Bữa cơm này, Đông Lôi ăn cũng không thoải mái, trên đường về nhà không nói một lời.
Đợi trở lại nhà, cô lên lầu tắm rửa, lúc ra ngoài sấy khô tóc, thấy Thần Huống đang bấm điện thoại, trước mặt đặt một ly trà, đang bốc hơi nước, lượn lờ rồi biến mất.
Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt anh, vẻ lạnh lùng, từng chút trở nên sắc sảo rõ ràng.
Cô chưa có trở về phòng, mà trực tiếp ngồi vào trước mặt anh, chuyện quan trọng nhất, còn chưa có nói.. Lại toát ra một ít chuyện làm cho người ta cảm thấy không vui, hôm nay có thể tính là một ngày không tốt?
Ngửi được mùi thơm, Thần Huống bấm hai ba lần liền bỏ điện thoại xuống, đặt di động lên bàn trà, không tiếng động nhìn cô, cô bé này đang ôm gối ôm, xem ra, tâm lý rất khẩn trương.
"Anh Thần, em có lời muốn nói với anh!"
"Ừ! Đúng lúc anh cũng có lời muốn nói!"
Anh gật đầu, đi lấy cho cô một ly nước.
Anh nghỉ cô cần uống chút gì đó, để hóa giải tâm tình.
Hai người song song ngồi.
"Nói đi! Em nói trước.."
Thần Huống nói, giọng nói ôn hòa.
Đông Lôi cúi đầu, suy nghĩ một chút, xoay mặt bốn mắt hai người chạm vào nhau.
Vẻ mặt cô rất chân thành, còn anh mãi là một vẻ mặt thâm trầm rất khó hiểu —— loại thâm trầm này, làm cho giữa tâm và tâm có một lhoarng cách vẫn không thể vượt qua.
"Mẹ đã nói với em, trước kia anh có một người bạn gái không công khai... Có phải hay không? Hơn nữa nhiều năm qua vẫn rất tốt!" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Thần Huống lóe lên, không có chần chờ nhẹ gật đầu, Hà Cúc Hoa đã hỏi qua, mà anh cũng thẳng thắn thừa nhận, việc này không có gì phải giấu giếm.
"Ừm!"
"Chính là cô ta đúng không? Lý Đồng?"
"Ừm!"
Đông Lôi nhớ lại một chút, người phụ nữ kia khoảng 26, 27 tuổi.. Lớn lên xinh đẹp quá.
"Anh thích cô ta chứ "
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thần Huống trầm mặc một chút.
Vấn đề này, Lý Đồng cũng đã từng hỏi anh.
Anh không có trả lời.
Nhớ ngày đó, anh và cô ta cùng một chỗ, chỉ có cô ta chủ động.
Sau đó, anh ngầm đồng ý mối quan hệ này.
Sự hiện hữu của nó, cùng yêu thích không quan hệ.
Nếu có một ý nghĩa nào đó, chỉ là một loại giải sầu.
"Không ghét!"
Anh nói ra ba chữ.
Đúng, không ghét, nếu không, cũng sẽ không gần gũi như vậy.
Cô sử dụng một ánh mắt là lạ đánh giá anh.
Đây coi như là một câu trả lời sao?
Anh bị nhìn đến tâm có chút bất an, cảm giác thật giống như chính mình phạm vào một tội tày trời, không nhịn được hỏi một câu:
"Làm sao vậy?"
"Em... em không hiểu!"
"Cái gì không hiểu?"
"Anh đã có bạn gái... Tại sao phải lựa chọn kết hôn với em?"
Cô vô cùng hoang mang hỏi.
Vấn đề này, hỏi thật hay!
Hỏi đến anh cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Anh Thần, tại sao anh không nói chuyện? Vấn đề này, rất khó trả lời sao"
Cô buồn bực hỏi:
"Theo em, gả cho anh, anh có thể giúp Đông gia. Vậy còn anh, chẳng lẽ anh thật sự chẳng qua là đơn giản vì giúp đỡ nhà bạn tốt vượt qua cửa ải khó khăn sao"
Thần Huống dùng ngón tay trỏ cọ lên mũi, trầm ngâm, vẫn không nói.
Nói thật, thừa nhận mình thích một đứa nhóc, hình như là một chuyện rất thẹn thùng...
Đúng, rất thẹn thùng.
Nhất là, cô bé kia không có tình cảm đó với anh.
Thần Huống là một người đàn ông kiêu ngạo, niềm kiêu ngạo của anh, không cho phép anh thừa nhận nhanh như vậy.
Ít nhất phải qua một thời gian, dần dần chiếm giữ trái tim cô rồii nói cũng không muộn...
Dù sao anh nghĩ như vậy.
"Có chuyện, anh nghĩ anh phải nói rõ một chút.
"Chính là, anh và cô ta, không tính là người yêu, từ lúc mới bắt đầu, anh đã không nghĩ tới chuyện kết hôn...
"Nói như vậy, có lẽ thấy anh có chút vô tình.. Nhưng, đây là sự thật...
"Đây là hình thức ở chung rất tỉnh táo của người trưởng thành... Hợp nhau thì tiếp tục, không hợp thì bỏ qua tất cả...
"Lúc đó anh cũng đã nói với cô ta, không gặp lại, quả thật cũng không có gặp lại.
