Hơn năm giờ, Đông Lôi bị Thần Phương Phỉ lôi kéo đi gặp lão thái thái.
Bà nội Thần Huống tên là Qúy Thanh Mai, năm nay đã tám mươi tuổi, lúc trước bởi vì ngã một phát, hiện tại không thể đi lại, chỉ có thể dựa vào xe lăn.
Vị lão thái thái này vốn xuất thân tiểu thư danh môn, năm đó kết hôn là nghe theo lời của cha mẹ, cùng Thần gia kết thân có rất nhiều khúc chiết.
Chuyện xưa là như này:
Quý Thanh Mai không ở trong nước, cuộc đời sau cùng không quen nhìn ép duyên. Hai mươi hai tuổi về nước, cha mẹ làm mai cho bà, muốn gả bà cho một người danh môn vọng tộc, cá tính quật cường của bà, kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn cùng một nam sinh học cùng trường...mà bắt đầu. Thậm chí vì vậy bạn trai mà cùng người nhà tan vỡ, nguyên nhân ở chỗ quan hệ của hai gia tộc, giống như Romeo cùng Juliette.
Tình yêu làm cho người ta điên cuồng, mất đi lý trí.
Vì tự do yêu đương, Qúy Thanh Mai cùng bạn trai bỏ trốn.
Nhưng mà tình yêu, cũng không phải bánh mì, đã có tình yêu, còn phải ăn no mặc ấm.
Hai người trẻ tuổi rời khỏi gia tộc, phải đối mặt chính là vấn đề ấm no, là củi gạo muối dầu tương dấm chua trà, là những đều cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày.
Bởi vì nhẫn nhịn không được cuộc sống đói khổ lạnh lẽo này, người đầu tiên khuất phục là bạn trai, vứt bỏ Thanh Mai, trở về gia tộc.
Còn Qúy Thanh Mai vô cùng hận, chạy tới nhà bạn trai mắng anh ta một trận, bà vẫn chưa có về nhà, dựa vào tài năng của mình, bắt đầu công việc phiên dịch trong toà soạn.
Một lần vô tình, Qúy Thanh Mai ở căn cứ không quân nhận ra Thần Vạn Niên.
Thần Vạn Niên thấy trình độ của bà nên đưa bà vào trường học không quân làm phiên dịch.
Thì cứ như vậy, hai người trẻ tuổi, hằng ngày tiếp xúc hiểu rõ lẫn nhau.
Liền kết lương duyên ngày ấy, Qúy Thanh Mai mới biết mình yêu người đàn ông này, đúng là người lúc trước mà cha mẹ muốn ép bà gả.
Quanh đi quẩn lại vài năm, bà vẫn gả vào Thần gia, sau khi kết hôn, vợ chồng ân ái, ở cùng nhau có bốn đứa con gái.
Mà người bạn trai vứt bỏ Qúy Thanh Mai thì không được tốt như vậy, cả đời đều không có vừa lòng, hai lần hôn nhân đều thất bại.
Về những chuyện này, Đông Lôi trước kia nghe ông nội tùy ý nói lại: Thần lão gia tử cùng Thần lão thái thái là một đôi vợ chồng ân ái, vài thập niên như một ngày vẫn tương thân tương ái, đúng là khó được.
Theo lý thuyết, Đông Lôi cùng Thần Huống về đến nhà, là nên ra mắt hai người này trước, có đều lúc họ đến, hai người lại ra ngoài nên chưa có nói—— hàng năm thời điểm này, hai ông bà đều lên núi cầu phúc, sau đó về nhà, đem phù bình an treo ở trên cửa nhà Thần gia.
"Có phải rất mê tín hay không? Có điều ở Thần gia chúng tôi đã là một loại truyền thống rồi. Bác cả, Tứ thúc cùng tứ thẩm, còn có ba mẹ chị đều đi cùng. Chỉ còn lại mấy người nhỏ tuổi như chúng ta ở lại giữ nhà. Còn mợ cả, thì là ở nhà chờ hai người tới..."
Đi về phía tiền viện, Thần Phương Phỉ liền nói đến quy định bất thành văn của người Thần gia.
