nghe thì biết đứa nhỏ này quả nhiên không có nhìn thấu Thần Huống.
Cũng đúng, Thần Huống sao có thể khinh địch như vậy, sao có thể làm cho người hiểu được tâm tư của mình.
Anh ta suy nghĩ một chút, nói:
"Lôi Lôi, anh ta giống như một quyển sách bí ẩn, trên đó có rất nhiều thứ thâm sâu, người viết sách, rất nổi danh, rất được tôn sùng, nhưng nội dung rất phức tạp, đáng giá nghiên cứu cả đời người. Nếu em chỉ nhìn sơ qua nó, thì không nhìn thấy nội hàm trong sách. Muốn đọc, thì phải tĩnh tâm lai đọc, toàn tâm toàn ý đọc, cân nhắc từng câu, từng chữ, kết hợp với thực tế, mới có thể mài mò ra huyền cơ trong đó."
Ví dụ này rất sinh động, rất chính xác.
Đông Lôi nghĩ lại, ở trên chăn vẽ vòng tròn, cảm thán:
"Nhưng anh ta thật khó hiểu!"
"Không quan hệ, anh ta sẽ cho em đủ thời gian, chỉ cần em có lòng, nhất định có thể hiểu được..."
"Anh, anh không thể trực tiếp nói cho em biết, anh ta là một người như thế nào sao?"
Để cô bớt việc chút, cô nói ra một câu làm cho Đông Đình Phong thở dài.
Đứa nhỏ này, thật sự rất lười.
Anh ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
"Không thể, biết được từ trong miệng người khác, thì không thể hiểu rõ con người ấy, không phải là người em quen biết, chỉ có chính em từ từ tìm hiểu anh ta, cảm giác đó mới sâu sắc nhất... Chính mình lý giải mới cảm thấy quan trọng..."
Lời này nói không sai, nhưng Đông Lôi cảm thấy, muốn hiểu người đàn ông này, tuyệt đối là một chuyện không quá dễ dàng.
Ngày này về đến nhà, Đông Lôi tắm rửa xong, nằm ở trên giường đọc sách, người đàn ông đi sau một bước vào phòng tắm - - bọn họ đã rất lâu rồi không có dùng chung một phòng tắm.
Mặc xong đồ ngủ, cô nghiêng người nhìn người đàn ông kia, nhìn từ phía sau, tấm lưng của người đàn ông kia quả thật rất cường tráng, vật liệu mặc trên người thật rất mỏng, da thịt như muốn thoát ra:
"Anh Thần, không đúng, Tử Tuần!"
Cô gọi một tiếng, lập tức khoát tay lắc đầu đổi giọng.
"Ừm?"
Anh xoay người, nhìn thấy đôi mắt cô như mắt mèo đang xoay tròn nhìn anh, trong lòng rất hài lòng vè tính tự giác của cô, cảm thấy tên này được phát ra từ trong miệng cô, đặc biệt có hương vị:
"Dáo dác làm gì?"
"Hỏi anh một chuyện!"
Cô ôm gấu bông nhảy đến, giọng nói chần chờ:
"Anh, rốt cuộc vì sao cưới em? Anh của em nói, anh cưới em, không chỉ đơn giản là muốn giúp Đông gia, em cũng cảm thấy như vậy, nhưng rốt cuộc tại sao anh lại muốn cưới em?"
Anh hai không nói, thì cô trực tiếp hỏi anh là được rồi.
Hai người nhìn nhau không nói.
Đôi mắt Thần Huống giống như biển lớn mênh mông, quăng vào bất kỳ vật gì đi vào, cũng không có hồi âm, mãi mãi chỉ đen sì một mảnh, làm cho người ta cảm giác rất bí hiểm.
Trong mắt hiện ra chút ánh sáng, lúc này trong lòng anh rất vui vẻ.
Đúng, người này trong lòng cao hứng, cũng sẽ không lộ ra mặt, chỉ là ánh mắt sáng hơn bình thường một chút mà thôi.