"Những chuyện kia đều là quá khứ rồi. Hôm nay gặp gỡ chẳng qua là ngoài ý muốn.
"Lôi Lôi, anh và cô ta ở chung vài năm, có dẫn cô ta đi ra ngoài ăn một lần... Cũng không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của cô ta..."
Ai biết Quỳnh Thành lớn như vậy, hôm nay bước ra ngoài thì gặp được.
Anh cũng có chúy buồn bực.
Về những chuyện đã qua này, anh cũng không muốn để cho cô biết rõ. Kết quả, vẫn biết.
Xưa nay Thần Huống nói chuyện quyết đoán, hành động dứt khoát gọn gàng, nhưng giờ khắc này, lúc nhắc tới chuyện này, trong lòng của anh vẫn có chút chột dạ.
Đông Lôi chăm chú nghe, đột nhiên cảm thấy Lý Đồng kia cũng thật sự đáng thương —— cũng là một bên tình nguyện.
Có lẽ anh cảm thấy đó chỉ đơn giản là hình thức ở chung của người trưởng thành, nhưng còn Lý Đồng thì xem anh là người đàn ông duy nhất.
Giống như Tô Trinh. Liều lĩnh đưa vào, rồi sau đó đổi lấy là mất cả vốn gốc.
Ngẫm lại, người đàn ông này cũng có chút làm cho người ta sợ —— trước sau hủy hai người phụ nữ, hiện tại, người đàn ông này lại thành chồng của cô.
Cô im lặng, cầm ly trà uống một ngụm, lại suy nghĩ một chút.
Thần Huống không nói gì nữa, trong lòng có chút khẩn trương.
Loại khẩn trương này, thật lâu chưa từng có rồi.
Dường như khi còn bé, tâm tình khi tham gia cuộc thi, sợ thi rớt, mà bây giờ, anh sợ cô sẽ vì chuyện này, giận dỗi với anh.
Sau khi uống nước, rốt cuộc Đông Lôi mở miệng nói chuyện:
"Anh Thần!"
"Ừm!"
"Anh cũng nói, hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn."
"Ừm"
"Sau này, chắc không còn chuyện ngoài ý muốn như vậy có phải hay không?"
"Ừm"
"Em nghĩ!"
"Nói!"
"Mặc kệ là anh, hay là em, những chuyện trước khi kết hôn, chúng ta cũng không giữ lời, nhưng.."
Giọng nói của cô đột nhiên thay đổi, ánh mắt trong vắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh:
"Sau khi kết hôn, em sẽ không cho.. Phải, tuyệt không cho phép anh và bạn gái cũ gây phiền phữ cho gia đình. Chúng ta phải cùng nhau tạo nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Phải toàn tâm toàn ý. Phải trung thành với hôn nhân. Phải chịu trách nhiệm với nhau.
"Em biết rõ, đàn ông đều thích nuôi dưỡng nhiều hồng nhan tri kỷ bên ngoài.. Em hi vọng chồng của em không phải loại người như vậy..."
Giọng nói của cô có chút bi thương, một màn vừa rồi, quá chói mắt ——
Người phụ nữ xinh đẹp kia ôm chặt lấy anh, nhưng anh không có đẩy người ta ra.
Những lời kia, cô cũng nghe được, vì cửa không khóa...
Người phụ nữ kia tuyệt đối là thích anh, thậm chí còn muốn tiếp tục làm tình với anh trên mặt đất.
Nếu như anh đáp ứng, nếu đáp ứng...
Cô nhớ lại liền phiền!
Thần Huống lẳng lặng nghe, đưa tay vuốt ve tóc mai bên tai cô như phác họa:
"Sẽ không!"
"Khẳng định?"
"Tuyệt đối khẳng định! Đừng có đoán mò!"
Anh muốn ôm cô vào lòng, cô lại tránh né, giống như trốn con ruồi.
Vì thế, Thần Huống nhíu mày một cái, trong lòng cười khổ.
Chính mình không tức giận với cô, cô ngược lại khó chịu với anh.
Aizz, quả nhiên ai yêu trước thì người đó thua hỏng bét,...
Anh rút tay từ không trung về, để trên đùi của mình cọ xát, vẻ mặt biến thành nặng nề.
Đông Lôi thấy thế, mới ý thức tới hành vi của mình quá kích động, lập tức nhẹ nhàng bổ sung một câu:
"Hiện tại không cho phép ôm em. Trên người của anh có mùi của cô ta. Đi tắm rửa trước!"
Cô ghét bỏ hương vị kia.
Điều này làm cho cô cực kỳ không thoải mái.
"Có sao"
Anh khẽ giật mình, ngửi ngửi.
"Có!"
"Nào có?"
"Nói chung là có!"
Được rồi!
Vợ nhỏ rất bắt bẻ, chẳng qua có một chút mùi thuộc về người khác mà thôi...
Ồh, cô bé này có phải chó nhỏ đầu thai hay không, mũi thính như vậy?
"Được được anh đi tắm!"
Anh thỏa hiệp, lần nữa vọt đi tắm, vì hùa theo tâm lý không được tự nhiên của cô vợ nhỏ cũng vì buổi tối có thể ôm ngủ... Aizz hiện tại cũng chỉ có thể ôm ngủ, nhưng có thể ôm cũng không tệ rồi...