Đông Lôi tỏ vẻ lý giải, mỗi gia tộc đều có một ít tập tục của riêng mình.
Không biết từ khi nào, hai người tới Tiền viện.
Chưa tới phòng khách, chợt nghe được một giọng nói dễ nghe đang lưu loát đọc tiểu tuyết tiếng Anh, vô cùng có kiểu có mẫu.
Thần Phương Phỉ nói với Đông Lôi: "Là Tiểu Đốc đọc tiểu thuyết cho bà nội nghe. Tiểu Đốc nhà chúng tôi, là một đứa nhỏ thông minh hơn người. Bản lĩnh học cũng không tệ. Mẹ của chị nói, toàn bộ gien tốt trên người anh họ đều di truyền hết đến trên người Tiểu Đốc... Lôi Lôi, em gặp Tiểu Đốc chưa?"
Nhắc tới, trong đầu Đông Lôi thoáng hiện lên một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh.
"Gặp qua một lần. Năm năm trước, em và anh hai có tới Thần gia. Còn ở chỗ này chơi cả buổi. Lúc đó Tiểu Đốc hình như chỉ có năm tuổi đi... chị dâu Thần... Ách, không... Là mẹ của Tiểu Đốc dẫn nhóc tới chơi đùa với tụi em..."
Cô nửa đường sửa lại cửa. Trước kia là chị dâu Thần, bây giờ không phải rồi.Cô mới phải.
Cô nhớ kỹ, vợ trước của Thần Huống cũng xuất từ tướng môn, họ Tô, tên Trinh, từng là giáo quan ngoại văn không quân trường quân đội. Sau này bởi vì lập gia đình sinh con, đã làm phu nhân vài năm...
Đó là một người phụ nữ rất lão luyện, mà Tiểu Đốc, lần gặp mặt kia, lưu cho Đông Lôi ấn tượng là: Thông minh bướng bỉnh.
"Bà nội, chúng con tới rồi!"
Nhảy vào, Thần Phương Phỉ tươi cười chân thành kêu một tiếng.
Đông Lôi thấy trong sảnh giữa nhà chính, một lão thái thái đầu tóc bạc phơi ngồi ở trên ghế sa lon, đeo kính lão, trên tay cầm một quyển sách Anh văn dày dặt, trong ngực là một đứa bé trai mười mấy tuổi, rất nghiêm túc đọc đối diện lão thái thái, Thần Vạn Niên đang xem báo.
"Ơ, Tiểu Đốc Đốc, trình độ Anh ngữ càng ngày càng rất cao nha..."
Thần Phương Phỉ đi lên hôn nhẹ Thần Đốc, cắt ngang tiếng đọc chậm của đứa nhỏ, cũng đưa tới hai vị lão nhân ghé mắt.
Thần Vạn Niên nhếch miệng cười, tháo kính lão xuống nói:
"Chứ sao, đứa bé được nội con dạy bảo, trình độ Anh ngữ sao không cao được?"
Giọng nói kia, mang theo nồng đậm kiêu ngạo.
"Ồ, Tiểu Lôi đã đến nha, đến đến đến, tới đây tới đây, lại để cho bà nội nhìn cháu một lát... Ngày đó, bà nội cũng muốn đến Quỳnh Thành, nhưng bà ấy hành động bất tiện, hơn nữa lại đang cảm mạo, nên bị khuyên ngăn, không đi được"
Thần Vạn Niên thấy Đông Lôi, chỉ thẳng mời đến.
"Ông nội tốt, bà nội khỏe..."
Đông Lôi dịu dàng mềm mại kêu một tiếng.
Vẻ mặt Thần lão thái thái hồng hào híp mắt nhìn:
"Chậc chậc chậc, lão đại Huống thô lỗ nhà chúng ta, sao lấy được cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn như vậy... Tới đây tới đây, lại để cho bà nội nhìn xem...
"Ha, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật sự là duyên dáng... Có điều thân thể nhỏ quá đi, sao lại gầy như vậy... Gầy như vạy, cũng không hay sinh dưỡng, nhất định phải dưỡng lại thật tốt, nuôi dưỡng phải như con bé Phỉ nhà bà như vậy mới phải...