Càng nhiều thời điểm, là không thể cân nhắc.
Giống như hiện tại, ánh mắt của anh đã biến thành vô cùng thâm trầm, không đáp mà hỏi ngược một câu:
"Em cảm thấy thế nào?"
Cô lui một bước, đánh giá cao thấp, người này sao lại đen tối như vậy, cô thích thú lắc đầu:
"Tâm tư anh sâu như vậy, em thật sự đoán không ra!"
"Vậy em từ từ suy nghĩ. Đình Phong thông minh như vậy, Đông Tán cũng đủ khôn khéo, còn em cũng không phải ngu ngốc, sớm muộn gì cũng có thể nghĩ ra!"
Giọng nói này, thật sự là..
Không đúng, sao lại cảm thấy đáng giận như vậy...
"Anh không thể nói thẳng với em sao? Em chính là ngu ngốc nhất, vô cùng ghét đoán tâm tư người khác!"
Tính cách của cô, rất thẳng thắn, vì biết rõ chân tướng, cam nguyện tự hạ mình. Trời sinh tính lại lười, không thích đi động não, đoán lòng người.
Thần Huống để lại cho cô bóng lưng, câu nói vừa xong:
"Không nói. Em cứ từ từ suy nghĩ! Chờ hiểu rồi, có thưởng!"
"Thưởng cái gì!"
"Phần thưởng rất lớn, đến lúc đó em sẽ biết!"
Anh đóng cửa lại, khóe môi hơi cong.
Nếu thật sự hiểu rõ anh rồi, đến lúc đó cũng có thể yêu anh phải không!
Chỉ có khi thật sự để ý một người, mới có thể dụng tâm đi tìm hiểu người kia.
Ngoài cửa, Đông Lôi trừng mắt nhìn, giơ lên con gấu bông kia, muốn quăng đi:
Hừ, nói một nửa giữ một nửa, sao hư hỏng như vậy...
Rốt cuộc cô vẫn không có ném đi.
Con gấu bông trên tay rất đáng yêu, còn bên kia, quá khó chơi rồi!
Cũng đều là gấu bắc cực, sao lại khác nhau nhiều như vậy!
Đột nhiên, cô nở nụ cười, nếu anh biết cô xem anh trở thành gấu bắc cực, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây?
Ngày 30 tháng 05.
Thần Huống thừa dịp buổi trưa nghĩ việc, đi nhà trọ Hoàng gia. Đông Đình Phong đã xuất viện, đang tĩnh dưỡng bên trong, cũng thích hợp nghe một vài tin tức.
Lúc đi vào, anh thấy Đông Đình Phong ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm tấm ảnh gia đình, đang dùng khăn tuyết trắng cẩn thận lau mặt kính, ánh mắt nhìn vào trên khuôn mặt vợ con, thật lâu không có dời đi.
"Đến đây? Ngồi đi!"
Hắn nghe được thanh âm, chào hỏi một tiếng.
Thần Huống ngồi xuống bên cạnh anh ta, vỗ vỗ vai của anh ta:
"Tôi đã phái người đi tìm Ninh Mẫn rồi."
Đông Đình Phong vuốt khuôn mặt của vợ trong hình, tươi cười rất sáng lạn, khi đó, trong bụng của cô còn có một đứa bé, mà trong hình anh ta đang nghe đứa nhỏ máy thai, trên mặt tất cả đều là vẻ mặt vui mừng.
Nhớ lại trước kia, lúc nào cũng làm cho người ta lưu luyến.
"Tìm được thì sao?"