"Aizz, dì Mã, tới đây tới đây, nhớ kỹ a, cũng là con dâu bước qu cửa Thần gia, một lát bắt mạch cho con bé một tí, điều dưỡng thân thể thật tốt..."
Bên kia dì Mã cười ha hả đáp lời.
Lúc này Lão thái mới hài lòng lại quay đầu kéo bàn tay nhỏ bé cảu Đông Lôi, rất nghiêm túc nói:
"Chúng ta nha, phải đợi điều dưỡng tốt rồi mới sinh con... Không có điều dưỡng tốt trước, đừng vội vã có... Biết không?"
Nói qua, bà quay đầu nói với Thần Vạn Niên:
"Này, tôi nói, lão đầu tử, một lát ông nói với Tiểu Huống một vài câu, trong nửa năm này hai người họ đều được điều dưỡng thân thể, hơn nữa để cho thằng nhãi đó cai thuốc được rồi…Nhất định phải lo vợ lo con rồi..."
Một cô gái nào đó gương mặt thoáng cái trướng đến toàn bộ đỏ lên...
Lão thái thái sao không thấy được, nghĩ đến đúng, nói thẳng để cho cô sinh cháu trai cho bà?
Cũng quá lúng túng...
Thần Phương Phỉ nhìn thấy liền sáng tỏ, hắc hắc cười ra tiếng, đi lên phía trước ôm lão thái thái:
"Bà nội, nội đừng gấp gáp như vậy a, nội nhìn đi, cháu dâu cũng bị người nói đỏ mặt... Việc này không nhanh được..."
"Như thế nào không nhanh đâu... Mấy đứa nhóc các con, đều chỉ lo chơi, cũng không có một người chịu sau khi ổn định liền yên ổn có gia đình, sinh nhiều cháu cho nội. Thật vất vả chờ đến Huống rốt cuộc cũng chịu tái hôn, nếu nội không tích cực thúc giục một chút, cháu trai thứ hai cũng không biết lúc nào mới có thể ôm vào đâu..."
Lão thái thái đối với chuyện này rất để ý!
Thần Phương Phỉ nghe, xoẹt xoẹt xoẹt mà cười.
Lúc này ——
"Đang nói gì vậy? Náo nhiệt quá?"
Cửa ra vào, Thần Huống đột nhiên từ bên ngoài tiến đến, xa xa hỏi một câu.
"Đang nói vợ con khi nào mới sinh cháu cho nội..."
Thần Phương Phỉ nháy mắt ra hiệu với anh họ:
"Bà nội nói, hôm nay hai người bắt đầu điều trị thân thể, tranh thủ khi mang thai đầu có một đứa bé trắng trẻo mập mạp..."
Nói xong, cô ha ha ha mà cười.
Có hang hay không, Đông Lôi rất muốn tìm hang, đem mình toàn bộ chui vào đó cho rồi.
Cô cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy hai gò má xì xì nóng lên, cũng không dám nhìn mặt Thần Huống rồi.
Thần Huống đến gần, liếc nhìn cô vợ bé nhỏ của mình— gương mặt đã đỏ tới mang tai rồi, giữa lông mày vẫn lộ ra chút xấu hổ, khiến trong lòng anh rung động.
Anh và cô có tiểu tử mập mạp?
Ừ, ngược lại anh rất chờ mong, có điều bây giờ, bọn họ còn chưa thể nói tới chuyện sinh con:
"Không vội. Lôi Lôi còn nhỏ. Đợi em ấy tốt nghiệp đại học rồi nghiên cứu việc này cũng không sai biệt lắm. Chẳng qua nội à, người có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này nhờ dì Mã chăm sóc cho Lôi Lôi thật tốt, Lôi Lôi quả thật gầy đi một tí."
Anh cầm lấy tay của cô, đi về phía bên cạnh cô ngồi xuống.
Anh rảnh rồi chơi đùa ngón tay cô, nhìn lướt qua cô vợ đang ngồi đoan chính: Bé con đang thẹn thùng a...
"Tốt nghiệp đại học? Vậy cũng quá lâu."