Anh thở ra một hơi, đặt tấm hình trở về trên bàn trà, sắc mặt tái nhợt lộ ra nụ cười chua chát, kia cười, nụ cười kia giống như ánh mặt trời bên trong bầu trời mây rét đậm đang chiếu ánh nắng xuống, trắng trắng, làm cho người ta cảm giác một mảnh lạnh buốt:
"Đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tim của cô ấy có thể cũng đã bị đâm thủng rất nhiều lỗ. Tôi cũng vậy. Cường ép bắt cô về, khi đối mặt với tôi, chỉ làm tăng nổi đau của cô ấy. Tôi nghĩ bây giờ khẳng định cô ấy không muốn gặp lại tôi... Nếu như muốn gặp, sẽ không biến mất lâu như vậy. Có chút vết thương, cần phải có thời gian để khép lại. Có chút ký ức, cần phải có thời gian làm nó nhạt nhòa..."
Thần Huống hiểu, gật gật đầu: "Có điều, vẫn cần phải tìm. Biết được cô ấy sống như thế nào, trong lòng anh cũng có chút yên tâm. Có lẽ có một ngày, sẽ có kỳ tích xuất hiện thì sao!"
Đông Đình Phong cười khổ, biết anh đang an ủi, nói:
"Kỳ tích! Ai,zzz anh cảm thấy có kỳ tích xuất hiện sao?"
Tinh thần của anh tuy không nói tới suy sụp, nhưng tuyệt đối là trầm thấp.
"Tử Tuần, tôi dự định từ chức Thủ tướng."
Đột nhiên Đông Đình Phong nói ra quyết định anh đã suy nghĩ mấy ngày nay.
Thần Huống ngẩn ngơ: "Vì cái gì?"
"Mệt mỏi!"
Anh ta dựa vào trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà:
"Tâm tình của tôi, đã không thích hợp ngồi vị trí này. Tôi muốn đề cử Hoắc Khải Hàng một lần nữa trở lại làm Thủ tướng. Anh không phản đối chứ?"
"Tâm tính có thể từ từ điều chỉnh."
Thần Huống cũng không đồng ý quyết định này của anh ta. Anh biết anh ta có khát vọng, người như vậy, nên vì sự hưng thịnh của Đông Ngải Quốc mà cống hiến, chứ không phải muốn chấm dứt chiến tranh, chỉ biết ủ rủ không phấn chấn.
Đông Đình Phong lắc đầu: "Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định khôi phục không được tâm trạng hào hung như lúc ban đầu rồi. Những chuyện đã xảy ra, đã đập nát ý chí hăng hái của tôi. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc đó tôi không có tham gia tranh cử, có lẽ chuyện sẽ không xảy ra cho tới hôm nay..."
"Chỉ sợ chưa chắc!"
Thần Huống nói: "Tâm báo thù của Mạc Thần Chi nặng như vậy... Dù không có Mạc Thần Chi, chỉ sợ cũng phải xảy ra những chuyện khác. Lúc trước chúng ta làm cho Ôn Nhu Yến giải thể, sau khi lão già phía sau màn kia chạy trốn, vẫn âm thầm tùy thời hành động. Chuyện cướp máy bay năm ngoái có rất nhiều liên quan tới lão già đó. Lúc này đây, chuyện của Cố Duy, chỉ mới bắt đầu, người ta hợp tác với Ngôi Bang tạo ra nhiều chuyện như vậy, là muốn cho chúng ta đấu thành một đoàn... Tôi đang suy nghĩ, nếu diệt trừ Ngôi Bang và vật kia mới xem như không có buồn phiền ở nhà, nếu không, sớm muộn gì cũng có chuyện. Đình Phong, hôm nay tôi đến đây chính là muốn cho anh xem một thứ..."
Anh đi đóng cửa lại, khóa, sau đó, lấy máy tính xách tay ra, lấy tài liệu của Cố Duy đưa hôm đó cho Đông Đình Phong xem.
Những chuyện này, trước đó anh luôn giấu không cho anh ta biết, chủ yếu vì tình huống tinh thần Đông Đình Phong không thích hợp.
Đông Đình Phong nhìn, lông này chưa phát giác nhăn lại.